Sáng hôm sau, Lục Thiều nằm mơ... thấy bị một con gấu lớn cào, khi mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Nhiễm Ninh trước mặt, mỉm cười nhìn mình, dùng ngón tay vuốt tóc, liếc nhìn tai mình.
"Cậu."
"Không là tôi chứ còn ai nữa."
Lục Thiều ôm chăn lật người: "Tôi còn tưởng rằng là một con gấu lớn."
"Đúng là một con gấu to lớn."
Nhiễm Ninh vỗ nhẹ vào lưng cô, sau đó kéo chăn bông trong tay cô ra, cúi người chạm vào tai người đó, Lục Thiều thích ngủ nghiêng về phía nàng, khi tỉnh dậy, tai cô thường xuyên đỏ bừng vì bị đè ép lâu, hơi giống Tutu tai to.
"Này~ dậy đi, mặt trời chiếu đến mông luôn rồi."
"Ngủ thêm chút nữa..."
Nhiễm Ninh dùng ngón tay gãi vòng tròn xung quanh tai Lục Thiều, một lúc sau, cô quay lưng lại gãi tai, ngẩng đầu nhìn thấy nàng đang cười đầy ác ý, Nhiễm Ninh nằm trên giường, hai tay đặt ở hai bên người cô.... Giữa họ có một chiếc chăn nhưng cô vẫn cảm nhận được đâu đó đường cong tuyệt đẹp.
Lục Thiều giả vờ nhe răng uy hiếp: "Cậu nhất định phải xử lý đúng không?"
Nhiễm Ninh cười rạng rỡ, tiếp theo cái đầu đầy tóc của cô dựa vào vai nàng, thỉnh thoảng cắn nhẹ.
Không ngăn cản, nàng nghiêng đầu, cọ cằm vào đầu người yêu rồi nói.
"Tôi đã tìm được luật sư. Hợp đồng cần phải đích thân cậu ký. Tôi đã đặt hẹn rồi, sau bữa sáng chúng ta sẽ đến đó."
Người đang ấn lung tung vừa rồi ngừng cử động trong giây lát, như thể bị ai đó điểm huyệt, và bất động một bên.
Nhiễm Ninh rút tay ra khỏi chăn, nắm lấy vai Lục Thiều, nhích lên từng chút một, luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng xoa.
Người bị đông cứng dường như đã được giải huyệt, sau đó mới có phản ứng, ngồi dậy, hơi nhướng mày.
"Cậu đang đùa... hay là nghiêm túc?"
"Tất nhiên là nghiêm túc."
Đôi mắt Nhiễm Ninh rất thành thật, ngoài tình yêu đọng lại, còn có sự quyết tâm không thể lay chuyển.
Nắng sớm giống như một đứa trẻ sơ sinh.
Tươi sáng nhưng không chói lóa.
Lục Thiều ngồi ở mép giường, không biết mình đang suy nghĩ gì, vẻ mặt nghiêm túc.
Phải mất một lúc lâu cô mới nói được.
"Không cần thiết. Cây ngay không sợ chết đứng. Tại sao tôi phải chứng minh bản thân vô tội? Tôi chưa bao giờ làm bất kỳ điều gì được đề cập trên mạng. Đội sẽ điều tra rõ ràng."
Nếu bản thân ngay thẳng, tại sao cô lại phải hạ mình và sợ bị vu khống?
Nhiễm Ninh biết Lục Thiều có ý gì, dù có khiến cô đau đớn nàng vẫn muốn xé ra: "Câu không sợ, nhưng còn sư huynh cậu thì sao?"
Lục Thiều sửng sốt.
"Bọn họ có thể nhắm vào cậu, có thể nhắm vào sư huynh đã khuất của cậu. Cậu có cho rằng bước tiếp theo sẽ là gia đình của anh ấy hay không?"
Nhiễm Ninh hiểu sự kiêu ngạo của Lục Thiều, càng hiểu rõ sự bướng bỉnh của cô.
"Tôi biết cậu không muốn nghĩ xấu người khác, thế thì tại sao anh ấy lại bị buộc tội? Cậu có thể không cần quan tâm, đợi đội minh oan, đợi tin đồn trên mạng lắng xuống, nhưng cậu có chấp nhận được việc Trình Tấn bị dội nước bẩn như vậy không, có công bằng không khi vợ con anh ấy phải đối mặt với tai họa vô lý như vậy khi mới trải qua nỗi đau mất chồng và mất cha?"
