Núi xanh xanh, ánh bình minh mờ nhạt.
Trên đỉnh núi cao ngất ngưỡng có một tầng sương mù treo lơ lửng.
Nhiễm Ninh nhìn về phương xa: "Chùa?"
"Ừ." Lục Thiều đáp: "Cậu đã tới đây à?"
"Không có."
Khi còn nhỏ, sống ở Nam Ô không có ngôi chùa nào, khi đến Hoa Thanh, bà ngoại vì chuyện của mẹ nàng nên không tin tưởng, bà luôn nói rằng không có Thần Phật chi hết, tất cả đều không đúng sự thật.
Nhiễm Ninh ngạc nhiên vì chưa từng đến đây, nàng luôn nhìn về phía đỉnh núi, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông vang lên.
Lục Thiều tựa hồ rất quen thuộc nơi này, định vị cũng không có bật lên.
Đường núi một tầng quanh co, một tầng uốn lượn, đường cũng không rộng, đi lên đi xuống trái phải. Trên đường gặp vài căn biệt thự ba tầng có sân, giữa sân có hai chiếc SUV, Nhiễm Ninh chớp mắt. Giàu thế sao?
Xa hơn nữa là một ngôi làng nhỏ, ở đầu làng có mấy ông già đang ngồi hút thuốc lá khô, một ông lão trông có vẻ lớn tuổi nhất, với hai hàng lông mày dài màu trắng treo trên khóe mắt, tay cầm điếu thuốc lá trên miệng, trước ngực có một sợi dây nhỏ buộc một bao thuốc lá to bằng lòng bàn tay, nhắm nửa mắt, vừa như đang ngủ vừa như không, ông lão dựa vào thân cây to phía sau như một vị lão thần.
Tay lái đột ngột quay vô lăng và chiếc xe dừng lại vững chắc bên đường.
Lục Thiều nói với Nhiễm Ninh: "Đợi tôi, tôi sẽ về ngay."
Xong xuôi, cô mở cửa bước xuống.
Nhiễm Ninh nhìn cô đi vòng tới cốp xe, lấy ra một chiếc túi vải màu trắng, hướng về phía Lão Thần Tiên vừa rồi.
Lão Thần Tiên mở mắt ra, lập tức trở nên hưng phấn, hai tay đặt lên tảng đá dưới mông chuẩn bị đứng dậy.
Lục Thiều vội đỡ ông lão, ngăn cản ông đứng lên, sau đó ngồi xổm xuống, đưa túi vải trắng trong tay ra, mỉm cười nói với ông ấy vài câu, chỉ về hướng xe rồi đứng lên và rời đi.
Trở lại trong xe.
Ánh mắt nàng tò mò nhìn chằm chằm vào mặt cô, Lục Thiều nhếch lên khóe miệng, giơ tay gãi mũi.
"Cậu đang nhìn gì đó?"
"Cậu quen à?"
Nhiễm Ninh lại nhìn ông lão một cái, ông lão đang ôm túi vải trắng trong tay, chống nạnh hai tay, trên mặt nở nụ cười, hoàn toàn khác với bộ dáng bơ phờ vừa rồi.
"Đó là gì?"
"Thuốc lá."
Lục Thiều nói xong, Nhiễm Ninh không rời mắt, nhìn thẳng vào cô, tiếp tục chờ đợi câu tiếp theo.
Lục Thiều thấy vậy cũng không có gì giấu diếm, cũng không phải chuyện gì to tát, nếu nàng muốn biết, thì cô sẽ kể cho nàng nghe.
"Ông lão quê ở làng Thạch Đầu, năm nay ông ấy đã chín mươi sáu tuổi, có một cháu gái học cùng trường đại học với tôi, nhưng khác chuyên ngành. Cô ấy học về máy bay mô hình. Chúng tôi gặp nhau trong một lần đi làm mẫu. Cô ấy có những ý tưởng rất mới lạ, tính cách rất sâu sắc và sôi nổi, giáo viên và bạn học đều thích cô ấy, sau khi thân hơn thì mọi người thường xuyên tụ tập cùng nhau."
