Bây giờ là mười hai giờ đêm.
Đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra.
"Ai là người thân?"
Thương Nam dựa vào tường, vẻ mặt chán nản đi tới: "Cô ấy là trẻ mồ côi, không có gia đình, có chuyện gì cứ nói cho tôi biết."
Bác sĩ ngạc nhiên: "Cô là ai?"
"Cô ấy và tôi đều đến từ cùng một trại trẻ mồ côi."
"Được rồi." Bác sĩ gật đầu, giọng lạnh lùng: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, cô có thể đi nhìn mặt lần cuối. Nguyên nhân tử vong là do dùng thuốc quá liều. Thời gian tử vong là 23:59:48."
Thương Nam ngơ ngác nói: "Cám ơn."
Lúc Bạch Lê đến, Thương Nam đã từ biệt xong, người đó được phủ một tấm vải trắng đưa vào nhà xác.
"Thương Nam!"
Thương Nam cúi xuống, người được bao bọc trong bóng tối, ngẩng đầu nhìn... Giọng nói vẫn như cũ, không có gì thay đổi, bình tĩnh như xưa.
Cô nhìn Bạch Lê.
"Em đã đến."
...
Ngày hôm đó, Bạch Lê đưa cô về nhà.
Nàng muốn trông chừng cô ấy, lúc này dù có đi đâu, làm gì nàng cũng không yên tâm.
Thương Nam không nói gì, nhưng cả người toát ra... sự đau lòng. Bạch Lê ôm lấy cô, muốn truyền năng lượng của mình cho cô, nhưng người này dường như đã dựng lên một bức tường xung quanh mình, Bạch Lê không thể bước vào, cũng như cô không muốn bước ra.
"Chị cảm thấy không thoải mái thì nói cho em biết... Em sẵn sàng nghe chị tâm sự." Bạch Lê hai mắt đỏ hoe, "Đừng làm như vậy, Thương Nam... làm ơn..."
Thật lâu sau, Thương Nam tựa hồ tỉnh lại, thân thể bị Bạch Lê ôm cũng dần dần khôi phục.
Cô kể: "Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Sau này tôi được Diệp Dung đỡ đầu và vào đại học. Cách đây vài năm có gặp nhau một lần. Cô ấy nói sắp kết hôn. Tôi đồng ý tham dự, còn bảo phải gửi thiệp mời cho tôi. Rồi lại mất liên lạc, không ngờ gặp lại nhau trong tình huống thế này."
Thương Nam đẩy Bạch Lê ra, ánh mắt không có chút ấm áp, "Bạch Lê, về sau đừng gặp nhau nữa, chúng ta không thích hợp."
"Em cảm thấy chị hiện tại đầu óc không tỉnh táo, em cũng không tranh cãi với chị." Bạch Lê kéo gối, đè Thương Nam nằm lên, lấy tay che mắt cô, "Chị đi ngủ đi. Còn nữa, chúng ta sẽ không nói chuyện cho đến khi chị bình tĩnh lại."
Thương Nam không nhắm mắt, khóe miệng cong lên chua chát, đôi mắt sâu thẳm, như bị hóa đá.
"Bạch Lê, em thích điểm gì ở tôi?"
"Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi. May mắn nhất là tôi không chết ở bên ngoài. Còn lại đều vô dụng."
"Bạch Lê, em là người tốt... Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã biết, nhưng xin em đừng cho rằng tôi đáng thương... Đừng thương hại tôi. Người sinh ra tôi còn không muốn tôi, vậy tại sao có thể gây thêm rắc rối cho em."
Bạch Lê nhìn cô, nàng không khỏi tức giận, một chữ cũng không nói ra được, li3m khóe môi, trong lòng đau đớn.
"Chị có nhất thiết phải làm như vậy không? Mở vết thương ra cho em xem? Nói đi nói lại thân phận trẻ mồ côi của mình. Em có quan tâm đ ến điều đó sao? Em là người tốt, nhưng em không quan tâm đ ến tất cả mọi người. Trên đường, có rất nhiều người ăn xin như vậy, em chưa từng mời họ đến nhà. Em chưa bao giờ thương hại chị, em chỉ là thích chị. Tại sao chị phải hạ thấp bản thân rồi từ chối lòng tốt của mọi người dành cho mình? Làm như vậy, chị có thấy thoải mái không?"
