Hãy Yêu Em Thật Nhiều

Chương 86: Bạch lê đừng can thiệp vào chuyện của cô ấy nữa mình là một chú heo



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nửa đêm, Bạch Lê trực tại bàn y tá, hành lang yên tĩnh, ngoại trừ bàn y tá sáng nhất, còn lại đều tối tăm, cô ngẩng đầu nhìn về phương xa, bên trên xuất hiện một luồng sáng xanh lục, trên đó có viết dòng chữ "Lối đi an toàn", bốn chữ lớn, chỉ vì bốn chữ này, đã khiến y tá Trương suýt chết.

Một lần khi bà đang đi trực, kính áp tròng rơi ra và mọi thứ xung quanh đều mờ đi, bà đang nhìn khắp nơi thì thấy một người đàn ông da đen với mái tóc rối bù từ xa đang đi về phía mình, phía sau có ánh đèn xanh nhạt. Bà hoảng sợ đến mất bình tĩnh, sau khi thở hổn hển, sợ hãi hỏi: "Là ai vậy?" Sau đó nghe thấy người đàn ông nói đi uống nước. Khi y tá Trương tìm được kính và đeo vào, bà thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là một bệnh nhân đội tóc giả, còn màu xanh phía sau là biển hiệu của lối đi an toàn. Từ đó... Y tá Trương không đeo kính áp tròng nữa, và luôn để hộp đựng kính trong túi áo.

Bạch Lê vỗ má một cái, xoa xoa tay, Tiểu Tiếu từ phòng trực đi ra gọi: "Chị Bạch, sắp hết giờ rồi, đi ngủ đi."

Họ thay phiên nhau, Bạch Lê đi ngủ trước nửa đêm và Tiểu Tiếu đi ngủ vào ca sau.

Bạch Lê rất buồn ngủ, lại cảm thấy đói hơn, cô vươn vai định nấu một tô mì trước để thỏa mãn nhu cầu ăn uống, ôm ly mì đi đến phòng nước, cô để mì ở dưới ngăn tủ, cắm điện ấm siêu tốc rồi lại rút ra, mang theo ly mì ra khỏi phòng và đi vào thang máy.

Đinh.

Cửa thang máy mở ra.

Bên trong tối đen như mực.

"Ai vậy?" giọng nói phát ra từ phòng y tá.

Bạch Lê bước nhanh đi tới, cười nói: "Tôi đã dọa cô sợ sao?"

"Chị Bạch." Cô y tá nhỏ lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Đây là ca trực đêm đầu tiên của em, nên em hơi căng thẳng."

"Tốt hơn nhiều so với lúc tôi hồi đó. Lần đầu tiên tôi muốn thỉnh cả Quan Công theo."

Bạch Lê nói đùa, cô y tá nhỏ liền cười lớn, thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng, cô hỏi: "Chị Bạch, sao chị lại đến đây?"

"Tôi đói, trên lầu không có nước nóng, tôi cũng lười đợi, nên đến tầng của cô lấy chút nước sôi."

Cô y tá nhỏ hào phóng nói: "Ở đây tôi có xúc xích giăm bông."

"Không, giữ lại cho bản thân đi. Khi nào buồn ngủ thì xé ra ăn, sẽ đỡ mệt."

"Chị Bạch, chị vui tính quá"

"Thôi, đi nha."

Bạch Lê giơ tay và đi thẳng vào phòng nước sôi.

Vừa đổ nước sôi vào mì, mùi mì gói liền bay ra, nghe nói mấy năm nay doanh số bán mì ăn liền giảm mạnh, nhưng Bạch Lê hoàn toàn không để ý tới, chỉ biết là... ai mà không có mì gói trong ngăn kéo chứ? Ít nhất ba bốn hộp, làm loại công việc này mệt nhọc vất vả, thường xuyên phải thức mấy đêm dài, lúc mệt mỏi lo lắng, có thể ăn một miếng nóng hổi, ​​thơm ngon, ai mà quan tâm đến chuyện khác chứ? Nghĩ đến đây, Bạch Lê lại nghĩ tới lời Tiểu Tiếu nói lúc trước, mấy ngày nay cô ngủ không ngon giấc, phải ăn chút gì đó thật ngon, đợi năm phút nữa cô sẽ quay lại với một tô mì ăn liền.