Nhiễm Ninh đặt hai tay lên đầu gối, từ từ nhìn vào mắt cô.
Mới lạ, sâu sắc và sôi nổi.
Lục Thiều hiếm khi khen ngợi người khác như vậy.
"Cô ấy có đẹp không?" Nhiễm Ninh đột nhiên hỏi.
Lục Thiều sửng sốt, sau đó gật đầu: "Đẹp."
Khóe miệng Nhiễm Ninh nhếch lên, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, đây là lần đầu tiên Lục Thiều khen một cô gái khác xinh đẹp trước mặt nàng, nàng hơi cúi đầu.
"Vậy... cậu cũng thích cô ấy à?"
"Thích theo kiểu nào?"
"...."
Lục Thiều lăn cửa sổ xuống, gió lạnh thổi vào cổ, lông mày ngưng trọng, bầu không khí xung quanh trở nên chán nản khó hiểu.
Nhìn vẻ mặt im lặng của cô, Nhiễm Ninh cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó không bao giờ có thể lấy lại được.
Cái gì đã bị mất?
Đó là chín năm.
Dù bây giờ Lục Thiều có yêu thương và đối xử với nàng tốt đến mức nào thì chín năm này vẫn là khoảng cách giữa họ.
Nhiễm Ninh nghĩ... Con người dù sao cũng là loài động vật giàu cảm xúc, xa cách lâu ngày, tự nhiên sẽ quên mất một người khi tiếp xúc với người bạn cùng lớp gặp gỡ hàng ngày, còn người kia đã là mối tình đầu cách xa. Mối tình đầu dù có đẹp đến mấy cũng không thể so sánh được với sự dịu dàng trước mặt.
Nàng không có quyền trách Lục Thiều, vấn đề là ở bản thân...
Chính tay nàng đã đẩy cô đi.
Nhiễm Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi vào mặt... không khí dần trở nên loãng hơn.
Phụ nữ ai cũng ghen, nàng cũng không ngoại lệ.
Nhiễm Ninh suýt cắn rách khóe miệng khi cho rằng Lục Thiều đối tốt với mình, lại từng được một cô gái khác yêu thích.
Đột nhiên.
Một tay đưa ra xoa đầu nàng thật mạnh.
Nhiễm Ninh quay đầu để né tránh.
"Lòng dạ hẹp hòi!"
Lục Thiều vừa nói xong, liền bị người bên cạnh vô cùng bất mãn!
"Cậu đang nói ai?!" Nhiễm Ninh trừng mắt.
Lục Thiều cười lớn trước ánh mắt trừng trừng của nàng.
Nhiễm Ninh cảm giác như mình đang quay lại năm cuối trung học, lúc đó mỗi khi Lục Thiều đến gần ai đó, thậm chí chỉ nói vài câu thôi nàng cũng sẽ tức giận và khó chịu. Trước đây, nàng có thể cảm thấy tự tin, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy chột dạ.
Lục Thiều cười thêm mấy tiếng, sau đó dừng lại. Cô mặc bộ đồ thể thao, trông không giống hai mươi tám mà như mười tám.
Một chiếc xe buýt chở đầy hành khách từ trên núi xuống, đó là đợt hành hương đầu tiên, những người ngoan đạo sẽ vào chùa lúc bảy tám giờ, có câu nói rằng thần thánh cũng như con người, thức dậy vào lúc này.
Gió thổi một hồi, Nhiễm Ninh mới cảm thấy sáng suốt hơn nhiều, nàng đã có định kiến, ngoan cố tin rằng đó là chuyện tình của Lục Thiều.
"Tên cô ấy là gì?"
Lục Thiều thành thật trả lời: "Chu Nguyệt."
Có cái tên hiền lành như vậy, người đó chắc hẳn rất dịu dàng.