Bạch Lê nghẹn ngào, cắn khóe môi, vừa kích động vừa bất lực.
"Em phải nói thế nào để chị hiểu? Dù hiểu một chút thôi! Em chưa bao giờ thích ai nhiều đến thế. Vì thích một người mà em trở nên thận trọng và bất an. Đi về bên trái sợ chị bị hù dọa, đi về phía phải thì sợ làm chị phiền lòng. Còn chị thì sao? Chị đã bao giờ nghĩ đến em một lần chưa? Sao chị không quan tâm đ ến cảm xúc của người khác mà hành động một cách bừa bãi như vậy?!"
"Chị luôn nói em sẽ bị tổn thương. Nhưng... Hiện tại em nói rõ ràng cho chị biết, em đang rất tổn thương. Trên người toàn là vết dao do chị đâm!"
Thương Nam không nói gì, Bạch Lê tựa như quả bóng cao su bị xì hơi.
Hạ tay xuống, rũ vai.
"Được rồi, sau này em sẽ không quấy rầy chị, nhưng em cũng nói cho chị biết, đừng so sánh Diệp Dung với phụ nữ trên đời, đặc biệt là em!"
Nói xong, Bạch Lê đi ra khỏi phòng.
Nàng chạy vào nhà vệ sinh trốn và khóc.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa cọt kẹt bị đẩy ra và có người bước vào.
"Ra thôi!"
Thời điểm Bạch Lê đang muốn xoay người, lưng của nàng bỗng nhiên cứng lại, người phía sau đi tới, dùng hai tay ôm chặt nàng vào lòng. Cô cúi người xuống, nghiêng đầu xoa tai nàng.
"Giận sao?"
"Biến đi, em không muốn nói chuyện với chị..."
"Bạch Lê, thực xin lỗi, em đừng tức giận, tôi không phải cố ý."
Hơi thở của Thương Nam nóng bừng, cả người Bạch Lê như lửa đốt, hơi thở áp sát vào tai nàng, cực kỳ khó chịu.
Dần dần...nước mắt trên mặt khô đi.
Bạch Lê chật vật quay người lại, tự mình tìm kiếm ánh mắt của cô, trong khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, liền sau đó là một nụ hôn nồng nàn.
Đã hơn nửa tháng kể từ lần cuối họ hôn nhau như thế này.
Trong trạng thái thất thần của Bạch Lê, ảo giác thời gian chồng chéo lên nhau.
Nhưng hôm đó, kém hào hứng hơn bây giờ rất nhiều.
Bọn họ vẫn còn đang trong giai đoạn mập mờ, nhưng Thương Nam tựa hồ cũng biết rõ Bạch Lê.
Cô biết hết những điểm nhạy cảm của nàng, nơi nào khiến nàng ngứa ngáy run rẩy, nơi nào khiến chân nàng trở nên yếu ớt, nơi nào khiến Bạch Lê không khỏi kêu lên.
Thương Nam đang cố gắng lấy lòng nàng, đồng thời cũng là thả lỏng chính mình, Bạch Lê tay trái chống bàn, hai chân như đang giẫm lên túi bông, không thể đứng vững được. Toàn thân nàng như bị bọc trong một miếng bọt biển đầy nước. Từng chút một... Từ từ chìm xuống.
Lần đầu tiên nàng biết tiếng thở hổn hển của một người phụ nữ có thể nặng nề đến vậy.
Bạch Lê toàn thân run lên, hương cam thoang thoảng trên người Thương Nam mê hoặc nàng...
Tim nàng chợt co rút lại, hoàn toàn ngã gục trong vòng tay Thương Nam.
...
Ánh đèn vàng mờ ảo, ngàn vạn màu sắc rắc lên người hai người.
Lắc, lắc.
Cũng giống như cơm chiên trứng, trứng vàng sẽ bao phủ từng hạt cơm trắng cho đến khi toàn bộ màu trắng cũng chuyển thành vàng.
Mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên.
Chỉ có giọt mồ hôi lớn trên trán Bạch Lê lúc này là có vẻ không hợp lý.
