Hãy Về Bên Anh

Chương 43



Diệp Nghi nhẹ buông tay, túi đeo rơi phịch xuống đất. Mà mấy người trong phòng khách, chỉ có mỗi Diệp Tông quay đầu lại. Đường Mật vẫn ôm chặt thằng bé khóc không ngừng, bên cạnh cô, Kỳ Yên đứng lặng ở đó, thân hình luôn tao nhã cứng đờ như đá tảng. Diệp Tông lắc đầu, ra hiệu bằng tay bảo Diệp Nghi lên lầu.

Khép lại cửa thư phòng, Diệp Nghi nhanh chóng xoay người, không tin nói: “Diện Diện?”

“Ừ.” Diệp Tông bước đến bên cạnh bàn, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rõ ràng là chuyện động trời, anh lại bình tĩnh như không. Diệp Nghi không khỏi hoài nghi: “Anh à?”

Diệp Tông thu hồi mắt: “Gì vậy?”

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng phải Diện Diện bị Diệp Sóc giấu rất kỹ rồi sao, đột nhiên sao lại đón được về rồi?” Diệp Nghi lo lắng nói, “Hơn nữa phản ứng của anh… sao em lại có cảm giác anh không vui? Không thuận lợi ư?”

“Em có nhớ tấm ảnh mà chúng ta đã từng giật tít rằng Quý Thừa và Đường Mật đi thăm con riêng không?”

“Nhớ chứ.” Lúc ấy cô vừa đến Mỹ, Diệp Tông vì giữ chân không để Quý Thừa truy lùng tung tích của cô, dùng tấm ảnh gán tin đồn cho Quý Thừa và Đường Mật.

“Chuyện đó đã dẫn đến sự cảnh giác của Diệp Sóc, hắn nhanh chóng chuyển đứa bé đi. Sự việc quá đột ngột, sau đó việc canh giác lại không nghiêm ngặt bằng lúc trước, cho nên bọn anh đã thừa cơ hành động. Nhưng Hàn Thiệu Thành đang ở Macau, ngộ nhỡ chuyện này làm lớn, không chừng nửa đường hắn nhảy ra cướp đứa nhỏ cũng nên. Lo lắng đến chuyện này, bọn anh vẫn không động thủ. Nhưng hôm nay, cảnh sát đang thanh tra sòng bạc, cả Macao hỗn loạn, liền cho bọn anh cơ hội ra tay. Tay chân Diệp Sóc không sạch sẽ, lần thanh tra này bị đứng đầu ngọn sóng, không chỉ có hơn phân nửa sòng bạc bị đóng cửa, người cũng bị mời về đồn lấy lời khai. Hiện tại mạng hắn còn khó giữ, hoàn toàn không lo đến đứa bé, cho nên sáng nay, anh và Kỳ Yên liền qua đó một chuyến.”

“Khó trách ban nãy không tìm được anh.” Diệp Nghi đã hiều, “Vậy hiện giờ đã đón đứa bé về rồi, còn gì phải lo lắng? Chẳng lẽ quá trình không thuận lợi?”

Diệp Tông lắc đầu suy tính nói: “Không phải không thuận lợi, là rất thuận lợi. Hoàn toàn không có chống trả gì hết. Cho dù Diệp Sóc khó giữ vẹn toàn, cũng không nên yếu đến mức này.”

“Là có điểm kỳ quặc…” Nhíu mày suy nghĩ một hồi, Diệp Nghi cả kinh nói, “Chẳng lẽ bởi vì Hàn Thiệu Thành đã quay về, Diệp Sóc đấu không lại, sợ đứa bé trong tay, ngược lại đối phương lại càng siết chặt hơn? Còn Đường Mật ở Macau không thân không thích, tìm con trở về cũng chỉ có thể ở lại chỗ anh. Diệp Sóc tự thấy không đấu lại Hàn Thiệu Thành, đấu với anh thì không thành vấn đề, cho nên biết thời thế, “gửi gắm” đứa nhỏ lại chỗ anh?”