Nhiễm Ninh hối hận sau khi hỏi, dù sao lúc này Lục Thiều cũng chỉ ở bên cạnh nàng mà thôi.
Lục Thiều vội liếc nhìn gương chiếu hậu, người trong gương rõ ràng là chán nản, thậm chí buồn bã.
"Lại đang suy nghĩ gì thế?"
"KHÔNG...."
Nhiễm Ninh không muốn tỏ ra nhỏ mọn trước mặt Lục Thiều nên lắc vai, giả vờ thoải mái và hào phóng.
"...Thật ra thì không có gì đâu. Chúng ta đã xa nhau lâu như vậy rồi nên yêu đương là chuyện bình thường..."
Lục Thiều hít một hơi, dù đã đoán trước, nhưng cô không ngờ nàng lại quá đáng như vậy.
"Yêu ai? Đừng có đổ oan cho tôi. Tôi luôn độc thân."
Nhiễm Ninh không tin quay đầu nhìn cô, nhớ ông của người ta thích hút thuốc lá mà vẫn không chịu thừa nhận sao?
Lục Thiều có thể nhìn thấy người này đang nghĩ gì từ đôi mắt nên nói thẳng.
"Ông lão thích hút thuốc. Không chỉ có mình tôi biết điều đó, mà tất cả những người quen biết Chu Nguyệt hồi đó đều biết điều này, và không chỉ có mình tôi đưa cho, mấy bạn khác cũng vậy... và..."
Lục Thiều thở dài.
"Chu Nguyệt đã qua đời."
Nhiễm Ninh lập tức bị sốc.
Lục Thiều hơi nheo mắt, đặt hai tay lên vô lăng, nhìn con chó lớn màu vàng đang chạy trước mặt.
Đã lâu rồi kể từ khi chuyện này xảy ra.
"Nhà trường tổ chức khám sức khỏe cho cô ấy vào năm hai, phát hiện cô ấy mắc bệnh đa nhiễm trùng do tiểu đường. Lúc đầu cô ấy có thể đến lớp bình thường, sau đó cô ấy xin nghỉ... rồi thôi học. Lần cuối đến thăm trước khi qua đời, chúng tôi đã nói chuyện một lúc, tôi nhớ hôm đó cô ấy rất vui, tôi hỏi muốn ăn gì thì cô ấy nói muốn ăn lẩu. Tôi hỏi lẩu gì thì cô ấy bảo chỉ cần lẩu là được. Sau ngày hôm đó, khi chúng tôi đến gặp thì cô ấy đã không còn nữa".
"Hôm tang lễ, mẹ cô ấy đã đuổi tất cả người thân ra ngoài, nói rằng họ không có quyền đến. Bà ấy chỉ vào ông lão và mắng. Ông ấy cúi đầu không nói một lời, cũng không rời đi cho đến khi bà mắng xong, và sau đó tôi phát hiện ra... Chu Nguyệt cần được ghép thận, và ông lão chỉ cho phép các bậc chú bác được quyền hiến thận, còn con cái của họ thì không được. Sau khi kiểm tra họ đều không tương thích, cho nên mẹ Chu Nguyệt liền đi xin ông lão cho phép những người cùng thế hệ đi kiểm tra, bà quỳ ở cửa cả ngày lẫn đêm, đến tận bình minh hôm sau ông ấy cũng không chịu thỏa hiệp. Sau khi Chu Nguyệt qua đời, ba mẹ cô ấy đã cắt đứt quan hệ với ông lão và chuyển đi nơi khác. Những người chú bác khác đều cảm thấy ông đã quá già, nên từ từ bỏ đi một cách tàn nhẫn. Trên thực tế... khi Chu Nguyệt vẫn còn, chúng tôi cũng hay tới đây chơi. Mối quan hệ giữa ông cháu không thể giả tạo được. Ông lão rất yêu quý Chu Nguyệt. Ai mà biết được... sự việc sẽ xảy ra thế này."