Nàng vẫn còn sợ hãi, tay Thương Nam chạm vào đầu nàng, sau đó cô đột nhiên ngồi dậy, Bạch Lê tưởng rằng cô sắp rời đi nên ôm lấy eo cô.
"Đừng đi, em không sao... Em đã gặp vấn đề này từ khi còn nhỏ, chị không cần phải lo lắng cho em, chỉ cần tiếp tục, em không sao."
"Tôi không đi." Giọng nói của Thương Nam nhẹ nhàng trong trẻo, giống như chén rượu ấm mùa đông, sưởi ấm trái tim và tâm hồn. "Bên ngoài gió lớn, hôm nay hình như lại mưa, tôi đóng cửa sổ lại đã."
Bạch Lê lập tức buông ra, xấu hổ quấn mình trong chăn, ba mươi tuổi, không có kinh nghiệm, còn đang loay hoay trên giường.
Nàng nheo mắt nhìn Thương Nam đóng cửa sổ và quay lại, ngơ ngác.
"Vẫn làm việc đó?"
"Thật sự không sợ sao?"
"...."
"Nó có đau lắm không? Chị có thể...làm ơn nhẹ nhàng được không...?"
Một tiếng bang, thứ gì đó nổ tung trong đầu Thương Nam, cổ họng cô cuộn lên... không ngừng nuốt nước bọt.
"Bạch Lê... Em cho rằng tôi là thần sao?"
"Ah?"
Bạch Lê còn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, Thương Nam đột nhiên cúi người xuống.
"Không cần vào cũng có thể rất thoải mái."
"...."
Có ngàn ngọn lửa chảy, như rơi vào hẻm núi.
...
Ngày hôm sau, Bạch Lê tỉnh lại, Thương Nam còn đang ngủ.
Hôm qua, cô rất mệt.
Ngủ đến ba giờ chiều.
Khi Thương Nam tỉnh lại, Bạch Lê đang mặc tạp dề, cầm muỗng nấu ăn trong bếp.
"Tỉnh rồi à? Rửa tay và ăn cơm."
"Được."
Trứng bác cà chua, canh bí đao và tôm, salad dưa leo...
"Em nấu được?" Thương Nam hỏi.
"Tất nhiên."
Thương Nam chỉ vào cái đ ĩa bên cạnh, miếng thịt màu đen khiến cô bối rối: "Đây là món gì?"
"Thịt bò hầm."
"..."
Bạch Lê cắn đầu đũa, "Em học từ các video clip, em không biết tại sao khi làm ra màu sắc lại khác biệt, hơi đen một tí."
Thương Nam không nói gì, chỉ gắp một miếng cúi đầu ăn.
"Ngon."
"Thật sao?"
"Nếm thử đi nếu em không tin."
Bạch Lê nghi hoặc, cắn một miếng, trong nháy mắt, lúm đồng tiền quả lê hai bên má chìm xuống.
"Đây là lần đầu em nấu ăn đó!"
Thương Nam nuốt miếng thăn bò vào bụng, ánh mắt rơi vào chấm đỏ nhỏ trên mu bàn tay Bạch Lê, chắc là bị dầu nóng bắn trúng. Thương Nam khẽ cau mày, cúi đầu ăn thêm cơm, gắp thêm một miếng salad dưa leo, lớn tiếng nói.
"Đừng nấu nữa."
"Tại sao?"
"Ở nhà chỉ cần một người nấu ăn là được."
Bạch Lê ngạc nhiên và không thể cử động trong một lúc lâu.
"Ý chị là..."
Thương Nam: "Thời kỳ mập mờ đã qua."
Ngay lập tức sự vui vẻ tràn ngập khoé mắt, Bạch Lê chống bàn, nghiêng người về phía trước.
"Câu hỏi cuối cùng."
"Hỏi đi."
"Chị có đau không?"
...
Đêm qua Thương Nam không vào mà lại kéo Bạch Lê vào.
Sau khi Bạch Lê xong việc một lần, nàng không ngừng quấy rầy cô, mãi không chịu buông ra. Một mặt nàng nói cô thơm, làn da mịn màng, còn nói cô xinh đẹp, mặt khác nói cô không thành thật.
Nàng không ngừng cho đến khi Thương Nam khóc, trước khi ngừng lại cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
...
Bạch Lê chọc cô: "Hôm nay em còn có thể...".
"Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa!"