Lục Thiều nắm chặt tay, nghiến răng.
"Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy." Nhiễm Ninh đặt lòng bàn tay lên nắm đấm của Lục Thiều, nắm chặt. "Đây không gọi là tự thanh minh, đây được gọi là tự bảo vệ."
Ở một phương diện nào đó, nàng và Lục Thiều giống nhau, dù không thắng được nhưng nhất định phải mạnh mẽ, có thể thua nhưng không thể đầu hàng. Vị trí đội trưởng của Lục Thiều có được hôm nay không hề đơn giản như được ông trời phù hộ. Đằng sau nó là rất nhiều khó khăn. Đối với người bình thường không thể tưởng tượng được quá trình đó. Đáng tiếc là mọi người chỉ có thể nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng họ không quan tâm đến mồ hôi mà cô đã đổ ra để đạt được nó. Đối mặt với những làn sóng lửa khổng lồ và sự nhẫn tâm của đại dương không đáy, lần nào cô cũng phải vượt qua ranh giới tử thần để thực hiện sứ mệnh giải cứu. Phải biết rằng khi đối mặt với sự sống và cái chết, không phải ai cũng có thể bình tĩnh và có dũng khí tiếp tục.
Nhiễm Ninh cảm thấy họ giống nhau, nhưng khác nhau.
Ít nhất ở thời điểm sinh tử, nàng không thể giống như Lục Thiều, gọi cô là người hùng không phải là khoe khoang mà là sự chân thành, bởi vì cô đã thực sự làm được điều mà nhiều người không thể làm được.
Có một thứ rất thần bí gọi là từ trường, Nhiễm Ninh trước đây không tin, luôn cảm thấy nó không có cơ sở khoa học, nếu tin thì chẳng khác gì có cây gậy phép, thậm chí còn khuyến khích sự mê tín dị đoan. Nhưng từ khi gặp lại Lục Thiều, Nhiễm Ninh cảm thấy chuyện này cũng không hẳn là khó tin đến thế, văn hóa Trung Quốc rất sâu rộng, có lịch sử khoảng năm ngàn năm, sự phát triển của khoa học hiện đại cho đến ngày nay cũng chỉ ở mức độ nhất định. Trong mấy năm qua, khoa học vẫn chưa thể giải thích được nhiều chuyện.
Từ trường xung quanh Lục Thiều thu hút hầu hết đều là người tốt, cô chưa từng gặp người xấu, cũng có thể cô đã gặp họ, nhưng lần nào cũng có thể giải quyết khéo léo và sẽ không để lại quá nhiều dấu vết trong cuộc đời cô. Vì vậy thế giới trong mắt cô, bao gồm cả con người và sự vật, đều ở góc độ tích cực.
Nàng thì khác, vào năm cuối trung học cơ sở nàng bị bạo hành học đường. Nhiễm Ninh xem đó là khoảnh khắc đen tối nhất, cảm giác ngột ngạt không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày khiến nàng đau đớn đến mức dần mất đi cảm giác đau. Lâu ngày nàng rơi vào nghi hoặc, tại sao lại bị chửi bới? Tại sao lại bị bắt nạt? Nàng đã làm gì sai à? Nếu họ đổ lỗi cho nàng vì tội ngộ sát của ba mình thì tại sao không nhìn vào lý do đằng sau nó? Nếu lúc đó ba nàng không ngăn cản, có lẽ người bị đánh chết là người phụ nữ kia và ba nàng cũng không phải nhận hình phạt đó.
Sau này...nàng hiểu ra, chẳng có lý do gì cả.
Không bao giờ cần có lý do để một người bạo hành người khác, vì dù lý do đó là gì thì cũng không thể chấp nhận được việc làm hại người vô tội.
Kẻ bắt nạt, nhưng vì chưa đủ tuổi và có luật bảo vệ trẻ vị thành niên nên những kẻ xấu muốn làm gì thì làm sao.
