Trước khi có kết quả điều tra, ngày hôm sau tin tức lớn đã xuất hiện trên các mặt báo.
Theo những người trong cuộc, nữ cơ trưởng của đội bay cứu hộ đã mắc sai lầm khi đưa ra quyết định trong chiến dịch cứu hộ gần đây, dẫn đến cái chết của một người trong khoang tàu. Hiện sự việc đang được điều tra. Đội trưởng đội bay xuất thân từ một gia đình giàu có, lợi dụng đặc quyền của mình, kiêu ngạo và độc đoán trong đội, bắt nạt người mới một cách bừa bãi, nhận phong bao đỏ ở nơi riêng tư, thích hành sát trong quá trình huấn luyện, coi thường nam sinh, và tham gia vào cuộc đối đầu về giới tính mọi lúc mọi nơi...
Tuy không nhắc đến tên nhưng những từ ngữ này chỉ vào một mục tiêu rất rõ ràng, chỉ cần nghe Nữ Đội trưởng của đội cứu hộ, mọi người gần như có thể đoán được đó là ai. Lại thêm trước đó không lâu còn có một người chết trong vụ nổ thuyền đánh cá ở biển Hoa Đông, cái này chẳng phải là đang ám chỉ Hoa Thanh Diệc Phi.
Cư dân mạng 1: Đó có phải là nữ đội trưởng Lục Thiều của Hoa Thanh Diệc Phi không?
Cư dân mạng 2: Ding dong! Tôi nhờ anh họ của chú ba làm việc ở đồn cảnh sát điều tra, Lục Thiều quả thực gần đây đã bị cấm túc, chắc chắn 100% là cô ấy!
Cư dân mạng 3: Phải không? Tôi thậm chí đã đọc bài báo về cô ấy! Lúc đầu tôi nghĩ cô ấy có sức mạnh siêu phàm, nhưng không ngờ rằng thực lực giữa nam và nữ thật sự chênh lệch! Tôi nhổ vào!
Cư dân mạng 4: Nếu nói thẳng ra là chẳng được tích sự gì ~ Tôi đã nói rồi, phụ nữ đều không đáng tin cậy!
Cư dân mạng 5: Chưa rõ tình hình đầy đủ và sẽ không đưa ra bình luận nào.
Netizen 6 trả lời Netizen 5: Bạn định làm Thánh Mẫu à? Vậy vẫn chưa đủ rõ ràng sao, nếu cô ấy không có vấn đề gì thì tại sao không phạt người khác thay vì cô ấy?
Netizen 7 trả lời Netizen 4: Chúng ta có thể đừng đánh đồng mọi thứ được không? Cô ấy chỉ là một trong những trường hợp xấu thôi! Đừng để con sâu làm rầu nồi canh!
Tin tức vừa tung ra, lập tức bùng nổ trên mạng, chỉ trong một buổi sáng, bộ phận hậu trường của Đội bay số 1 Hoa Thanh đã nhận được vô số báo cáo và khiếu nại, tất cả đều liên quan đến Lục Thiều.
Tài khoản tiếp thị phớt lờ sự thật, cố gắng hết sức tạo ra chủ đề nam nữ đối kháng, cố tình dẫn dắt việc ra quyết định của nhóm thành quyết định riêng của Lục Thiều, là cô đã lơ là nhiệm vụ.
Trong một thời gian, sự phỉ báng và chửi bới quá mức ập đến với Lục Thiều như một tai họa.
Một số người vô cùng xúc động thậm chí còn gửi vòng hoa và câu đối bi thương đến trước cửa Hoa Thanh Diệc Phi, đe dọa sẽ bắt Lục Thiều phải trả giá bằng mạng sống của mình cho những người bị hại.
Chỉ trách Lục Thiều thôi còn chưa đủ, bọn họ còn tung tin, nói rằng tiền bối họ Trình, người đưa Lục Thiều vào ngành này cũng mắc lỗi vận hành trong nhiệm vụ gìn giữ hòa bình trước đó, khiến máy bay rơi và toàn bộ phi hành đoàn mất tích. Nhưng điều kỳ lạ nhất là thi thể của ông chưa bao giờ được tìm thấy, nhiều cư dân mạng lại bắt đầu bắt chước Sherlock Holmes và tích cực thảo luận về chuyện này.
