Một phụ nữ ba mươi tuổi dù chưa từng ăn thịt heo cũng đã từng chứng kiến heo chạy.
Nửa đêm tỉnh dậy sau giấc mơ, Bạch Lê bối rối nhìn vết mờ trên qu@n lót của mình. Tại sao... Chuyện này lại xảy ra? Nàng có h@m muốn với một người phụ nữ.
Bạch Lê cảm thấy thật kỳ quái, kỳ quái đến mức nàng còn cảm thấy buồn cười. Nhưng khi nó đến một lần nữa... Vẫn là chị ấy.
Nàng không khỏi nghĩ đến Thương Nam, không khỏi muốn đến gần cô ấy. Nhưng nàng phát hiện ra người này không dễ đối phó. Bề ngoài luôn có một bộ áo giáp dày bất khả chiến bại, dù cho có dùng dao hay búa đi nữa.
Lúc đầu Bạch Lê còn tưởng rằng cô không thích phụ nữ. Dù sao không thể chỉ vì mình cong mà ép người khác cong theo đúng không? Nàng không phải là tiểu thuyết gia, sao có thể viết ra những tình tiết bá đạo và vô lý như vậy?
Nhưng ngay khi Bạch Lê định giấu tình cảm đơn phương ở trong lòng và chỉ muốn làm bạn tốt với cô, thì sự xuất hiện của Diệp Dung đã mang lại tia sáng cho màn đêm đen tối. Bạch Lê lần đầu tiên nhận ra rằng bộ áo giáp dày không thể phá hủy của Thương Nam thực ra có vết nứt.
Dần dần... Bạch Lê điều tra xem cô hay gần gũi với ai, sau đó mới hoảng hốt.
Trước đây nàng sợ Thương Nam không thích phụ nữ. Bây giờ lại sợ rằng cô ấy thật sự thích phụ nữ. Mãi đến lúc ở quán ăn, sau khi uống rượu cô ấy mới thú nhận sự thật. Bạch Lê rốt cuộc hiểu ra không phải cô không thích phụ nữ, cô chỉ không thích nàng.
Nhưng dù vậy, khi Thương Nam hôn mình, nàng vẫn không nhịn được... Muốn hôn cô đến chết.
Bạch Lê trước đó nhìn thấy một câu trong sách.
Phụ nữ là chất gây nghiện, chạm vào không thể bỏ ra được.
Bạch Lê cho rằng mình nhất định bị Thương Nam hạ độc, nàng biết cô có mối tình đầu mười năm, nhưng nàng vẫn mang ảo tưởng, cố gắng theo đuổi hết mình.
...
Sau đêm đó, Bạch Lê có cảm giác Thương Nam đang tránh mặt mình, không phải nàng chưa từng nghĩ đến chuyện buông tay, nhưng nàng thích cô thì làm sao có thể từ bỏ, đối thủ của nàng vẫn là Diệp Dung.
Bạch Lê c ởi quần áo, đứng trước gương ngắm toàn bộ cơ thể mình.
Môi nàng như hoa anh đào, làn da đàn hồi, thân thể trắng như ngọc, đôi bàn tay mịn màng như lụa, làm sao có thể thua kém Diệp Dung?
Những phiền nhiễu chỉ là thoáng qua, và tình yêu giữa những người phụ nữ không ưu tiên về tình d*c mà là về trái tim.
Nếu ngay cả trái tim của Thương Nam cũng không chiếm được thì làm sao có thể bàn đến chuyện quan hệ...
Hơn nữa, Bạch Lê che ngực lại, cảnh tượng ba nàng ngoại tình lại hiện lên trong đầu.
Bạch Lê nản lòng, vấn đề này sẽ không bao giờ cải thiện được sao?
Hôm đó tâm trạng nàng không tốt, tin nhắn WeChat gửi cho Thương Nam đều bị ngó lơ. Nàng muốn nói chuyện điện thoại với Nhiễm Ninh nhưng lại thấy đã mười hai giờ. Nếu không có việc gì, có lẽ cậu ấy đã đi ngủ sớm rồi. Nhưng nếu còn thức... Chắc chắn cậu ấy sẽ không có thời gian để trả lời.