Điều này cũng đúng với bạo lực trên mạng. Chúng ta đều ở trong dòng chảy vô hình. Niềm vui khi có thể đánh giá một người bằng cách gõ vào bàn phím và chỉ trả chi phí gần như bằng 0 là vô tận. Khi nhấn nút và gửi họ không còn giống một con người nữa, mà là một loài động vật máu lạnh.
Đừng bao giờ mong đợi sự ăn năn của con vật.
...
Sau bữa sáng, Nhiễm Ninh đi cùng Lục Thiều tới công ty luật Tinh Hải.
Vừa đến cửa văn phòng, đã nghe thấy có người đang chửi bới bên trong.
"Trình Vũ Phàm! Đừng tưởng rằng tôi không thể sống thiếu chị! Phụ nữ ba chân thì khó tìm, nhưng tôi sẽ tìm được rất nhiều phụ nữ hai chân! Đừng hối hận!"
Một tiếng giày cao gót vang tới, cửa rầm một tiếng mở ra, Lục Thiều bảo vệ Nhiễm Ninh vội vàng lùi lại, suýt chút nữa bị đụng phải.
Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai nhanh chóng liếc nhìn hai người trước mặt rồi nói: "Xin lỗi."
Cô bỏ đi mà không nhìn lại, trông rất tức giận.
Lục Thiều quay đầu lại với vẻ mặt kinh ngạc.
"Thời Dã!"
Cái tên này nghe có chút quen tay, Nhiễm Ninh nhận ra: "Nữ minh tinh đó!"
Hai người còn chưa kịp thảo luận gì nữa, cánh cửa bật mở lập tức, Trình Vũ Phàm đang cầm cà phê, mặc một chiếc váy đuôi cá cắt ngắn, đôi môi đỏ gợi cảm và trên môi nở một nụ cười nhẹ.
"Cô bé đang nổi cơn thịnh nộ, buồn cười quá, vào đây ngồi đi."
Lục Thiều xoa gò má, lén nhìn Nhiễm Ninh, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi:
"Cậu có chắc người này đáng tin cậy không?"
Nhiễm Ninh nắm tay áo cô, dùng sức kéo mạnh: "Số một ở Hoa Thanh, cậu thấy có đáng tin cậy hay không?"
Nói xong nàng bổ sung thêm một câu nữa.
"Cô ấy chỉ là ăn mặc thoải mái thôi, đừng lo lắng về chuyện đó!"
Sau khi ký hợp đồng, Trình Vũ Phàm đứng dậy bắt tay Nhiễm Ninh.
"Hân hạnh được hợp tác."
"Hân hạnh."
Sau khi rời khỏi công ty luật, Lục Thiều cau mày bĩu môi đến mức có thể đặt một chai dầu lên.
"Trình cái gì Phàm"
"Luật sư Trình."
"Luật sư Trình, sao cô ấy lại biến thái như vậy?! Về sau cậu không được phép đến đây một mình."
Nhiễm Ninh bất lực ngẩng đầu lên: "Cậu cho rằng tôi là tiên nữ sao?"
Lục Thiều: "Còn không phải?"
Nhiễm Ninh: "Là cậu thì đúng hơn!"
...
...
Vào đêm khuya.
"Phóng viên Ngu? Cô vẫn chưa về à?"
"Về trước đi, tôi còn có việc phải xử lý."
Ngu Tình cau mày, thở dài nặng nề, sau đó lục lại thông tin từ cuộc phỏng vấn trước đây với đội bay, cô tưởng rằng đây là hành động vô tình của Lục Thiều để trốn tránh mình, nhưng cô không ngờ rằng... chuyện đến nước này.
Ngày hôm sau, bài viết "Đừng để trái tim của những người mang trọng trách trên vai bị nguội lạnh" đã gây xôn xao dư luận.
Mục tiêu là vụ bạo lực trên mạng này, cái gọi là tiết lộ của người trong cuộc đã được Ngu Tình chia nhỏ từng cái một.
Cô đã phỏng vấn đội bay, cô biết rất rõ tình hình bên trong, bất cứ người nào có nhận thức khi đọc bài báo này sẽ biết rằng có người đang cố tình hất nước bẩn. Nếu muốn trở thành một phi công, thể lực chính là điều kiện tiên quyết, nếu có khuyết điểm thì dù có quan hệ thân thiết với Ngọc Hoàng cũng chẳng ích gì.