"Chúng tôi đều quen Chu Nguyệt, thỉnh thoảng cũng tới gặp ông."
Lục Thiều cau mày thở dài.
"Tôi là người ngoài, nhưng tôi nghĩ chuyện này không thể trách ông lão được, ông ấy cũng không thể làm gì khác. Nếu đặt tôi ở vị trí của ông ấy, chắc cũng sẽ làm như vậy. Giống như tự lừa dối bản thân. Kể cả khi cho các anh chị em họ của cô ấy đi. Nói không tương thích thì dễ, nhưng nếu tương thích thì sao? Ai thật sự sẽ để con mình cắt đi một quả thận? Nó thật sự sẽ làm tình hình xấu hơn. Tôi đoán điều ông lão muốn là cả gia đình được yên bình, thà một mình ông chiến đấu với nỗi ô nhục này."
Nhiễm Ninh cứ tưởng đây là một câu chuyện tình yêu, nhưng nàng không ngờ nó lại buồn đến thế.
Trước đây luôn có tin đồn rằng con người có thể sống một cuộc sống bình thường mà không cần một quả thận, Nhiễm Ninh không biết người đầu tiên nói ra điều này là ai, cũng không biết nói như vậy có mục đích gì.
Con người đã tiến hóa 14 triệu năm và đã đạt tới nền văn minh khoa học ngày nay, nếu một là đủ để hoàn thành nhiệm vụ thì tại sao lại cần đến hai? Một trong số chúng đáng lẽ phải bị loại bỏ từ lâu, hoặc tiến hóa thành một cơ quan khác hoàn toàn khác với thận.
Trong thời gian thực tập, nàng đã chứng kiến một cuộc phẫu thuật ghép thận, việc này nguy hiểm hơn tưởng tượng rất nhiều, không chỉ để lại vết sẹo giống như con rết trên người mà còn để lại hàng loạt di chứng sau phẫu thuật, chưa kể đến việc có thể tử vong ngay trên bàn mổ.
Y học là một vấn đề cực kỳ khắt khe, chưa từng có ai dám tự tin nói rằng nó đảm bảo 100%.
Nhìn Nhiễm Ninh hồi lâu không nói chuyện, Lục Thiều nhịn không được hỏi:
"Cậu đang nghĩ gì đó?"
"Không ai đúng trong chuyện này cả... không nên chỉ dựa vào vấn đề huyết thống. Hơn nữa, mẹ Chu Nguyệt có lẽ cũng không hiểu hết thủ tục của bệnh viện. Việc hiến tặng của người thân không thể chỉ đựa trên sự tương thích. Nhất định phải là vợ chồng hoặc họ hàng huyết thống trong 3 thế hệ, hay là thành viên trong gia đình tái hôn. Vì lý do đạo đức nên trẻ vị thành niên, người chưa lập gia đình và chưa có con không được phép hiến tặng. Ngay cả khi đáp ứng đầy đủ các yêu cầu trên, vẫn phải hỏi ý kiến bác sĩ. Cuối cùng là nguyện vọng của người hiến tặng, nếu lúc này người hiến tặng có hối hận thì bác sĩ cũng không thể làm được gì."
Lục Thiều ngơ ngác, cô thật sự chưa bao giờ biết được điều này.
"Vậy... yêu cầu nhiều như vậy sao?"
"Chứ còn sao nữa? Trung Quốc có dân số đông như vậy, nếu yêu cầu không nghiêm ngặt thì mọi chuyện đã đi sai hướng. Vô số người sẽ lợi dụng sơ hở để làm chuyện phi pháp."
Nhiễm Ninh khoanh tay, hơi nghiêng người, tựa vai vào cửa sổ xe.
