Không cần nhìn thấy, chỉ nghe giọng nói của cô cũng khiến mặt Nhiễm Ninh nóng bừng, đỏ đến tận gáy.
Trước đây nàng không dễ đỏ mặt như vậy, nhưng bây giờ thật không biết chuyện gì đang xảy ra? Lục Thiều tùy ý nói chuyện, tùy ý mỉm cười, trong lòng liền không khỏi dao động chỗ này chỗ kia.
"Không phải hôm qua chúng ta mới gặp nhau sao?"
Hơi thở ấm áp của Lục Thiều tựa như có dòng điện truyền vào tai Nhiễm Ninh——
"Chỉ cần không nhìn thấy thôi lại nhớ đến."
Nghe được lời cô nói, Nhiễm Ninh chợt nghĩ tới điều gì đó, lập tức che điện thoại lại, giọng có chút lo lắng.
"Đừng có buồn cười thế."
Lục Thiều mỉm cười nhướng mày: "Buồn cưới cái gì chứ? Đến tìm cậu thì có gì càn quấy đâu chứ?"
Lúc còn đi học, Lục Thiều lúc nói chuyện điện thoại cũng hỏi Nhiễm Ninh câu hỏi tương tự, Nhiễm Ninh ban đầu không nói gì, nhưng cuối cùng khi chuẩn bị cúp máy, nàng đột nhiên nói: "Tôi cũng nhớ cậu."
Bốn chữ, nhanh và gọn, khiến Lục Thiều vui mừng suýt chút nữa nhảy khỏi giường.
Chính vì vậy, Lục Thiều cúp điện thoại, đứng dậy khỏi giường, đạp xe đi tìm Nhiễm Ninh, cô nhớ rõ ràng... là 11 giờ 30 tối ngày hôm đó.
Ngoại trừ một vài chiếc xe về nhà muộn, trên đường hầu như không có người nào, ngay cả cửa hàng nhỏ ở tầng dưới, đến nửa đêm mới đóng cửa, giờ cũng tắt đèn tối thui.
Trên đường đi cô đạp xe rất nhanh, không hề cảm thấy sợ hãi, trong lòng tràn đầy hưng phấn, chỉ muốn làm Nhiễm Ninh bất ngờ mà thôi.
Nhiễm Ninh vừa ngạc nhiên vừa bàng hoàng, khi nhận được cuộc gọi, nàng đang nằm trên giường trong nháy mắt liền đứng dậy.
"Cậu ở đâu?!"
"Ở ngay dưới nhà cậu nè! Kéo rèm phòng ngủ ra là thấy liền!"
Nhiễm Ninh không dám bật đèn, liền dùng đèn pin trên điện thoại di động soi đường, quả nhiên nhìn thấy Lục Thiều ở dưới cửa sổ.
Lục Thiều đạp xe rất nhanh, cô chỉ mất mười ba phút để đến trong khi người khác phải cần ít nhất hai mươi phút, giọng cô nghe hổn hển trong điện thoại.
Nhiễm Ninh sợ đến mức mất ngủ.
Ông bà ngoại đang ngủ say nên lúc này cô không thể ra ngoài, Nhiễm Ninh chỉ có thể đứng bên cửa sổ lo lắng.
Lục Thiều hỏi lúc này nàng còn nhớ cô nữa không?
Nhiễm Ninh còn dám nói nhớ sao, nếu lại nói nhớ, có lẽ cô sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa nào khác nữa.
Lục Thiều Lai chỉ muốn nàng nhìn mình một cái, dù ngày hôm sau vẫn có thể gặp nhau ở trường. Ở độ tuổi còn trẻ như vậy, khi yêu đương khó tránh khỏi tâm trí nóng vội không thể khống chế. Lục Thiều cảm thấy mình nhất định đã yêu Nhiễm Ninh điên cuồng, chỉ cần nàng mở miệng, dù có núi đao biển lửa trước mặt, cô vẫn lao tới trong chớp mắt mà chẳng lo lắng gì, chẳngp cần gì hơn ngoài được thấy nụ cười của nàng.