Cư dân mạng A: Chẳng trách cô ấy lại mắc lỗi trong thao tác, dầm trên không thẳng thì dầm dưới cong!
Cư dân mạng B: Không tìm thấy xác, có lẽ người đó chưa chết, có lẽ đã tìm được nơi ẩn náu. Để tôi xem... sư huynh của cô ấy không phải là người tốt!
Cư dân mạng C: Mạnh mẽ yêu cầu cả nước điều tra kỹ lưỡng hai người này! Có thể có là một chuyện chấn động, hay là một loại thế lực xuyên quốc gia nào đó, bạn có cho rằng họ là gián điệp không?!
"Cái rắm! Thật nhảm nhí!"
Nếu như Trần Hoa và những người khác không ngăn cản, Ngô Hải suýt chút nữa đập vỡ máy tính.
"Tại sao họ lại nói như vậy! Họ có quyền gì mà nói như vậy! Họ vừa thoát chết trong gang tấc, chỉ vì không cứu được một người mà cô ấy lại trở thành một kẻ xấu xa! Nếu tôi biết trước điều này, tại sao tất cả chúng ta không cùng nhau hợp tác..."
"Câm miệng!"
Thương Nam vỗ đầu cậu ấy một cái, nghiêm mặt nói: "Cậu không thể khống chế lời nói của mình sao? Cậu cho rằng vấn đề này còn chưa đủ lớn!"
Ngô Hải nghiêng đầu, cắn mạnh vào má, một lúc sau mắt đỏ hoe.
"Hãy coi chừng cậu ấy, đừng để nói nhảm nữa, không được phép đọc bất kỳ bình luận nào trên Internet. Tôi sẽ chặn tất cả những bình luận đó cho đến khi sự việc kết thúc!"
Sau khi rời khỏi văn phòng, Thương Nam muốn gọi điện cho Lục Thiều, nhưng cô cảm thấy lúc này không thích hợp, với tính cách của người đó, càng nói nhiều thì càng khó có khả năng an ủi. Nhưng suy cho cùng, chuyện này hoàn toàn không thể đổ hết trách nhiệm lên Lục Thiều, nếu phải truy cứu thì trách nhiệm này thuộc về toàn bộ đội cứu hộ, không nên giới hạn ở một người.
Thương Nam thở dài, nghĩ đến những bình luận trên mạng... đừng nói đến Ngô Hải, ngay cả cô cũng muốn đánh người... Lời lẽ thật cay nghiệt.
Sau nhiều suy nghĩ, cô đã gửi một tin nhắn.
"Kết quả điều tra đều ở đây... Không ai phải chịu trách nhiệm, mấy ngày này cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác không cần lo lắng."
Ở bên kia, Lục Thiều liếc nhìn điện thoại, ném trở lại giường, vừa cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Cô tắm nước lạnh.
...
Nhiễm Ninh vội vã quay lại ngay khi tan sở.
Nàng sững sờ khi cửa mở ra, đồ ăn trong phòng thơm lừng, còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy Lục Thiều đeo tạp dề từ trong bếp đi ra, trên tay cầm cái chén men ngọc, trông như một bà nội trợ giỏi.
"Cậu về rồi, rửa tay rồi ăn cơm nhé." Cô mỉm cười với nàng.
Tim nàng cả ngày đập thình thịch, nhưng vừa nhìn thấy người này, nàng lập tức bình tĩnh lại, nhưng nhìn nụ cười dịu dàng trên môi cô, trái tim Nhiễm Ninh không khỏi co giật, cảm giác thắt lại và đau đớn.
Nàng lao tới ôm lấy cô.