Lục Thiều đã cứu mạng Ngô Hải, điều này được mọi người trong đội hàng không biết đến, ba mẹ Ngô Hải cảm ơn Lục Thiều và đến Hoa Thanh để gửi cho cô nhiều đặc sản quê hương. Lục Thiều không trực tiếp từ chối vì sợ họ buồn lòng, cô đã chuyển tiền riêng cho Ngô Hải.
Về phần sư huynh "giấu tên" của Lục Thiều trong miệng cư dân mạng, Ngu Tình không biết nhiều về ông ấy, nhưng cô ấy đính kèm một đoạn dữ liệu từ phòng thí nghiệm hóa học của trường đại học.
Nhiệt độ gây tử vong ngay lập tức là khoảng 1.500°C. Nhiệt độ phát nổ của máy bay sẽ vượt quá 2.000°C và sẽ tiếp tục tăng cao, con người sẽ bốc hơi ngay lập tức.
Ở cuối bài viết, Ngu Tình kết luận.
Không có thế giới nào thực sự yên bình, chỉ là có những con người thầm lặng mang trọng trách gìn giữ.
Đừng làm trái tim họ nguội lạnh.
...
Thời Dã đang lướt điện thoại di động trong xe của trợ lý, nhìn thấy hot search này, cô lập tức đăng lại mà không cần suy nghĩ.
Vào thời điểm trợ lý phát hiện ra, người hâm mộ đã hò hét, số lượt đăng lại và bình luận đã vượt quá 10.000.
"Chị Thời... chị..."
Thời Dã nháy mắt với cô rồi làm bất cứ điều gì mình phải làm.
Một lúc sau, Trình Vũ Phàm gọi.
"Dì ơi, sao lại đăng lại bài đó?"
"Tôi chỉ là quan tâm đến bài đăng đó!"
"Làm ơn, em có thể thành thật được không?"
"Một phóng viên xinh đẹp đăng lên blog của cô ấy thì được, nhưng tôi đăng lại thì không được, Trình Vũ Phàm! Chị chẳng là gì cả!"
Vừa cúp điện thoại, Thời Dã đã có tâm trạng vui vẻ và đưa ra một bình luận khác.
Hãy trân trọng những người hùng đang chống đỡ những gánh nặng cho bạn.
Đánh giá yêu thích trong vài giây.
Người hâm mộ đang được thưởng thức chị đại tuyệt vời!!!
...
...
Trình Vũ Phàm giải quyết nhanh đến mức cả Lục Thiều và Nhiễm Ninh đều không khỏi bất ngờ.
Chỉ trong một tuần, sự việc đã lắng xuống, tài khoản tiếp thị tung tin đồn, cư dân mạng nhịp nhàng tuyên bố đã biết nội tình trong khu vực bình luận, và người được gọi là người tố cáo và đưa tin thực ra đều là cùng một người - Trần Uy.
Ngay từ đầu, hắn đã viết kịch bản, đạo diễn và diễn xuất ở hậu trường.
Khi Trần Uy bị bắt, căn phòng tràn ngập mùi hôi thối, hắn rúc vào góc giường, thậm chí không có máy tính, chỉ có điện thoại di động.
Quần áo luộm thuộm, đầu tóc rối bù, râu ria rặm rạp, trông có vẻ sa sút.
Những người đồng đội từng làm việc cùng nhau sẽ gặp lại trong tình huống thế này sao?
Lục Thiều nhìn hắn, không biết nên nói cái gì.
"Cô đang nhìn cái gì! Nhìn cái gì mà nhìn! Lục Thiều - Tôi biết cô coi thường tôi! Cô thật tuyệt vời! Cô là một người hùng! Nhưng tại sao cô phải ép buộc tôi!! Cô cứ việc làm người hùng của cô, và làm chỉ huy của tôi?!Tại sao phải bắt tôi rời đội bay? Cô có biết tôi đã khó khăn thế nào để được vào không?!! Ba mẹ tôi là người Cao Tri. Cô có biết họ kỳ vọng vào tôi cao đến thế nào không? Tôi không làm điều này vì bản thân mình mà vì họ!"
Trần Uy điên cuồng hét lên.