Sau khi Lục Thiều về nhà vào đêm đó, Nhiễm Ninh bị mất ngủ và thao thức cả đêm.
Nàng biết rõ cô rất thích đùa giỡn, nhưng cũng không khỏi cảm động, như thể một tia sáng bình minh lóe lên trong đêm tối, chiếu sáng trái tim nàng khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Khi suy nghĩ quay trở lại, Nhiễm Ninh nghe thấy tiếng gió rít qua ống nghe, nàng giật mình một lúc, sau đó trái tim lại đập liên hồi.
"Cậu không thực sự đến đây phải không? Nếu tôi nhớ không lầm thì quãng đường đi về là hơn sáu mươi cây số."
Lục Thiều nâng cổ áo lên, cười nói: "Nếu tôi thật sự đến thì cậu sẽ thế nào?"
Thì làm những việc nên làm...
"Tôi sẽ đi xuống và tìm cậu."
Lục Thiều cụp lông mi mỉm cười, trong mắt tràn đầy ánh sáng dịu dàng, cô dựa vào lan can, khoanh tay lại, ánh nắng đang chiếu vào khiến toàn thân như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, khuôn mặt với vẻ đẹp của thanh xuân dịu kết hợp với khí chất anh hùng vô song.
Thương Nam vừa đi lên, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của cô, trong lòng có chút xúc động, Lục Thiều thật sự yêu rồi, mọi sự căng cứng trên người trước đây đều không còn nữa, với bộ dạng hiện tại của cô, nếu véo cô một cái, có lẽ mật sẽ chảy ra.
Nào, không nên làm phiền, Thương Nam lại thì thấy Mao Phong và Ngô Hải đang đi về phía này, cô vẫy tay chào họ và ra dấu im lặng. Lục Thiều đang nói chuyện điện thoại, bọn họ lập tức chuyển hướng, xoay người đi về phía bên kia.
Thương Nam nhìn thấy cảnh này cũng không ở lại mà rời đi.
Lục Thiều cười nhẹ, không phát hiện có người vừa tới, trong thanh âm của cô mang theo một tia dụ dỗ khó hiểu: "Đừng xuống, tôi đi lên."
Thật sự tới à?
Nhiễm Ninh dừng một chút, nói: "Được."
Vừa dứt lời, Lục Thiều lại cười lớn: "Cậu thật sự tin sao? Một chặng đường dài sáu mươi cây số, cậu có bằng lòng để tôi phải trải qua phiền toái như vậy không?"
Nhiễm Ninh cụp mắt xuống: "Vậy cậu có tới hay không?"
Lục Thiều sợ làm người ta sốt ruột, vội vàng không nói đùa nữa, thành thật nói: "Tôi không tới được."
Nếu là trong thời gian đi học, chưa nói sáu mươi hay ba trăm cây số, cô sẽ đến ngay lập tức, không có lý do gì mà chỉ để gặp nàng. Nhưng...bây giờ, khi đã trưởng thành, có một số việc không thể tự ý làm được nữa. Không giống như khi còn nhỏ, muốn làm gì thì làm, thuận theo tâm trạng của mình. Hiện tại, do tính chất công việc của cô rất đặc biệt, thường xuyên nguy hiểm đến tính mạng nên cô không thể bất cẩn.
Và... điều quan trọng nhất làm sao có thể vơi đi nỗi nhớ nếu chỉ đến nhìn nàng một cái rồi lại phải rời đi. Giống như khát khao của một đứa trẻ...
Lục Thiều xoa ngực mình, hiện tại cô cảm thấy sau khi gặp nhau mà không làm gì thì dù có thế nào cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Đó không phải là d*c vọng, chỉ là cô muốn nhiều hơn.
Nhiễm Ninh trong điện thoại không thấy được biểu tình của Lục Thiều, đương nhiên không đoán được cô đang nghĩ gì, thấy cô không nói gì, nàng hỏi: "Cậu còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi phải làm việc tiếp."