“Cũng có thể.” Diệp Tông gật đầu, “Hơn nữa, anh và Hàn Thiệu Thành không có qua lại, hiện tại đứa bé đến chỗ anh, anh và ông ta liền biến thành quan hệ đối địch. Có thể khiến anh gặp rắc rối, Diệp Sóc đương nhiên vui vẻ rồi.”

“Nói đến Hàn Thiệu Thành…” Chần chừ một hồi lâu, Diệp Nghi quyết tâm hỏi, “Anh hai, anh quen Hàn Diên?”

Ngón tay đang gõ nhẹ mặt bàn của Diệp Tông đột ngột ngừng lại. Ngẩng đầu, mắt anh bình tĩnh như gương: “Anh ta có quen với Kỳ Yên, anh cũng coi như có biết. Sao vậy?”

Diệp Nghi cẩn thận quan sát biểu hiện của anh, lại nhìn không ra manh mối: “Vậy anh ta và Kỳ Yên là quan hệ gì?”

Diệp Tông nhìn cô chốc lát, bỗng dưng cười cao thâm: “Bạn chí cốt.”

Diệp Nghi sửng sờ. Bạn chí cốt? Đang muốn hỏi thêm, điện thoại Diệp Tông đột nhiên reo vang không ngừng. Diệp Tông vừa rướn người nhìn, vừa nhàn nhạt lườm cô: “Em hỏi thay Đường Mật à? Vấn đề giữa họ tốt nhất cứ để họ tự giải quyết, người ngoài can thiệp có chút không thích hợp…”

Nói xong, thân hình cao lớn của anh thoáng cứng đờ, vẫn duy trì một góc nhọn kỳ dị với mặt bàn. Diệp Nghi kinh ngạc tiến lên: “Anh hai, sao anh lại không bắt máy…”

Lời còn chưa dứt, cô cũng im lặng. Trên màn hình điện thoại là dãy số quen thuộc đến chói mắt. Diệp Nghi tiến thoái lưỡng nan, tiếng nói cũng nhỏ dần: “Anh hai, anh… không tiếp?”

Diệp Tông lại giống như không nghe thấy. Dò xét anh hồi lâu, Diệp Nghi quyết định nhận thay: “Lê Ly, là em.”

Bên kia thoáng yên lặng, bỗng trở nên hoảng hốt: “Anh ấy có khỏe không?”

“Dạ. À ừm… họp, đang họp.” Diệp Nghi nảy ra cách đối phó, “Có chuyện gì không? Nếu tiện thì nói với em, em sẽ truyền đạt lại.”

“Chị mới vừa xác nhận lại với Triệu Dương, anh ấy ra ngoài làm việc, không có họp.” Tiếng Lê Ly nhạt đi, “Em nói với anh ấy, chuyện có liên quan đến Hàn Diên, anh ấy phải tự nghe máy.”

“Hàn Diên?” Diệp Nghi ngẩn ra. Sao lại là Hàn Diên? Sao giống như ai cũng quen biết với anh ta vậy?

Còn đang đờ đẫn, điện thoại bỗng chốc bị lấy đi. Diệp Tông bước đến bên cửa sổ, hồi lâu mới khẽ hỏi: “Hàn Diên?”

Mùa đông, nửa đêm, Indiana. Tuyết trắng đóng băng một khoảng trang viên, sóng lúa phía xa, không có chỗ nào không lạnh lẽo buốt xương. Lê Ly cười nhẹ, nói: “Anh không muốn nhận điện thoại của em như vậy à?”

“Với em với tôi đều là tra tấn, hà cớ gì.” Tiếng Diệp Tông bình thường không may mảy dao động, “Nhưng xem ra quả thực là chuyện quan trọng, là tôi thất lễ. Xin lỗi.”