"Còn nữa... nghe những gì cậu vừa nói, cô ấy chắc đã ở giai đoạn nặng. Điều quan trọng nhất trong việc ghép thận là ngăn chặn sự đào thải và nhiễm trùng sau phẫu thuật. Nhưng tình trạng của cô ấy rất khó nói. Một khi đào thải và nhiễm trùng xảy ra, xác suất sống sót là 0%."
"...."
"Tôi biết khi mình nói điều này, cậu sẽ nghĩ rằng tôi máu lạnh, nhưng đây là y học. Đằng sau y học là những dữ liệu lạnh lùng, thất bại có thể đến hết lần này đến lần khác. Thất bại chồng chất thất bại. Cuối cùng, mọi thất bại đều được tích hợp lại, đó là thành công. Nghe có vẻ như thật mỉa mai phải không? Đó là việc tôi làm hàng ngày ".
Nhiễm Ninh hoàn toàn dựa vào kính xe, nhắm mắt lại như sắp ngủ.
Lục Thiều bối rối, tại sao nàng đột nhiên lại nói bản thân máu lạnh?
Cô đã nói gì sai sao?
Cô gọi nàng mấy lần nhưng Nhiễm Ninh đều phớt lờ.
Lục Thiều có chút bất lực, đành phải chuyển đề tài sang mối tình không tồn tại kia, nếu không giải thích rõ ràng, hôm nay chắc sẽ bị đâm mù mắt.
Cô hắng giọng...ahem...
"Thành thật mà nói, lúc đó tôi vẫn đang đắm chìm trong nỗi buồn chia tay với cậu, tôi không hề nghĩ đến điều gì khác. Mối quan hệ của tôi và Chu Nguyệt rất tốt, nhưng... chắc chắn không phải như cậu nghĩ, chúng tôi chỉ là bạn bè cùng lớp bình thường.
Nhiễm Ninh mở mắt nhưng không nói gì.
Lục Thiều tiếp tục: "Còn nữa... tôi cũng không phải nhân dân tệ. Cậu cho rằng mọi người nhìn thấy đều thích sao?"
"Làm sao cậu biết người ta có suy nghĩ giống mình không? Nếu như Chu Nguyệt không chết, có lẽ..."
"Không thể."
Lục Thiều cau mày nói: "Tôi phân biệt tình bạn và tình yêu rất rõ ràng, tôi chỉ cảm thấy thương hại Chu Nguyệt, còn đối với cậu... tôi đau lòng muốn chết."
"...."
"Ngày đêm tôi đều trốn trên giường khóc. Cái đồ vô tâm! Nói không cần một cái là vứt bỏ tôi..."
Cổ họng Nhiễm Ninh nghẹn lại, mắt mở to trong nháy mắt, cô ấy... đang tủi thân sao?
Một lúc lâu sau, nàng mới quay đầu lại và yếu ớt hỏi.
"Cậu... cậu thật sự khóc sao?"
"Cậu nghĩ sao?"
"Xin lỗi..."
Lục Thiều trông không hề tức giận.
"Chỉ xin lỗi thôi à?"
Nhiễm Ninh cảm thấy có lỗi: "Vậy... cậu muốn làm gì?"
"Còn phải hỏi"
"...."
"Giống như tối qua...uhg!"
Nhiễm Ninh vội vàng bịt miệng cô lại: "Đừng nói nhảm! Cẩn thận Phật nghe thấy!"
Lục Thiều mỉm cười, nhìn nàng bằng ánh mắt ác ý.
Cái đó....
Nhiễm Ninh kéo miệng cô đến khi trông giống vịt Donald.
....
....
Trở lại chuyến hành trình.
Nửa giờ sau, họ nhìn thấy cổng chùa.
Chỉ còn một đoạn ngắn nữa, đã bị mấy chiếc xe chặn lại, Lục Thiều đạp chân ga, leo lên chậm như ốc sên.
Xung quanh có hai dãy cửa hàng, mỗi bên đều có người chào mời, Nhiễm Ninh mở cửa sổ xe tò mò nhìn những nén nhang và đèn hoa sen bày bán ven đường.