Lục Thiều gật đầu, nghiêm túc nói: "Tôi cũng có việc phải làm, thứ sáu không đến đón cậu được, đội sẽ tổ chức huấn luyện sơ cứu vào ngày hôm đó. Thời gian rảnh, có thể là thứ sáu tuần sau."
Hàng lông mày xinh đẹp của nàng vô thức nhíu lại, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi thả lỏng giọng nói, thanh âm nhẹ nhàng, không thể nghe thấy cảm xúc gì.
"Được rồi, công việc quan trọng hơn."
Lục Thiều: "Cậu tức giận à?"
Nhiễm Ninh: "Làm gì có chuyện đó!"
Lục Thiều ác ý nhếch miệng, môi mỏng cọ vào nhau, phát ra âm thanh có chút mơ hồ: "Vậy hôn tôi đi."
Trong lòng Nhiễm Ninh run rẩy, tai nàng lập tức tê dại.
"Bạch Lê đang tìm, tôi cúp máy đây!"
Điện thoại vừa cúp, Nhiễm Ninh đẩy cửa ra, đụng phải Ngu Tình.
Bên ngoài lúc này không có người khác, ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí ngượng ngùng lập tức nổi lên.
Nhiễm Ninh không giỏi xử lý tình huống lắm, nên liền lịch sự gật đầu, định rời đi.
Nhưng trước khi nàng kịp quay đi, Ngu Tình đột nhiên lên tiếng.
"Là Lục Thiều phải không?"
Nhiễm Ninh sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được, lẽ ra đã nhìn thấy mình khi đang gọi điện thoại. Người khác có thể giấu, nhưng đối với Ngu Tình, Nhiễm Ninh cảm thấy không cần thiết. Thứ nhất là cô ấy biết chuyện của nàng và Lục Thiều. Thứ hai, cô ấy có hứng thú với Lục Thiều, trong tình huống này, điều quan trọng nhất nàng nên làm là chủ động thừa nhận tình yêu của mình.
"Ừm."
Ngu Tình mỉm cười nhẹ nhàng, cô luôn mạnh mẽ, cho dù là kẻ thua cuộc, cô cũng sẽ không tỏ ra yếu đuối, đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi thích Lục Thiều, cô hẳn biết điều đó phải không?"
Nhiễm Ninh sửng sốt một chút, nàng không ngờ người này lại thẳng thắn như vậy, nhưng... xét theo lời tỏ tình chủ động của cô và Lục Thiều, bây giờ lại thẳng thắn như vậy với nàng, cũng không có gì ngạc nhiên.
"Biết."
Nhìn Nhiễm Ninh bình tĩnh như vậy, Ngu Tình nhếch khóe miệng, tự giễu cười nhạo: "Cô thắng."
Nhiễm Ninh lắc đầu không đồng ý: "Tôi nghĩ giữa chúng ta không có thắng thua, phóng viên Ngu... cô thua thiệt gì chứ?"
"Ý cô là, ngay từ đầu tôi đã chẳng có gì nên tôi thậm chí còn không xứng đáng trở thành kẻ thua cuộc, phải không?"
"Cô biết rõ, ý tôi không phải vậy."
Sự điềm tĩnh của người trước mặt khiến Ngu Tình muốn phát điên, nhưng sự giáo dục và tu dưỡng mà cô nhận được trong thời gian dài khiến cô phải quan tâm đ ến hình ảnh của mình, đó chỉ là một mối tình thầm kín không có kết quả gì. Không thể vì đánh mất mối quan hệ mà đấu tranh và trở nên cuồng loạn.