Nhiễm Ninh biết chắc mắt mình đã đỏ hoe nên chỉ vùi mặt vào vai người này, đợi hồi lâu... đến khi cảm giác chua xót nhạt dần, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nàng đưa tay chạm vào mặt cô, hôn cô và xoa xoa.
Lục Thiều mỉm cười vui vẻ đón nhận.
Trong bữa ăn, hai người đã ngầm hiểu ý, không bàn đến những chủ đề nóng hổi.
Nhiễm Ninh chú ý đến Lục Thiều, khẩu vị của cô không tệ, cơ bản vẫn như cũ, chỉ ăn ít hơn bình thường nửa chén, nhưng lại yêu cầu lấy thêm canh.
Ăn được thì tốt, chỉ sợ ăn không vô.
Ăn xong, Lục Thiều đứng dậy thu dọn chén dĩa.
"Để tôi rửa." Nhiễm Ninh nói.
Lục Thiều ôm lấy eo Nhiễm Ninh, cầm lấy tay nàng, đặt trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa xoa, khi cô quay đầu nhìn nàng, trong mắt hiện lên nụ cười.
"Người ta nói đôi bàn tay của bác sĩ phẫu thuật còn quý hơn vàng. Cậu hãy giữ đôi bàn tay này để cứu người, chữa lành vết thương và làm những việc to lớn. Từ nay trở đi tôi sẽ làm mọi công việc dọn dẹp, lau chùi ở nhà".
Nói xong, cô lại hôn lên khóe môi Nhiễm Ninh, sau đó cầm chén dĩa đi vào bếp.
Nhiễm Ninh đi theo nhìn bóng lưng Lục Thiều, mới phát hiện vai người này cũng không rộng, kỳ thật cô ấy cao hơn nàng, nhưng thân hình cũng không vạm vỡ. Nếu đặt lên bàn cân... có lẽ cô ấy cũng không nặng hơn nàng.
Nhưng chính một người như vậy đã cho nàng một mái ấm.
Nhiễm Ninh đặt tay lên lưng cô: "Cậu cũng là người làm đại sự, việc của cậu làm tôi đều không làm được. Trong lòng tôi... cậu là người hùng."
Dòng nước dường như dừng lại trong giây lát, tay Lục Thiều cứng đờ, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
....
Đêm khuya, ngọn đèn ngủ lờ mờ tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Lục Thiều nằm trên giường nhắm mắt như đang ngủ, Nhiễm Ninh nằm trong lòng cô, ngón tay nàng vuốt từ trán đến thái dương cô, sau đó sờ từ thái dương đến chóp mũi, rồi tiếp tục đi xuống... Lục Thiều rất xinh đẹp, chỉ cần dùng tay chạm vào là có thể nhận ra, đôi môi của cô cũng rất đẹp, khi khóe miệng hơi nhếch lên, sạch sẽ và sáng ngời, giống như một mặt trời nhỏ, dường như có năng lượng vô tận mọi lúc mọi nơi.
Nhiều khi Nhiễm Ninh mệt mỏi... chỉ cần nhìn cô như thế này, hoặc nhớ về cô, nàng sẽ lập tức vui lên, như thể Lục Thiều là một cục sạc dự phòng, ở gần cô sẽ khiến nàng tràn đầy năng lượng.
Nhiễm Ninh nghiêng người hôn lên trán cô, sau đó thấp giọng hỏi: "Ngủ rồi à?"
"Ừm."
Lục Thiều ngơ ngác xoay người, trượt vào trong ngực Nhiễm Ninh, cô bị hương thơm ấm áp và xanh mát mê hoặc.
Nhiễm Ninh ôm cô, tự nhiên ngẩng đầu lên. Để cô làm bất cứ điều gì mình muốn, hôn ở đâu cũng được.
Vô tình, Nhiễm Ninh thoáng thấy ánh trăng ngoài cửa sổ, như dòng thác bạc, tràn vào khe cửa.
Nàng không nhịn được... Ôm đầu Lục Thiều, đưa tay luồn vào tóc cô, loại cảm giác chỉ có giữa những người yêu nhau. Mặt trăng và thủy triều, để chúng hút nhau từng chút một.