Đầu Bạch Lê lắc lắc, nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Hình như nàng đã từng hỏi Nhiễm Ninh lần đầu tiên có đau không?
Nhiễm Ninh ngượng ngùng xấu hổ nhưng vẫn chia sẻ với nàng một chút.
Không tệ, Lục Thiều rất ôn nhu.
Bạch Lê ném mình lên ghế sô pha. Đêm đó lại có một giấc mơ, trong giấc mơ toàn là Thương Nam và mình... Đến bước cuối cùng, nàng không nhịn được mà hét lên.
...
Cho dù không ngủ với nhau vẫn có thể hôn, Bạch Lê cảm thấy mình làm được. Nàng có tiềm năng trở thành đàn chị xã hội đen, nhưng đáng tiếc nàng không có tài lừa gạt người khác.
Thủ đoạn nhỏ đó không hề hiệu quả chút nào, Thương Nam thậm chí không cần phải vạch trần.
"Trước đó không phải đã ngủ rồi sao? Ngủ xong sao vẫn còn sợ?"
Bạch Lê muốn khóc...
Tình yêu khiến con người mù quáng, tình yêu khiến con người phát điên, tình yêu khiến con người đánh mất chính mình.
Họ hôn nhau bốn lần, lần thứ nhất Thương Nam say rượu, lần thứ hai chạm môi, lần thứ ba là nghiêm túc hôn lưỡi, lần thứ tư là thử thách chính mình, mặc dù họ cảm thấy tốt khi dùng lưỡi, nhưng trái tim họ thì không, không thành thật.
Nhưng từ bên ngoài, Bạch Lê cũng gián tiếp chứng minh một điều, Thương Nam không phải đối với nàng không có tình cảm mà là đang đè nén bản thân.
Ngoài ra... Nàng rất tốt, không có lý do gì mà cô ấy lại không thích nàng cả.
Và nếu cô ấy thực sự không thích, tại sao vừa nói rằng không muốn nói chuyện với nàng nữa, sau đó cô ấy lại đến ngay khi nàng gọi? Nói dối là một dấu hiệu rõ ràng về sự động tâm của phụ nữ.
...
Bạch Lê có một con mèo, nó là mèo hoang đi lạc, hai chân trước có vấn đề nên đi lại khó khăn một chút.
Nàng nói mình phải trực, nhờ Thương Nam giúp cho mèo ăn hai ngày. Thực ra là gần mười hai giờ mới chạy về nhà, nàng không có trực, chỉ đi lang thang bên ngoài, đến gần khuya mới về nhà để tránh mặt người ta.
Thương Nam nhìn cô nàng này đá giày, ném túi xách lung tung, trong lòng băn khoăn.
"Không phải em nói đi trực à?"
Bạch Lê dùng tay trái vỗ vào gáy, vẻ mặt tự nhiên nói: "Ồ, có người đổi ca."
"Được rồi, em đã về rồi, tôi đi trước."
"Sao em vừa về liền bỏ đi? Chị không muốn nhìn mặt em đến vậy à?"
"...."
Bạch Lê chỉ ra ngoài cửa sổ, không thể nhìn thấy ngón tay của mình trong đêm đen.
"Hôm nay có giông bão và em rất sợ."
Cô gái hơi bĩu môi, hồng như thạch, Thương Nam không thể rời mắt, bỗng nhiên có tiếng sấm vang lên, bả vai Bạch Lê chợt co rút lại.
Nàng nghiêng đầu trong một giây, rồi nói.
"Nếu đã nhất quyết muốn rời đi thì thôi, nhưng lúc này có thể không còn phương tiện công cộng, chị có thể lấy xe em về."
Bạch Lê lẩm bẩm, lục lọi tủ tìm chìa khóa xe.