Cô đã biết lợi dụng lợi thế của mình để đạt được điều mình muốn từ khi còn nhỏ, lúc đó cô không được khỏe mạnh, luôn tỏ ra yếu đuối khi có nhiều người trong các dịp lễ tết để lấy lòng người lớn. Khi đi học thì cố gắng học giỏi có thể chiếm được cảm tình của thầy cô. Khi đi làm, sự xinh đẹp có thể đưa đến nhiều cơ hội. Dù nói con gái đẹp sẽ dễ bị chỉ trích nhưng đôi khi phải thừa nhận rằng đây cũng là một nguồn tài nguyên độc đáo. Với những thứ trong mắt người khác tiêu tốn rất nhiều sức lực, nhưng trong trường hợp của mình, cô có thể được kiểm soát một cách dễ dàng.
Có thể gọi cô là người tự tin hay kiêu ngạo, sự nghiệp và cuộc sống suôn sẻ khiến Ngu Tình thực sự nghĩ rằng cô sẽ luôn đạt được mọi thứ.
Cho đến khi Lục Thiều xuất hiện, nỗi thất tình đó không thể nào được bù đắp bằng sự nghiệp.
Dù lời nói có đẹp đẽ hay trái tim có kiêu ngạo đến đâu, nếu không có được tình yêu này, sẽ vẫn thua cuộc hoàn toàn.
"Hai ngày sau, đoàn làm phim sẽ rời đi. Tôi nghĩ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa. Lục Thiều là một người rất tốt. Cô rất may mắn, tôi không nghĩ là mình thua cô về điều gì cả. Chỉ là thua về thời điểm, nếu tôi gặp cô ấy ở trường trung học, cô nghĩ cô ấy sẽ chọn cô hay tôi?"
"Tôi không thể trả lời những câu hỏi giả định, tôi chỉ có thể nói... trong tương lai gần, cô nhất định sẽ tìm được người thuộc về mình. Chuyện tình cảm từ đầu đã không có nền tảng thì không nên cố chấp."
Bầu không khí xung quanh có chút không đúng, Nhiễm Ninh ngừng lại, không nói thêm gì nữa, lúc này nếu nói nhiều quá... sẽ chỉ khiến Ngu Tình cảm thấy nàng đang khoe khoang như kẻ thắng cuộc.
Cô ấy gật đầu và rời đi.
...
Hai ngày sau, buổi quay phim kết thúc, Ngu Tình rất ân cần, cô không chỉ chuẩn bị quà cho bọn trẻ trong phòng bệnh mà còn cho các bác sĩ, y tá ở khoa nội trú, không phải những thứ xa hoa, mà là những món quà giản dị, bình thường... điều quan trọng không nằm ở giá trị mà ở tâm ý của người cho.
Trong phòng khám có mấy nam bác sĩ độc thân, họ vô cùng cảm động, rõ ràng đó là chỉ là chuyện nhỏ, Ngu Tình không phải tự mình mua cũng không phải tự mình làm ra. Nhưng trong mắt họ như vậy là không ổn, nhiều người tụ tập lại và bàn bạc chiêu đãi đoàn làm phim bữa tối.
Rốt cuộc là để mời đoàn làm phim ăn tối hay căn bản chỉ vì ai đó trong đoàn làm phim? Trong lòng họ hẳn là biết rõ!
Bạch Lê đang nghịch móc chìa khóa, quà tặng nhỏ của mỗi người có vẻ khác nhau, của cô là một chiếc TV nhỏ làm bằng cao su, vô dụng nhưng nhìn rất đẹp.
Cô ngước nhìn Nhiễm Ninh đang dựa vào bàn y tá, đưa tay chạm vào nàng.
"Sao cậu lại thẩn thờ thế?"
Nhiễm Ninh phục hồi tinh thần lại, nói: "Không có gì."
Nói xong, nàng lại nhìn về phía phòng khám của bác sĩ, các bác sĩ nam ồn ào, dường như đang thảo luận vấn đề ăn uống.
"Bạch Lê, nói cho tôi biết... Ngu Tình đặc biệt nổi tiếng phải không?"
"Đúng vậy." Bạch Lê liếc nhìn những người máu gà, "Nhưng tôi không thể hoàn toàn đồng ý, nói đúng hơn là... đàn ông thì bị thu hút. Phụ nữ thì ghét kiểu này, tỏ vẻ chu đáo và ân cần, vẫn là quá phô trương."