"Chúng ta có nên mua không?"
"Mua."
Lục Thiều tấp xe vào, hai người xuống xe.
"48, 68, 88, mỗi thứ lấy một bộ đi!" Ông chủ chỉ vào từng người một.
Nhiễm Ninh cúi đầu nghiêm túc nhìn: "Lấy hai bộ 88."
Sau đó, định quét mã QR để thanh toán.
"Này!" Ông chủ không quan tâm đến việc kinh doanh và vội vàng dùng tay chặn lại, "Hai người không thể trả khoản này cùng nhau!"
Ông chủ lớn tiếng, giọng nói của ông khiến Nhiễm Ninh không dám cử động, nàng cầm điện thoại, cho rằng mình đã làm sai điều gì.
"Đây là lần đầu tiên đi chùa sao, cô bé? Không phải gọi là mua hương, mà là xin hương, phần người nào thì người đó trả. Nghĩ thử xem, khẩn cầu với Bồ Tát mà để người khác bỏ tiền, thì Bồ Tát có chứng cho không? Vậy thì chẳng phải đến đây là vô ích sao!
"Ồ, đúng rồi, tôi hiểu rồi."
Nhiễm Ninh xấu hổ, trả phần của mình xong, cầm nén hương, quay đầu nhìn Lục Thiều, vội vàng nói: "Cậu tự trả tiền đi, tôi ra xe trước."
Lục Thiều nhanh chóng trả tiền.
Trước khi đến chùa, Nhiễm Ninh vội vàng hỏi cô.
"Còn có quy tắc gì nữa? Nói nhanh đi, đừng vào ngay, tôi không muốn bị trêu nữa."
Lục Thiều quay đầu nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau khi cô tìm được chỗ đậu xe, cô đưa tay ra, dùng tay trái vuốt ve mái tóc bên tai cô gái, tay phải kéo móc khóa bộ đồ thể thao của nàng.
Một bàn tay hướng xuống, một cái hướng lên.
Xoẹt một tiếng, khóa kéo đến tận cằm.
Làn da của nàng thật đẹp, cổ giống như một con thiên nga trắng, thật chói mắt.
"Được chưa?"
"Được rồi."
...
...
Nhiễm Ninh lần đầu tiên đến chùa, đi theo Lục Thiều suốt chặng đường.
Xung quanh có rất nhiều người dâng hương, tứ phương đều đang cầu nguyện, người sùng đạo nhất thậm chí còn quỳ xuống đất lạy.
Nhiễm Ninh noi gương Lục Thiều thắp nhang, cầu nguyện rồi thắp đèn hoa sen.
Nàng chưa từng thắp nhang, động tác có chút vụng về, khi cắm vào lư hương, mu bàn tay đã bị tàn tro đốt.
"A!"
Lục Thiều vội vàng nắm lấy tay nàng kiểm tra, hơi ửng đỏ, liền thổi mấy cái.
"Không sao không sao, đây gọi là thơm tay, cậu sắp gặp chuyện tốt."
Lục Thiều thấy Nhiễm Ninh bối rối, liền lấy ra nhang trong túi nói: "Cậu có thể ước một điều. Nếu không biết ước gì, chỉ cần chúng ta sống lâu, cùng nhau già đi và trở nên giàu có chỉ sau một đêm..."
Nhiễm Ninh đẩy cô và mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười của nàng, Lục Thiều đặt tay còn lại lên vai nàng, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ có họ mới có thể nghe thấy.
"Cậu cũng có thể cầu nguyện cho mẹ mình và nói điều gì đó... mà cậu rất muốn nói nhưng không biết nói thế nào. Nếu cậu thực sự không biết nói thế nào thì chỉ cần nghĩ đến bà ấy... tưởng tượng ra hình ảnh của bà và nói rằng cậu đang sống rất tốt và rất yêu bà ấy ".
Nhiễm Ninh sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc...