Nói vài câu bâng quơ, hết thảy khắc cốt ghi tâm đã hoàn toàn hủy diệt. Lê Ly cười thê lương: “Anh Diệp đúng là khách sáo.”

Bóng lưng Diệp Tông đột ngột cứng ngắc. Anh không khỏi vịn lấy bậu cửa, mở miệng lại vẫn nhàn nhạt như trước: “Như nhau thôi. Hàn Diên thế nào?”

“Thực ra là Kỳ Yên.” Lê Ly sờ hộp thuốc lá trong tay, rút đại một điếu, “Bệnh án của anh ta ở chỗ Thịnh Ngôn Khanh đã biến mất, cái khác lại hoàn hảo không sứt mẻ gì, chỉ thiếu mỗi cái đó. Nghe nói Hàn Thiệu Thành đã quay về? Bất luận lần này là ông ta hay là ai khác, nhưng có thể khẳng định một điều, Kỳ Yên đã bị theo dõi, chuyện của anh ấy sớm muộn gì cũng không giấu được nữa. Tính toán sớm một chút đi.”

Que diêm đánh xoẹt cháy lên, tiếng nói trầm lắng thản nhiên theo điện thoại truyền tới: “Lại hút thuốc?”

Tay Lê Ly run lên, thuốc lá cùng que điêm đồng loạt rớt xuống: “Anh nói gì?”

Trong phút chốc, thời gian như đột nhiên quay về mấy năm trước. Cô vẫn là cô chủ kiêu ngạo ương ngạnh, anh vẫn là thiên tài y học nổi tiếng trong trường. Không có gia tộc, không có thương trường, không có oán hận, mà có chính là nguyện vọng giản đơn bên nhau trọn đời. Khi đó, anh thường xoa đầu cô: “Lại hút thuốc? Hôi quá đi, ba ngày cũng không thể hôn em.”

Còn cô làm ra vẻ thích thú: “Dám! Không hôn sẽ phế anh ngay!”

Anh dễ dàng giữ lấy cô: “Cô gái lưu manh!”

“Em chính là nữ lưu manh đó.” Cô cắn anh, “Chuyên thu phục mấy chàng trai gây họa như anh!”

Chấm lửa mong manh đốt một lỗ nhỏ trên thảm, cổ họng Lê Ly đột nhiên run rẩy: “Đúng, em đang hút thuốc. Anh quan tâm ư?”

Giọng nam ở đầu dây bên kia lạnh nhạt: “Nhiều năm qua rồi vẫn không thay đổi, em cũng yêu thích cái cũ sao. Nhưng mà, hình như em chỉ lưu luyến thứ phế thải như thuốc lá. Xem ra tôi phải cám ơn em đã từ bỏ tôi, ít ra điều này chứng minh tôi không phải là phế thải. Tôi thật vinh hạnh. Cám ơn tin tức của em, tạm biệt.”

“Diệp Tông!” Lê Ly đứng phắt dậy.

Còn anh vẫn đều đều nói: “Còn có việc?”

Giữa họ còn có thể có việc gì? Lê Ly im lặng thật lâu, mới buồn bã nói: “Diệp Tông, điện thoại vừa rồi reo mười hai tiếng. Tạm biệt.”

Anh còn nhớ không nhỉ? Cô đã từng nói: “Anh lúc nào cũng chúi mũi học, trước nay đều không nhận điện thoại của em! Còn như vậy, sau này không cho anh hôn nữa!”

“Chỉ phạt không thưởng, kiểu quản lý của em rất có vần đề.” Anh lật giở sách thuốc dày cộm, cũng không ngẩng đầu lên, “Phải kết hợp thưởng và phạt. Trước đây chúng ta thân mật lắm cũng chỉ là đụng chạm vuốt ve, sau này nếu trong vòng ba tiếng reo mà anh nhận máy, em phải cho anh “chuyện ấy”, sáu tiếng thì hôn, còn chín tiếng thì nắm tay.”

“Vậy nếu reo mười hai tiếng thì sao?”