Bạch Lê nhét móc chìa khóa lại vào túi, "Sao đột nhiên hỏi như vậy?"
"Không, chỉ tò mò thôi."
"Cái này có gì để tò mò." Bạch Lê mỉm cười đặt tay lên vai Nhiễm Ninh, "Dù sao thì Lục đội trưởng của cậu, trong mắt và trong lòng cậu ấy đều là cậu..."
Thấy người này lại định nói nhảm, Nhiễm Ninh vội vàng đẩy tay cô ra, đi kiểm tra phòng bệnh.
...
Hôm thứ Sáu, bệnh viện thành phố đã cử một số nhân viên y tế xuống để tiến hành huấn luyện khẩn cấp trong ba ngày.
Lãnh đạo bệnh viện, Đội trưởng Trịnh, về cơ bản đều biết tất cả mọi người ở Hoa Thanh Diệc Phi, anh ấy đã từng thực hiện khóa huấn luyện này vài lần trước đó, nhưng hôm nay dưới tay anh ấy dường như có thêm một vài gương mặt mới, khi hỏi mới biết rằng đó là nữ sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp và thực tập được một thời gian ngắn.
Trần Hoa đùa giỡn và hét lên: "Còn độc thân không? Có bạn trai chưa?"
Một số cô gái da mặt mỏng manh, khi nghe thấy điều này, tất cả đều đỏ mặt và bỏ chạy, nhưng đội trưởng Trịnh, người nóng lòng bảo vệ đàn con, đã đấm Trần Hoa.
"Thằng nhãi này, chẳng phải cậu đã kết hôn rồi sao? Đừng bắt nạt các cô gái của chúng tôi nữa!"
Trần Hoa quay người chỉ điểm: "Tôi đã kết hôn, đồng đội của chúng ta vẫn còn độc thân. Lão Trịnh, tôi đã bảo anh đừng bảo vệ nữa. Gái lớn thì phải gả đi, để trong nhà như bom nổ chậm đó."
Gác chuyện đùa sang một bên, trong quá trình tập luyện, họ vẫn rất nghiêm túc.
Lục Thiều và Trần Hoa đều là kỳ hạm của đội bay nên đương nhiên đứng ở phía trước.
Sau khi nhân viên y tế biểu diễn xong trên hình nộm thì đến lượt người thật, một cô gái lúc nãy đang đùa giỡn liếc nhìn Lục Thiều, lúc này cô ấy tự nhiên giơ ngón tay lên.
"Đội trưởng Lục, sao cô không lên đây biểu diễn."
Cô gái đỏ mặt và cảm thấy rất xấu hổ khi nói ra lời này, Lục Thiều rất căng thẳng và bị sốc, không trả lời mà đưa tay đẩy Mao Phong đang đứng bên cạnh ra ngoài.
Mao Phong mừng rỡ nói: "Đội trưởng Lục?!"
Lục Thiều vội vàng gỡ rối, nói: "Đi đi, đi đi, nam nữ làm việc cũng nhau không mệt."
Mao Phong vừa rời đi, Ngô Hải lập tức lo lắng hét lớn nhất vào mặt cô.
"Đội trưởng Lục! Còn tôi, còn tôi nữa!"
Cả đội phá lên cười.
Lục Thiều cũng buồn cười, "Đúng đúng, còn có cậu nữa." Cô đưa tay đẩy cậu ta ra.
Họ dành cả buổi sáng chỉ để xem những chuyện hài hước.
Trong bữa trưa, Lục Thiều đang nói chuyện với Thương Nam.
Lục Thiều nói: "Chúng ta phải nhanh chóng tìm người chăm sóc, nếu không tiểu tử này sớm muộn gì cũng sẽ châm lửa đốt nhà."
Thương Nam khịt mũi, trên mặt mang theo nụ cười: "Cậu ta nghịch ngợm đến mức không cô gái nào muốn nói chuyện."
Nói được vài câu, điện thoại của Thương Nam vang lên.