"Lục Thiều... Tôi yêu cậu."
"Tôi cũng yêu cậu."
Sau khi vui vẻ xong, Lục Thiều đi tắm, khi ra khỏi phòng tắm cũng không quay lại mà hút thuốc ở ban công phòng khách.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào người cô, thật khiến người khác đau lòng.
Nhiễm Ninh mặc đồ vào, cũng chuẩn bị cho cô một bộ, rồi ôm cô từ phía sau.
Lục Thiều không nghiện thuốc lá, nhưng lúc này lại hút rất mãnh liệt, hết điếu này đến điếu khác, chẳng mấy chốc đã hết nửa bao, chiếc gạt tàn thủy tinh đầy tàn thuốc.
Nhiễm Ninh đột nhiên hối hận có phải vừa rồi nàng đã quấy rầy cô hay không, nhưng ngoài chuyện này... nàng không biết phải an ủi cô như thế nào.
Có vẻ như mọi lời nói lúc này đều nhạt nhẽo.
"Lục Thiều... nếu cảm thấy không thoải mái, có thể nói cho tôi biết được không? Đừng cố giữ trong lòng, chúng ta đã thân thiết như vậy rồi, có gì mà không thể chia sẻ cùng nhau?."
Lục Thiều ngậm điếu thuốc trong miệng, quay đầu nhìn người yêu bên cạnh qua làn khói mờ ảo.
"Có đau không?" Ánh mắt cô rơi xuống xương quai xanh của Nhiễm Ninh, "Hình như tôi dùng lực hơi mạnh, có chút bầm."
"Tôi không cảm thấy đau."
Nhiễm Ninh nói thật, chẳng những không cảm thấy đau đớn mà còn thực sự thấy có lỗi với cô, nếu không cô đã không cố gắng như vậy để phục vụ nàng, nàng chưa bao giờ bao dung như vậy.
Lục Thiều nhìn chằm chằm một lát, sau đó dập điếu thuốc trong tay, xoay người tựa vào cửa sổ, gió rít qua tai...
Cô hít một hơi và thì thầm.
"Tôi bị khiển trách hay phạt cấm túc cũng không sao, đúng là tôi không cứu được tất cả. Bị mắng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng... tôi cảm thấy rất khó chịu khi sư huynh của mình bị đối xử như vậy... Thật đau lòng. Anh ấy đi cứu người và phải bỏ mạng nơi đất khách quê người. Sau khi hy sinh, lại vì tôi mà bị kỳ thị. Họ nghĩ mình là ai? Tôi có thể không tính. Nhưng anh ấy là một anh hùng. Làm sao có thể bị kỳ thị? Thật là một sự xúc phạm! Một người thậm chí không thể tìm thấy cơ thể cũng không có được sự tôn trọng cơ bản nhất... "
Gió lạnh cắn xé, tóc Lục Thiều rối bù, lông mày xoắn lại thật sâu, từng nếp gấp ép vào nhau tựa như bị đè bởi ngàn ngọn núi.
Lục Thiều chưa bao giờ muốn kể cho Nhiễm Ninh quá nhiều về đội, cũng không muốn kể cho nàng nghe quá nhiều về nhiệm vụ mình từng tham gia, cho dù thỉnh thoảng trên điện thoại có nhìn thấy nội dung giải cứu nào đó, cô cũng sẽ nhanh chóng gạt nó đi. Cô không muốn nàng lo lắng quá nhiều, cũng không muốn nàng cảm thấy nếu hôm nay cô ra ngoài thì ngày mai không thể trở lại.
Cuộc sống không hề dễ dàng và tình yêu cũng thật khó khăn.
Không ai muốn sống mệt mỏi như vậy, Lục Thiều biết Nhiễm Ninh sẽ không phàn nàn, nhưng cô không nỡ làm nàng lo lắng, Lục Thiều hy vọng trái tim Nhiễm Ninh chỉ toàn tâm toàn ý yêu thương cô, lo lắng chỉ cần chiếm một phần nghìn trong đó là đủ rồi...