Nàng chưa bao giờ muốn khóc khi đề cập đến chuyện của mẹ, nhưng lúc này, mắt cảm thấy đau nhứt.
....
Sau khi dâng hương và thắp đèn hoa sen, Lục Thiều dẫn nàng đến chỗ cúng bái ở từng sảnh.
Có rất nhiều người đang đứng xếp hàng ở những nơi khác.
Tại sao không có ai ở đây?
Nhiễm Ninh đang thắc mắc thì nhìn thấy Lục Thiều đi tới quỳ trên đệm.
Nhìn cô thành khẩn cúi đầu, Nhiễm Ninh nghĩ tới mu bàn tay vừa bị tro nhang đốt của mình.
Đột nhiên, một dòng nước ấm tràn vào tim...
Nếu nàng thực sự muốn cầu xin một điều gì thì đó là ở bên cô ấy.
Gỗ đàn hương còn vương vấn, trong chùa bị khói bao trùm, thỉnh thoảng có một hòa thượng chắp tay đi qua, Nhiễm Ninh không phân biệt được đây là gì, tựa hồ là một loại thiền rất thâm sâu...
Vô hình chung, cả người và trái tim đều im lặng.
Sau khi Lục Thiều tỏ vẻ thành kính xong, cô đi về phía Nhiễm Ninh, nàng hỏi.
"Cậu có thực sự tin không?"
"Trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ tôi tin."
Ông trời thực sự quan tâm đến mình.
...
Họ ăn nhanh tại đây.
Nhiễm Ninh ăn một miếng đậu phụ, vị rất mềm và tươi.
"Tôi đã kể với mẹ tôi về cậu."
"Ừm."
"Điềm tĩnh vậy?"
Lục Thiều ăn một ngụm cơm, nhai hai lần rồi nuốt vào bụng.
"Tôi cũng đoán thế, cậu đã nói gì?"
Nhiễm Ninh cảm thấy người này đặc biệt nghịch ngợm, liền dùng đũa gắp đậu trong chén, nhai thật mạnh.
"Tôi đã làm một số phép tính, nếu mẹ tôi đầu thai, bây giờ bà đã hai mươi sáu tuổi, trẻ hơn tôi. Trong hoàn cảnh bình thường, bà chắc chắn sẽ có một người bạn đời. Tôi hy vọng ông ấy có thể chăm sóc tốt cho mẹ mình. Tôi hy vọng mẹ sẽ có một người đồng hành, có thể khỏe mạnh và làm việc. Mọi việc suôn sẻ, gia đình hạnh phúc. Nếu mẹ không có bạn đời thì tôi lớn hơn nên lần này tôi sẽ chăm sóc bà."
Lục Thiều dừng đũa, nhướng mày, có chút sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng.
Người trước mặt đang mỉm cười, tình yêu từ trái tim đã mang lại cho nàng một góc cạnh vàng son.
"Tôi tưởng cậu sẽ nói, hy vọng kiếp này cậu sẽ được làm mẹ."
Nhiễm Ninh cau mày cười nói: "Làm sao tôi có thể làm mẹ được?"
"Tại sao không!" Lục Thiều nắm lấy cổ tay Nhiễm Ninh, nhanh chóng di chuyển về phía khuôn mặt của cô, hai người cách nhau rất gần, ánh mắt phản chiếu lẫn nhau. "Chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể nuôi ba đứa con."
Khi Lục Thiều nghiêm túc, trong người cô sẽ tràn đầy năng lượng, chẳng hạn như hiện tại, nguồn năng lượng này khá mạnh.
Nhiễm Ninh giãy dụa nhưng không thành công, ngập ngừng nói: "Tôi... tôi không nghĩ mình giỏi..."
"Ai nói vậy?! Cậu chắc chắn là người mẹ tốt nhất trên thế giới. Tôi có linh cảm, hãy tin tôi!"