Cô vui vẻ một giây, nhưng ngay sau đó khóe miệng lại thẳng ra, nhiệt độ trên cơ thể giảm mạnh.
Lục Thiều nhìn thấy sắc mặt của cô ấy có chút không ổn liền hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Thương Nam không trả lời, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa áp điện thoại vào tai.
Nghiêm trọng hay không... chỉ cần nhìn phía sau lưng là người ta có cảm giác như đã xảy ra chuyện gì đó khủng khiếp lắm.
Nửa phút sau, Thương Nam chạy lại: "Lục Thiều, cho tôi mượn xe!"
Ngay khi Lục Thiều ném chìa khóa xe cho cô, điện thoại trong tay Thương Nam lại vang lên.
"Này! Tôi đến ngay bây giờ!"
Người trong điện thoại không biết đang nói gì, sắc mặt Thương Nam đột nhiên trở nên ảm đạm.
"Có chắc không? Thực sự không cần tôi đến à?"
"Được rồi, nếu có cần gì thì cứ gọi cho tôi. Tôi sẽ đến đó."
"Tạm biệt."
Một phút ngắn ngủi, Lục Thiều nhìn Thương Nam từ bồn chồn, đến hoàn toàn mất mát, cô chưa từng thấy người này như thế, trong lòng không khỏi lo lắng
"Cậu ổn chứ?"
Thương Nam lắc đầu: "Không sao đâu, tôi sẽ trả lại chìa khóa xe cho cậu."
Cô ấy rời đi trước khi kết thúc bữa ăn.
Lục Thiều cau mày thắc mắc: Chuyện gì đã xảy ra vậy?
...
...
Khoa nội trú.
Cửa mở, Nhiễm Ninh đi ra khỏi phòng bác sĩ, đi ngang qua phòng trà, nàng nhìn thấy một nam một nữ đang cãi nhau.
Người đàn ông rất cao còn người phụ nữ thì tương đối thấp, suốt quá trình đó giống như một cuộc cãi vã hơn là một lời trách mắng.
"Đã không sinh được con trai! Hơn nữa, lại sinh phải cái siêu thuốc*! Toàn bộ số tiền kiếm được đều bị hai kẻ vô dụng các người tiêu sạch hết!"
* Chỉ người bệnh tật, suốt ngày phải uống thuốc
Người đàn ông trông rất hung dữ và dùng tay đánh vào trán người phụ nữ.
"Tôi nói cho cô biết! Tôi không có tiền! Muốn chữa trị cho đứa con gái xui xẻo của mình, thì đi mà xin xỏ ba mẹ rẻ tiền của mình! Hoặc là bán thân đi!"
Người đàn ông nói chuyện rất khó nghe, nếu Nhiễm Ninh không bước vào thì hắn ta sẽ không dừng lại.
"Tại sao lại ồn ào? Bệnh viện là nơi cần sự yên tĩnh!"
Người đàn ông này cũng không muốn gặp rắc rối, nhìn thấy Nhiễm Ninh đi tới, lập tức không nói gì nữa, đưa tay lên miệng rồi xoay người rời đi.
"Chờ đã."
Người đàn ông ngạc nhiên.
Nhiễm Ninh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hắn, nói từng chữ một.
"Ba mẹ bỏ rơi khi con cái bệnh tật là vi phạm pháp luật. Tôi đã nghe những gì anh vừa nói và tôi sẽ để mắt đến anh, vì vậy... đừng làm vậy."
Sắc mặt người đàn ông nhất thời đỏ bừng, cuối cùng tức giận chửi rủa.
"Cô! Cô bị bệnh à?"
Chỉ cần bôi dầu lòng bàn chân sẽ bong ra.
Nhiễm Ninh quay đầu nhìn người phụ nữ kia, giọng nói nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều: "Báo cáo còn chưa có, chưa chắc là ác tính. Nếu lành tính và khối u không lớn thì có thể chọn phương pháp điều trị bảo tồn mà không cần làm phẫu thuật."