"Bây giờ cô đã nếm mùi bị người khác hắt hủi không dễ chịu chút nào! Tôi muốn hủy hoại thanh danh của cô!!!"
Đối mặt với một Trần Uy điên cuồng như vậy, Lục Thiều từ đầu đến cuối đều không nói một lời, ánh mắt bình tĩnh ôn hòa khiến Trần Uy đột nhiên từ cuồng loạn chuyển sang rên rỉ.
"Lục Thiều, đừng đi! Nói cái gì đi! Nói cái gì đi!!!"
Khi Lục Thiều quay người lại, chỉ nghe thấy Trần Uy đang lẩm bẩm: "Sao không sợ hãi, sao lại không sợ..."
Vừa bước ra khỏi trại tạm giam, Nhiễm Ninh đã tiến tới đón cô.
Lục Thiều nắm tay Nhiễm Ninh, trên lông mày đang cau lại, nở nụ cười rộng lượng.
"Hắn không phải ghét tôi, hắn ghét chính bản thân mình."
Nhiễm Ninh cảm thấy nhẹ nhõm trong giây lát.
Quân tử thận trọng khi ở một mình, sẽ không bắt nạt trong bóng tối. Khiêm tốn để tự quản lý bản thân, hàm chương khả trinh*.
* Câu này xuất phát từ "Sách lễ: Học thuyết về ý nghĩa" của Đới Thăng thời Tây Hán, ý nghĩa là quân tử khi ở một mình, dù người khác không nhìn thấy, nghe thấy cũng phải chú ý, không làm điều gì trái với đạo đức, phải sống đúng với lương tâm và trái tim mình. cụm từ " Hàm chương khả trinh " dùng để mô tả quy tắc ứng xử và tu dưỡng đạo đức của quân tử.
....
....
Lễ tưởng niệm Trình Tấn sẽ được tổ chức vào Ngày quần áo mùa đông*.
*寒衣节 Lễ hội quần áo mùa đông, còn được gọi là "Triều đại tháng 10", "Lễ hội thờ cúng tổ tiên", "Lễ hội âm phủ", "Lễ hội mùa thu" và "Ngày 1 tháng 10", là một lễ hội hiến tế truyền thống của Trung Quốc. Vào ngày này, mọi người sẽ hiến tế và đốt lễ vật để tưởng nhớ người thân đã khuất.
Lục Thiều vốn định đi cùng Thương Nam, không ngờ Nhiễm Ninh lại đặc biệt gọi điện thoại cho cô, nói nàng đã xin nghỉ phép, muốn đi cùng Lục Thiều.
Trong điện thoại, Lục Thiều cảm thấy có chút kỳ quái: "Cậu muốn đi?"
Nhiễm Ninh ậm ừ rất tự nhiên: "Đi chứ, tôi muốn đi tiễn anh hùng trong chuyến hành trình cuối cùng."
Nàng muốn cảm ơn ông ấy vì đã gánh vác gánh nặng của thế giới này, và càng cảm ơn nhiều hơn vì đã là ánh sáng dẫn đường cho Lục Thiều trong những ngày chán nản nhất.
Trong những năm nàng mất tích, đó là người đã đồng hành cùng Lục Thiều, hướng dẫn cô, giúp cô trưởng thành trong sự tự tin, đều không thể thiếu trong cuộc đời của Lục Thiều. Nhiễm Ninh muốn đi... để gặp nhiều người hơn, không chỉ để làm quen mà nàng muốn cảm ơn từng người một.
Nếu không có họ, Lục Thiều sẽ không được như ngày hôm nay.
....
Trình Tấn là Đội trưởng quân đoàn. Trời ạ, lễ tưởng niệm của anh ấy giống như một buổi báo cáo dành cho những tân binh và một cuộc tụ họp của các cựu chiến binh.
"Nghỉ! Chú ý! Nghiêm!!"
Tất cả đều được bao phủ bởi màu xanh đồng phục.
Khung cảnh và cảm giác này đều thật đáng kinh ngạc.
Nhiễm Ninh nhìn thấy Lục Thiều hai mắt đỏ hoe, kỳ thật không chỉ có cô, cả nàng cũng vậy.
Sau lễ tưởng niệm.
Nhiễm Ninh nhìn thấy chữ ký trên vòng hoa bên cạnh: Lục Quốc Châu.