“Sẽ không.”

“Em nói ngộ nhỡ! Ngộ nhỡ anh để em chờ đến tiếng thứ mười hai, chắc chắn là không yêu em! Anh không yêu em, em sẽ, em sẽ… em sẽ vĩnh biệt anh! Không bao giờ gặp anh nữa! Á… anh buông ra! Anh làm gì đó tên lưu manh này!”

“Nói bậy bạ, phải tử hình ngay tại chỗ.”

Ký ức bụi phủ thoáng chốc sống lại, tại giây phút này đau thấu tâm can. Điện thoại đã ngắt, nhưng Diệp Tông vẫn duy trì tư thế nghe máy. Thấy anh không nhúc nhích lại im lặng, Diệp Nghi hoài nghi đi tới: “Anh hai, hai người nói xong…”

Rầm!

Chưa dứt lời, Diệp Tông chợt nâng tay, ném mạnh điện thoại vào vách tường. Tiếng vỡ nát qua đi, mặt anh bình tĩnh lạnh lùng nói: “Em ra ngoài, kêu Kỳ Yên vào đây. Lập tức, ngay lập tức!”

***

Lúc Diệp Nghi xuống lầu, Đường Mật vẫn ôm đứa bé nức nở. Nước mắt sớm chảy khô, chỉ có cơ thể không thể khống chế mà run rẩy: “Diện, Diện, mẹ vô dụng, mẹ có lỗi với con, con đừng trách mẹ…”

Diệp Nghi nháy mắt ra hiệu Kỳ Yên lên lầu, xoay người đỡ Đường Mật: “Thằng bé còn nhỏ, cậu đừng như vậy, đến sô pha rồi từ từ nói.”

Đường Mật khóc gần như co giật, nghe nhắc đến đứa bé mới bắt đầu hoảng hối. Diệp Nghi một tay đỡ cô, một tay thuận thế ôm lấy Diện Diện. Nó còn quá nhỏ, bị bắt nhốt lâu ngày, chắc chắn rất sợ, thu xếp cho Đường Mật xong, cô vội vàng dỗ dành nó: “Diện Diện ngoan, đừng sợ, đừng sợ nha.”

Nhưng mà, phản ứng của Diện Diện làm cô hoàn toàn giật mình. Nó căn bản không có phản ứng. Diệp Nghi khẩn trương để nó ngồi lên đùi mình, đối mặt với nó: “Diện Diện, cười một cái được không?”

Vẫn không có phản ứng. Rốt cục, Đường Mật cũng phát hiện ra vấn đề, kinh sợ giữ chặt Diệp Nghi: “Diện Diện nó…”

Ánh mắt đứa bé thực ra khá lanh lợi, lấp lánh chói sáng, lại tràn đầy vẻ ngây thơ và ngỡ ngàng. Diệp Nghi khom xuống, cố gắng mỉm cười hiền hòa, lại thử nói: “Diện Diện có đói không, có muốn ăn gì không?”

Thằng bé nhìn cô, lại nhìn sang Đường Mật, bộ dạng không giống sợ người lạ, nhưng vẫn từ chối nói chuyện. Có điểm gì kỳ quái không diễn tả được. Diện Diện cũng xấp xỉ tuổi Mạch Miêu, nói chuyện phải lưu loát chứ. Chẳng lẽ…

Diệp Nghi rùng mình. Cố lấy lại nhịp thở, cô bắt chước cách nói chuyện của Diệp Tông với Ngạn Ngạn ngày đó, giơ bàn tay ra, nhẹ nhàng nói: “Diện Diện, dì là Diệp Nghi, rất vui được gặp con. Con bắt tay dì được không?”

Cậu bé chớp mắt vài cái, chợt nhoẻn miệng cười. Diệp Nghi vừa định thở phào, trong đầu lại đánh ầm một tiếng. Trước mắt, bàn tay nhỏ bé mềm yếu lọt vào giữa bàn tay cô, cái miệng nhỏ hồng mở ra, như là muốn nói gì, thật lâu sau, chỉ phát ra một tiếng a nghẹn ứ nhỏ xíu.