"Chỉ là sấm chớp thôi, em không sợ, em sẽ dũng cảm. Nhưng nếu không làm được... Em sẽ bật hết đèn, đóng chặt cửa sổ, kéo rèm thật kín, đắp chăn, và giả vờ không nghe thấy gì..."
Cuối cùng, nàng thêm một câu nữa.
"Nhưng...nó thực sự đáng sợ."
Thương Nam khoanh tay nhìn chằm chằm đôi chân trần của người này, kỹ năng diễn xuất của Bạch Lê kém cỏi, nhưng chữ "Không" không thể nói thành lời.
"Hãy mang dép vào, tôi sẽ không đi đâu."
Bạch Lê đóng mạnh ngăn tủ lại, nàng căn bản không có ý định đưa chìa khóa xe cho Thương Nam, trong ngăn kéo không có gì cả.
Nàng vội vã chạy tới, "Được rồi, chị đi theo em."
"Tôi ngủ trên ghế sô pha."
"...Giường của em lớn lắm!!"
Chỉ muốn ngủ trên sô pha, Thương Nam có sự kiên định phi thường.
Bạch Lê tức giận đến không nói nên lời, thỏa hiệp: "Nếu chị không muốn ngủ với em, có thể ngủ trong phòng ngủ nhỏ được không?"
"Không cần." Thương Nam dùng áo khoác làm chăn đắp lên người, "Ngủ ngon."
Quá muộn rồi, đồ ngốc đầu to!
...
Trời mưa suốt bảy ngày nên Thương Nam phải ngủ trên ghế sô pha của Bạch Lê cả bảy ngày.
Ngày cuối cùng, Bạch Lê rốt cuộc nhịn không được. Muốn cô đến chỉ là để ngủ trên sô pha sao? Cô ấy bị bệnh hay nàng bị bệnh?
Bạch Lê chống tay lên hông, nghiến răng, xắn tay áo phóng như bay vào phòng tắm.
Trầm ngâm một lúc, Bạch Lê mím môi, đưa tay chải mái tóc dài rồi bước ra, nàng không béo cũng không gầy, thân hình cân đối, có thịt ở chỗ cần có, gầy ở chỗ không cần, đôi chân dài trắng nõn của nàng đứng trước ghế sô pha, đi chân trần, đầu ngón chân tròn và ngón chân thon dài.
Ánh mắt Thương Nam lơ đãng, tựa như đang nhìn nàng, nhưng đồng thời cũng không có vẻ gì là đang nhìn nàng.
Bạch Lê thậm chí còn không mặc qu@n lót, hai sợi dây mảnh buông thõng trên vai, như thể dễ dàng kéo đứt.
Ẩn ý trong lòng - Em không tin chị có thể kiểm soát được!
Thương Nam thờ ơ, không có phản ứng gì, hỏi nàng: "Có chuyện gì à?"
Bạch Lê sửng sốt, không phải rất gợi cảm sao? Tại sao lại bình tĩnh như vậy?
Nàng cụp mi xuống, nhanh chóng liếc nhìn ngực mình: "Muốn uống nước không?"
"Không uống."
Đôi mắt Thương Nam không hề nheo lại, trong trẻo như ly rượu mở ra khi trời lạnh.
"Còn chuyện gì nữa không?"
Bạch Lê có chút chán nản: "Không có."
"Ồ, thế thì tôi sẽ ngủ đây."
Nói xong, Thương Nam nhắm mắt lại, xoay người tiếp tục ngủ.
Bạch Lê mỗi bước quay lại ba lần, chỉ nhìn thấy phía sau đầu của cô.
Nàng đóng sầm cửa phòng ngủ, giận dữ ngồi xuống mép giường, hàm răng sau suýt bị nghiền nát.
"Chị được lắm! Chị là Liễu Hạ Huệ*!!!"
*Thông tin có trên Wikipedia nha.
Bên kia, người đang giả vờ ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách đột nhiên mở mắt, đặt tay lên bụng, đột nhiên mỉm cười
Thật là trẻ con.
Nhưng... Ánh mắt Thương Nam cứng đờ.
Thân hình của nàng thật đẹp.