Nhiễm Ninh cắn khóe miệng, nhìn thế nào cũng cảm thấy người trước mặt là một kẻ lưu manh, liền mỉm cười đụng vào cô.
"Tôi thực sự nghi ngờ rằng cậu đang lừa tôi sinh con!"
"Ồ! Bị phát hiện rồi!"
/
Cùng lúc đó, Bạch Lê ở bên kia cũng không nhàn rỗi, đi đến cô nhi viện Hạnh Phúc.
"Bé ngồi xe Sedan
Theo sau là một con báo nhỏ
Báo đội mũ trên đầu
Một con chuột giấu trong chiếc mũ
Chuột sợ mèo con nhất
Mèo con sợ cáo nhỏ
Con cáo nhỏ thích ăn con gà nhỏ màu vàng
Gà vàng nhỏ thích ăn hạt thóc vàng
...."
Thương Nam đứng ở cửa nhìn người bên trong ca hát nhảy múa.
"Bạch Lê quả là một cô gái tốt." Viện trưởng Lỗ không biết đến từ lúc nào, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, "Cô ấy xinh đẹp lại có tâm, chín năm làm tình nguyện viên cũng không dễ dàng gì. "
Thương Nam đồng ý với điều này.
Cô lớn lên trong trại trẻ mồ côi, trong nhiều năm đã gặp rất nhiều người, ban đầu họ đều rất nhiệt tình, nhưng theo thời gian, họ biến mất và thậm chí không trả lời điện thoại của họ.
Viện trưởng Lỗ cười nói: "Nghe nói cuối năm nay cô ấy sẽ kết hôn, không biết anh ta là người như thế nào, chắc chắn rất xứng đôi với cô ấy."
Thương Nam không trả lời, cau mày suy tư.
...
Tan học, có một đứa nhỏ tè ra quần, Bạch Lê không có chút nào ghét bỏ, gãi gãi cái mũi nhỏ của bé, nắm tay đi vào phòng vệ sinh thay quần áo cho bé, sau khi thay đồ xong liền dẫn cô bé đi rửa tay, nắm chặc bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của đứa nhỏ, mỉm cười nói: "Được rồi, chúng ta đi chơi thôi."
Vừa ra khỏi phòng tắm, Bạch Lê đã bị bức tường ảnh hấp dẫn.
Cô nhìn những bức ảnh trên tường, một trong số đó là hình ảnh Diệp Dung và Thương Nam đứng cùng nhau, Thương Nam vẫn mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt còn trẻ và ngây thơ, lúc này cô bao nhiêu tuổi nhỉ? Đã trưởng thành chưa? Nếu bạn chưa...thì mười sáu hay mười bảy tuổi? Nhìn kỹ hơn, cô thấy dòng chữ trên đồng phục học sinh của cô ấy - Trường trung học số 17.
Trường số 17 cũng là trường điểm, lúc đó có câu nói rằng dù đỗ vào trường số 69 ở miền Nam hay trường số 17 ở miền Bắc thì bạn cũng có một chân trong khuôn viên trường đại học.
Cô nghiêm túc nhìn, không để ý tới Thương Nam ở phía sau.
Đến lúc cô phát hiện ra thì Thương Nam đã đứng đó không biết bao lâu.
"Đi im lặng vậy!" Bạch Lê ôm ngực, tim đập thình thịch, "Có chuyện gì à?"
Thương Nam nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại.
"Ừm...Tôi muốn hỏi thứ bảy tuần sau cô có rảnh không?"
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu bạn đã có bạn đời, hãy thử khi về nhà và làm cho miệng của bạn đời bạn trông giống Vịt Donald ~
Dù sao thì vừa rồi tôi cũng tóm được nhưng vợ tôi không cho nên tôi đã khóc...
p/s: Tên bài hát của Bạch Lê là Lời ru của bố
Tất cả kiến thức chuyên môn đều đến từ Baidu, nếu có thiếu sót xin vui lòng bỏ qua.