“Diện Diện.” Diệp Nghi nắm chặt tay đứa bé, “Cười một cái, cười ra tiếng, được không?”

Đứa bé vui vẻ bắt tay, nhưng ngoại trừ tiếng ê a mơ hồ, thì không thốt được nửa tiếng cười. Diệp Nghi run rẩy ghé vào tai nó búng tay một cái, đầu nó không mảy may chuyển động, chỉ nhìn cô chằm chằm, hưng phấn giơ cao hai tay.

“Đường Mật.” Diệp Nghi chậm rãi xoay người, nhìn về phía cô bạn mặt mày trắng bệch, “Hình như Diện Diện không nghe thấy gì, cũng không biết nói… Đường Mật! Cậu đừng như vậy, cậu bình tĩnh một chút!”

***

“Đến bệnh viện.” Diệp Nghi chui vào xe, trong não loạn như đánh giặc.

Diệp Tông không biết bị làm sao, kêu Kỳ Yên ra ngoài liền đóng cửa nhốt mình, mặc cô gọi thế nào cũng không có phản ứng. Quan hệ của Kỳ Yên và Hàn Diên còn chưa rõ ràng, Diện Diện lại xảy ra chuyện. Sao thế giới bỗng chốc trở nên điên cuồng vậy?

Chuyện của đứa bé không thể trì hoãn, không thể trông cậy vào Diệp Tông rồi, Đường Mật thì không làm chủ được tinh thần, Diệp Nghi chỉ có thể hết sức gồng gánh. Thân thế của Diện Diện nhạy cảm, cô không dám nói cụ thể qua điện thoại, vì thế tức khắc hẹn bác sĩ giúp đỡ.

Macao vốn chật hẹp nhỏ bé, nhưng chuyến đi này lại đi quá gian nan. Mười lăm phút với tốc độ rùa bò, tài xế bực bội nói: “Cô chủ, hôm nay cả Macao đều tê liệt, có lẽ cô phải chờ, cô yên tâm đừng rối.”

Cô nhéo giữa hai đầu mày: “Sao lại thế này?”

“Cô không biết à? Hôm nay cảnh sát đột nhiên thanh tẩy sòng bạc, tra ra một số án quan trọng, nên rối ren lắm. Chúng ta đến bệnh viện chỉ có mỗi con đường này, đúng lúc đi ngang qua Quý thị. Lần này họ lao đao rồi, cô thấy đó, bị phóng viên vây kín, ngay cả con muỗi cũng không bay lọt.”

“Cái gì?” Diệp Nghi trợn mắt.

Quả nhiên, trước mắt là tòa nhà cao tầng của Quý thị. Lần đầu tiên, điều hấp dẫn nhất ở đây không phải là kiến trúc đồ sộ, mà là đám người đông nghịt như lũ kiến.

Đúng lúc này, cửa của mấy chiếc xe phía trước họ đồng loạt mở ra, còn lũ kiến nọ như đánh hơi được mùi đường, ùn ùn kéo đến như thủy triều: “Anh Quý, các hạng mục sòng bạc mà Quý thị ủy thác quản lý gần như sụp đổ, tổn thất lớn như thế có khi nào ảnh hưởng đến đầu tư ở Đại Lục không?”

“Thưa bà, lúc trước Quý thị ủy thác quản lý nghiệp vụ sòng bạc, bà là người đã phản đối. Kết quả như bây giờ, là bên nhận ủy thác kinh doanh bất lực, hay là Quý thị giám sát bất lực? Bà có nghĩ sẽ thu hồi lại quyền kinh doanh sòng bạc không?”