Người phụ nữ cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe: "Được rồi, cảm ơn bác sĩ, khi nào tôi có thể nhận được báo cáo?"
"Hãy đến văn phòng sau hai tiếng nữa."
...
Khi nàng gặp lại người phụ nữ đó, tờ báo cáo đã được đưa ra.
Nhiễm Ninh xem xét xong liền đưa cho chị ta: "Là lành tính, kích thước nhỏ, có thể điều trị bảo tồn."
Người phụ nữ hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời tay chân trở nên yếu ớt, nếu không đứng vững được sẽ ngã về phía sau.
"Cẩn thận!" Nhiễm Ninh nhanh mắt đưa tay đỡ người đó.
Nàng nghe thấy tiếng người phụ nữ kêu lên đau đớn.
Nhiễm Ninh cúi đầu phát hiện vết sẹo trên cổ tay cô, kinh nghiệm làm bác sĩ nói cho nàng biết, đây không phải vết thương bình thường, chị ấy còn chưa kịp phản ứng, Nhiễm Ninh đột nhiên xắn tay áo lên.
Không nhìn thấy thì thôi nhưng thấy rồi nàng đã bị sốc.
Cánh tay gầy guộc đầy những vết bầm tím đủ kích cỡ, vết thương cũ mới chồng lên nhau, không có một mảnh da nào lành lặng, trên khớp khuỷu tay còn có vết sẹo do tàn thuốc lá.
Người phụ nữ rất lo lắng, vội vàng giấu tay đi.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chị bị chồng bạo hành à?"
"Tôi ổn, tôi ổn mà..."
Người phụ nữ nói không mạch lạc, thậm chí còn cầu xin Nhiễm Ninh——
"Bác sĩ, xin hãy để tôi đi, con gái tôi vẫn đang đợi..."
Phản ứng đầu tiên của Nhiễm Ninh là gọi cảnh sát, nhưng nhìn thấy người phụ nữ như thế này, nàng không chắc chắn lắm, nếu người liên quan có thái độ tiêu cực thì cho dù sự thật bạo lực gia đình được xác định thì thế giới bên ngoài cũng không có cách nào để can thiệp.
Cứ mặc kệ đi thì Nhiễm Ninh không làm được, nàng không thể buông người phụ nữ này ra. nghĩ đến chuyện này, trước tiên phải trấn tĩnh cảm xúc của người phụ nữ, chậm rãi nói với cô ấy.
"Nếu như chị có khó khăn gì, bác sĩ và cảnh sát đều có thể giúp. Ở đây, không ai có thể ức hiếp chị. Nếu chị suy nghĩ sáng suốt, tôi có thể báo cảnh sát giúp chị."
Người phụ nữ kích động đến mức nước mắt không kìm được mà trào ra, đột nhiên bộc phát.
"Gọi cảnh sát, tôi muốn gọi cảnh sát!"
Sau khi gọi cảnh sát, khoảng mười phút sau họ đã đến.
"Cô đã gọi cảnh sát?"
Nhiễm Ninh vừa định nói chuyện thì người phụ nữ ở một bên đột nhiên lao ra.
"Tôi không gọi cảnh sát! Tôi không bị bạo lực gia đình!"
Nhiễm Ninh chết lặng... Nàng chưa bao giờ tưởng tượng rằng điều tương tự lại xảy ra với mình một cách bi thảm như vậy.
"Chị vừa rồi..."
"Vừa rồi tôi có không nói gì! Là cô, là cô không chịu thả tôi ra! Cô ép tôi báo cảnh sát!"
Cùng lúc đó, chồng của người phụ nữ cũng đến, thấy vậy, lập tức nhắm tới Nhiễm Ninh, trong một thời gian, Nhiễm Ninh trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
Ngay khi nàng đang không nói nên lời, một phụ nữ đang mang thai đi đến đám đông người xem, bước tới, chỉ vào người phụ nữ và nói với cảnh sát.
"Tôi có thể làm chứng rằng cô ấy đã nói dối."