"Ba cậu đã nhờ cậu mang tới à?"
Lục Thiều gật đầu: "Ừ, anh ấy là học trò của ba tôi."
Cô vừa dứt lời, một người phụ nữ mặc áo khoác màu đen từ phía sau đi tới.
Đó là Ngu Tình.
Họ đã không gặp nhau kể từ khi bộ phim tài liệu được quay và không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Nghĩ đến blog dài trước đây, Nhiễm Ninh chủ động thể hiện lòng tốt của mình.
"Phóng viên Ngu, cảm ơn cô."
Ngu Tình nhìn nàng rồi lại nhìn Lục Thiều, cô vẫn như cũ, không lúng túng, vai duỗi thẳng, đứng như một cọc gỗ.
"Không cần, tôi là phóng viên. Tìm kiếm sự thật và tôn trọng sự thật là điều tôi nên làm. Hơn nữa, tôi không làm điều này vì ai cả. Tôi chỉ nghĩ những anh hùng không nên bị kỳ thị."
Ý tứ rất rõ ràng, không liên quan tới cô đâu, Lục Thiều.
"Vậy thì tôi vẫn phải cảm ơn cô, bởi vì không phải ai biết sự thật cũng sẵn lòng nói ra sự thật."
Ngu Tình mỉm cười rồi nhìn Lục Thiều.
"Cô có muốn ôm tôi một cái không?"
Lục Thiều: "...."
"Ngày mốt tôi sẽ đi... tới Châu Phi. Sau sự việc này khiến tôi chú ý đến lực lượng gìn giữ hòa bình quốc tế. So với lực lượng gìn giữ hòa bình trong nước, tôi nghĩ mình ở đó phù hợp hơn."
Lục Thiều chưa kịp trả lời, Ngu Tình đột nhiên tiến tới, ôm lấy Lục Thiều, vỗ nhẹ vào lưng cô rồi buông ra vẫy tay với hai người.
"Đi đây."
Lục Thiều sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng được.
"Nhiễm Ninh! Tôi...tôi...cô ấy, cô ấy...cô ấy..."
Nhiễm Ninh nhìn bóng lưng xinh đẹp của Ngu Tình, đột nhiên nhếch khóe miệng, từ đáy lòng nói ra.
"Thật ra thì Ngu Tình khá tốt."
Lục Thiều sửng sốt.
"Không phải cậu... cậu đang làm gì vậy? Là vị tha sao?!"
Nhiễm Ninh trợn mắt.
"Như cậu nghĩ."
Nói xong, nàng nheo mắt lại và nhìn người trước mặt với nụ cười nửa miệng.
"Thành thật mà nói, cậu đã bao giờ bị cám dỗ chưa?"
"KHÔNG!"
"Tôi không tức giận."
Lục Thiều tức giận cười: "Vấn đề không phải là cậu có tức giận hay không, chỉ là tôi căn bản không có nghĩ tới mà thôi!"
Cô nắm lấy tay nàng, đặt vào lòng, nghiêm túc nói: "Trước khi cậu đến, nơi này trống rỗng. Sau khi cậu bước vào... ở đây không còn ai khác ngoài cậu."
Tim Nhiễm Ninh đập, cộng hưởng cùng tần số với trái tim trong tay nàng.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Có thêm một chương về Thương Nam (giữa Thương Nam và Diệp Dung), cá nhân tôi rất thích nó, nhưng tôi hơi bối rối không biết nên đặt nó tiếp theo hay ở ngoại truyện?
Tôi trước tiên giải thích, Thương Nam và Bạch Lê nhất định là HE, sở dĩ tôi viết thêm chương này là vì nếu không giải thích rõ ràng, mọi người sẽ nghi ngờ tính cách của Thương Nam, không hiểu một số hành vi của cô ấy. Câu chuyện của Thương Nam có chút bi kịch, Diệp Dung là một điểm trong bi kịch đó, và Bạch Lê là mặt trời kết thúc bi kịch của cô.
Cá nhân tôi tin rằng một con người trọn vẹn là người có cả niềm vui lẫn nỗi buồn, điều này xảy đến với tất cả mọi người.
Các bạn có thể cho tôi một lời khuyên được không? Tôi nên đặt nó ở đâu? Cảm ơn bạn.