Thực ra Nhiễm Ninh sao có thể không hiểu được...
Mỗi lần người này nói đùa trước mặt nàng, suy cho cùng... cô chỉ muốn bình tĩnh giải quyết một số chuyện mà cô không muốn nàng biết.
Nhiễm Ninh bình tĩnh lại, lấy điếu thuốc ra, châm lửa, hít một hơi thật sâu vào phổi rồi thở ra một làn khói trắng.
"Luôn có những người thích dùng cái gọi là quan điểm cá nhân để đánh giá người khác trên Internet, nhưng thực tế họ còn tệ hơn cả một con giòi. Khi ngỗng đi ngang qua thì để lại tiếng kêu, còn người đi ngang qua thì để lại tên tuổi*. Mọi chuyện cậu làm trên cõi đời này, điều sẽ được đền đáp lại. Người xây dựng giỏi sẽ không bao giờ thất bại, người lưu giữ giỏi sẽ không bao giờ buông tay, và con cháu về sau sẽ tiếp tục cúng bái**. Anh hùng không nên bị kỳ thị chứ đừng nói là bị lãng quên".
* 雁过留声,人过留名 Đó là một phép ẩn dụ rằng cuộc sống của một người không nên lãng phí và chúng ta nên làm những điều có lợi cho thế hệ tương lai. Câu tương đương trong tiếng Việt Cọp chết để da, người ta chết để tiếng.
**善建者不拔,善抱者不脱,子孙以祭祀不辍 câu này nằm trong Đạo đức kinh, có thể mình dịch không đúng 100%. Người giỏi xây dựng những chuẩn mực đạo đức phù hợp cho mình sẽ không bao giờ dao động, người giỏi hành động theo những chuẩn mực đạo đức đó sẽ không nản lòng, mất tự tin. Nếu con cháu có thể tuân theo và giữ vững nguyên tắc này thì mối liên kết giữa tổ tiên và con cháu sẽ không bị cắt đứt. Sự tốt đẹp được nhân rộng và trường tồn.
Lục Thiều đã cố gắng kìm nén nước mắt, vào lúc này rốt cuộc cũng rơi xuống, cô gạt bỏ sức lực, cởi bỏ ngụy trang, chỉ có sự kiên cường không thể tiêu tan dường như đã khắc sâu vào xương cốt của cô, cho dù phải chịu đủ loại ủy khuất, nó không thể bị xóa được.
Nhiễm Ninh ôm Lục Thiều thật chặt vào lòng, một người dù mạnh mẽ đến đâu thì vẫn có một mặt yếu đuối.
"Khóc đi, không sao đâu, cứ khóc đi... sẽ ổn thôi."
....
....
Trời đã gần sáng, Bạch Lê trong phòng trực bệnh viện đang cầm điện thoại di động, nghiến răng nghiến lợi.
Từ trên xuống dưới ai nấy đều mắng chửi, họ chỉ là anh hùng bàn phím thôi, làm được cái gì chứ! Trong lúc chửi bới người khác chẳng khác nào đám trẻ con cởi truồng nghịch bùn!
Thật tuyệt vời! Vẫn còn đòi một cuộc điều tra kỹ lưỡng hơn sao? Tại sao không tự kiểm tra xem tổ tiên ba đời của mấy người có phải là Hán gian không? Đồ độc ác!
Không phải tự cho rằng mình là người tốt sao? Cả con người còn không giống!
Đang nói về đầu người óc heo của các người đó!
Tự đi chết đi. Mất đi các người, thế giới này sẽ sạch sẽ!
Đặt sự thật sang một bên?! Ban đang muốn nói về sự thật sao, đó là gì vậy? Bạn chỉ là một con trùng đế giày*! Hãy nhanh đi kiếm một chỗ mát mẻ đi!!! DM!!
* Nhắc lại kiến thức sinh học, trùng đế giày là động vật đơn bào, có thể xem là loài cấp thấp nhất.