“Cô Thượng, Thượng thị có cổ phần nhiều nhất ở Quý thị, tình hình trước mắt, thái độ của Thượng thị là quan trọng nhất. Là rút vốn hay rót vốn đều liên quan đến sinh tử tồn vong của Quý thị. Quan hệ giữa cô với anh Quý khá gần gũi, có phải sẽ vì nguyên nhân riêng tư mà ra tay tương trợ không?”

Các phóng viên quả thực vô cùng hăng hái, cách cánh cửa dày, hết thảy lại nghe rõ ràng như thế. Diệp Nghi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mờ mịt. Rốt cục là tại sao? Sao sự tình lại đột ngột biến thành như vậy?

Ba đương sự bên ngoài đứng khá xa, một vòng vệ sĩ bao bọc trước người mỗi người, cách ra khu vực độc lập an toàn. Các phóng viên thi nhau công kích, lại không thu được chút phản hồi nào, đang giằng co, đột nhiên có người phát hiện ra chuyện mới: “Kia không phải là xe của anh Diệp sao?”

Trong nháy mắt, tầm mắt của Diệp Nghi bị bịt kín bởi một màu đen. Đầu người, cánh tay, micro, đồng thời gõ mạnh vào cửa kính xe tối đen, ý đồ rình rập tình hình bên trong: “Anh Diệp, lần thanh tra này Diệp thị khá an toàn, xin hỏi là nghiêm chỉnh chấp hành luật pháp, hay là có tin tức nội bộ?”

“Anh Diệp, nghe nói lần thanh tra này có người trong nội bộ mật báo. Diệp thị là bên liên quan duy nhất không bị ảnh hưởng, có giải thích gì không?”

“Anh Diệp, bởi vì chuyện của cô Diệp, thù hận giữa anh và anh Quý chất chứa càng sâu, lần này có phải là báo thù riêng không? Hiện giờ đến đây, là thăm hỏi hay là xem náo nhiệt?”

Cửa xe bị đập đùng đùng rung chuyển, tài xế trấn an nói: “Cô yên tâm, kính xe đều là loại chống đạn. Nhưng cô vẫn nên thắt dây an toàn đi, ngộ nhỡ chốc lát có người đẩy xe, bị lật cũng không chừng…”

Mà Diệp Nghi hình như không nghe thấy, chỉ chăm chăm nhìn vào dáng người nào đó đã bị che khuất. Quý Thừa… Cô cười khổ. Kết thúc rồi, cuối cùng đã kết thúc. Phóng viên nói đúng, tất cả đều do Diệp Tông an bài. Diệp Tông chính là muốn ép Quý Thừa đến đường cùng, sau đó để cô nhìn rõ, ở trong lòng Quý Thừa, rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn cả cô.

Bà Quý, Thượng Vi, Quý thị, bất luận Quý Thừa có tình cảm với hai người đó hay không, có tình nguyện hay không, thì họ vẫn là người anh cần nhất. Chỉ cần Quý thị còn tồn tại ngày nào, thì ngày đó anh còn cần sự giúp đỡ của họ, nhất định phải đứng về phía họ. Còn cô vĩnh viễn chỉ đứng ở phía đối lập. Trong thế giới chân thực, quan hệ lợi ích luôn luôn kiến cố gấp trăm lần tình yêu.

“Không sao.” Cô cụp mắt khẽ nói, “Chờ chút cũng được.”

“Á!”

“Lui ra!”

Đột nhiên, đám người bên ngoài xôn xao cả lên. Diệp Nghi trợn mắt, chỉ thấy bóng lưng cao lớn chắn trước cửa xe cô: “Các vị hiểu lầm rồi, chiếc xe này không phải của anh Diệp, là của vợ tôi.”

Tiếng của người nọ cực thấp cực trầm, như một thứ nhạc cụ du dương cực đủ sức xuyên thấu, mạnh mẽ chui vào buồng xe: “Vợ tôi không tham gia việc kinh doanh, xin các vị đừng quấy rầy cô ấy. Nếu các vị còn làm phiền cô ấy nữa, tôi lập tức báo cảnh sát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.