Bạch Lê chính là loại người điên cuồng giết người, trong nháy tung lời chửi bới trước... sau đó mới báo cáo.
Lúc đó, Thương Nam ở đầu bên kia cũng đang cố gắng chiến đấu, đột nhiên cau mày.
Tôi là HelloKitty bé nhỏ...
Cô nàng này đang cùng chiến tuyến, chỉ cần thấy bình luận mắng Lục Thiều, cô ấy sẽ chửi lại.
Bằng cách nào đó, cô lại ấn vào trang chủ của người này
Trời đất!
Đang lúc hưng phấn mắng người, Bạch Lê liền không thèm nhìn vào tin nhắn trên Wechat, tình trạng hiện giờ là tay cô ấy nhanh hơn não.
Thương Nam cầm điện thoại di động, thấy người này không trả lời tin nhắn, đang bình luận trên một blog nào đó, tiếp tục đấu tranh quyết liệt, có quá nhiều bình luận rồi!
Cô nghiến răng và gọi điện thoại.
Tiếng chuông đột ngột vang lên trong phòng trực yên tĩnh khá đáng sợ, nhưng sau khi nhìn rõ ID người gọi, Bạch Lê không còn cảm thấy đáng sợ nữa.
Cô thậm chí còn hắng giọng trước khi trả lời.
"Xin chào? Sao gọi trễ vậy?"
Giọng nói nghiêm túc của Thương Nam vang lên từ ống nghe.
"Xin chào, Kitty bé nhỏ, đó có phải là cô không?"
"Làm sao cô biết?!!"
"Cô cho rằng chỉ có mình cô xài weibo sao? Cô thức khuya trả lời từng cái một, cô muốn ngày mai hòm thông báo nổ tung sao?"
"Cô nghĩ tôi ngu ngốc, tôi đã tắt thông báo lâu rồi!"
"Vậy thì cô cũng nên xóa ảnh bìa đi!"
Bạch Lê giật mình, vội vàng bấm vào trang chủ, phải rất lâu sau mới xóa hết ảnh.
Cô rụt rè cắn khóe miệng, nói: "Tôi... tôi quên mất..."
Thương Nam hiển nhiên ở bên đó thở dài: "Xóa đi rồi à?"
"Ừm..."
"Bạch Lê, cô đi ngủ sớm đi đừng bình luận nữa, tranh cãi với mấy người trên mạng cũng không ích gì." Thương Nam nhíu mày nói thêm: "Lời vừa rồi có hơi kích động, đừng để ý."
Bạch Lê: "Không đâu..."
Thương Nam: "Tạm biệt."
"Mà này..."
"Ừm?"
"Cô... cô cũng nên đi ngủ sớm đi."
"Được."
Cúp điện thoại xong, Bạch Lê ngã xuống bàn như quả bóng cao su bị xì hơi.
"Xong rồi... cô ấy chắc chắn nghĩ mình là kẻ ngốc... sao có thể quên xóa ảnh!"
Cô nghiêng đầu bấm vào album ảnh, bức ảnh vừa xóa khỏi trang chủ là ảnh cô chụp ở phòng tập, Bạch Lê chăm chú nhìn vào đó
Chậc...vòng eo nhỏ quá....
...
Lục Thiều đêm qua ngủ muộn, đêm lại không ngừng tỉnh giấc, Nhiễm Ninh muốn cô ngủ thêm một lát, sáng sớm tỉnh dậy, lấy điện thoại di động của hai người ra phòng khách.
Thật trùng hợp, vừa mới tắm xong, điện thoại của Lục Thiều lại rung lên.
Là số lạ, Nhiễm Ninh sợ đội xảy ra chuyện nên nàng bắt máy trước cho cô.
"Xin chào."
"Nhiễm Ninh?"
Nhiễm Ninh dừng lại, cổ họng như nghẹn lại: "La... Viện trưởng La..."
La Ngọc Thư thoạt đầu không nói chuyện, có lẽ là cảm thấy kỳ quái, dù sao mới có bảy giờ sáng, sắc trời vẫn còn tối.
"Sao điện thoại của Lục Thiều lại ở chỗ cháu? Con bé đang ở với cháu à?"
"Cháu..."
Nhiễm Ninh còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời thì một bàn tay từ phía sau đã tới cầm lấy điện thoại.
Lục Thiều dậy sớm, nhưng không mở mắt ra, chỉ nghe Nhiễm Ninh bắt điện thoại và nói Viện trưởng La... Nên mới đứng dậy, lúc này cô vừa nheo mắt ngáp vừa trả lời.
"À, con uống nhiều quá..."
"Không sao đâu, con có thể tự mình xử lý được."
"Mẹ không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu. Dạ... Được rồi, cúp máy đây."
Nhiễm Ninh đứng ở bên cạnh, giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó, nàng kéo cánh tay Lục Thiều, ngập ngừng không muốn nói.
"Tôi không biết đó là Viện trưởng La, tôi thấy đó là một tài khoản lạ nên cũng không suy nghĩ nhiều, tôi cứ tưởng là của đội..."
Lục Thiều mỉm cười, hơi thở ấm áp mềm mại truyền vào nàng, "Không sao đâu."
Cô cúi người hôn lên mặt Nhiễm Ninh.
"Trước sau gì cũng phải gặp."
Sau đó, cô vào phòng tắm để tắm rửa.
Nhiễm Ninh đi theo, trong tay cầm chiếc khăn tắm treo trên kệ cho cô, "Nếu muốn ra mắt, cũng không nên như thế này."
"Cậu muốn ra mắt sao?" Lục Thiều bóp kem đánh răng.
"Tôi..."
Sửng sốt một lát... Nhiễm Ninh chợt mỉm cười.
"Cậu nghĩ Viện trưởng La có sợ hãi không?"
"Tôi không nghĩ mẹ sẽ sợ hãi, nhưng chắc chắn là rất ngạc nhiên." Lục Thiều nheo mắt lại, "Chắc chắn mẹ sẽ phải mắng tôi. Khuỷu tay của bà luôn hướng ra ngoài, bà sẽ không nghĩ rằng chúng ta yêu nhau, mà sẽ nghĩ rằng tôi đang kéo cậu xuống."
"Cậu cũng đâu có bị oan đâu."
"Hử?"
Nhiễm Ninh từ phía sau nắm lấy tay Lục Thiều, há miệng cắn vào gáy cô, Lục Thiều nhướng mày, đang định nói gì đó thì nhìn thấy Nhiễm Ninh trong gương đang cười và nói.
"Cậu không phải đồ xấu xa à?"
Lục Thiều hiểu rồi... cô cố tình kéo dài giọng.
"Vậy để không thua thiệt tôi phải xấu xa hơn nữa!"
"Ghê quá"
Nhiễm Ninh không sợ công khai, đúng như lời Bạch Lê nói - Dù sao Lục Thiều cũng sẽ bảo vệ nàng.
Có cô ở đây... nàng thực sự không có gì phải sợ cả.
Im lặng ôm nhau một lúc nữa, Nhiễm Ninh buông ra, lo lắng nói.
"Viện trưởng La, cậu không lo cho bà sao? Chắc hẳn bà ấy cũng đang rất lo lắng. Mấy ngày tới cậu có về nhà không?"
Lục Thiều ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, miệng đầy bọt, hất cằm về phía Nhiễm Ninh trong gương.
"Cậu nghiêm túc đấy à? Thế thì tôi thực sự phải về nhà thôi."
Nghe được lời cô nói, Nhiễm Ninh lập tức lại im lặng, tuy Viện trưởng La là mẹ cô... nhưng mối quan hệ này cần phải giải quyết, nàng và bà ấy cần thân thiết hơn, hơn nữa nàng cũng muốn ở bên cạnh cô vào lúc này....
Ngay khi ánh mắt của nàng thay đổi, ý tứ cũng thay đổi.
"Thôi bỏ đi, Viện trưởng La... bận rộn, cậu tốt nhất không nên về nhà."