"Cô ăn gì vậy? Cô không định ăn mì ăn liền à?"

"Không giống, đây là gà hầm nấm!"

Nghe như một câu nói đùa nhưng thực ra ý nghĩa khá buồn khi nghĩ sâu hơn về nó.

Bạch Lê thở dài, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô hướng đầu ra nhìn về phía hành lang bên phải.

Đang ở đây... Sao không đi xem thử?

Có gì để xem vào ban đêm? Hơn nữa... mình không đến đây chỉ để gặp cô ấy!

Nghĩ đến chuyện xảy ra vào buổi trưa ngày hôm đó, Bạch Lê tức giận đến đau cả gan, chỉ là canh gà thôi, cô chưa từng thấy ai uống một cách ngon lành như vậy!

Bạch Lê khoanh tay, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định không đi, đối phương luôn lẩn trốn, giống như sợ bị mình quấy rầy, cô ấy bằng lòng nhảy xuống hố lử thì có liên quan gì đến cô chứ?

Nặng nề cau mày.

Tự cảnh cáo bản thân: "Bạch Lê, đừng can thiệp vào việc của cô ấy nữa! Mình là một chú heo!!"

Tách!

Âm thanh không lớn, chỉ là tiếng hột quẹt.

Khoa nội trú cấm hút thuốc, ai lại cả gan hút thuốc lúc nửa đêm?

Bạch Lê ra khỏi phòng trà, theo mùi khói thuốc đi vào nhà vệ sinh nữ, nhìn vách ngăn trước mặt rồi gõ lên.

"Ai cho phép hút thuốc ở đây?! Bộ không biết trong bệnh viện cấm hút thuốc hay sao? Ra đây!"

Cô lắc tay, điếu thuốc mới châm lập tức rơi xuống cống, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tia lửa bị dập tắt.

Người trong phòng vệ sinh bất động, trong khi người bên ngoài đang gõ cửa và hô vang: "Cô là bệnh nhân hay người nhà? Nếu là người nhà, có bao giờ nghĩ đến bệnh nhân không? Cô đang để khói bay khắp nơi. Sau khi hút thuốc, cô cảm thấy vui vẻ và bỏ đi, nhưng còn bệnh nhân đến ngay sau cô thì sao? Tại sao không nghĩ đến người khác một chút hả? Còn nếu là bệnh nhân, điều này còn quá đáng hơn! Bệnh nhân có thể hút thuốc sao? Cô nghĩ rằng trốn ra đây hút thuốc một mình là được sao? Tôi đã đưa thuốc và tiêm cho cô, còn cô... "

Bạch Lê còn chưa giáo huấn xong, cửa mở ra, khuôn mặt của người bên trong lộ ra, bất lực nhìn cô gái hung dữ trước mặt, trầm giọng nói.

"Tôi không hút thuốc, tôi chỉ muốn gọi điện."

"Không...Cô không hút thuốc... Ý là tôi đổ oan cho cô?!"

Bạch Lê đứng ở trước cửa không có ý tránh né, ánh mắt so với vừa rồi ở ngoài cửa nói chuyện còn hung hãn hơn.

"Nếu tôi không tới, cô thật sẽ không hút sao? Bây giờ thì chối bây bảy!" Bạch Lê nhếch khóe miệng, đột nhiên mỉm cười, giọng điệu giễu cợt, "Đáng tiếc. Tại sao cô lại đến đây hút thuốc? Có phụ lòng món canh gà cô đã ăn không? Đây không phải là lãng phí đồ bổ sao?

"Bạch Lê, đủ rồi." Thương Nam thanh âm trầm thấp, có thể nghe được cô đang nghiến răng "Ai quy định gãy xương không được hút thuốc? Mà cô nói đây là khu vực cấm hút thuốc. Có biển báo không? Ban ngày có rất nhiều người ra vào hút thuốc, nếu cô muốn quản thì sao không đến đây canh đi.

Cô có ấn tượng tốt về Thương Nam ngay lần đầu tiên gặp gỡ. Cô ấy có thể nói đùa, luôn mỉm cười và không phản đối bất cứ điều gì người khác nói. Dù làm việc cả ngày trong đội cứu hộ nhưng vẫn giữ sự nhiệt tình và vui vẻ. Trên người toàn nhiệt huyết, tuy rằng không nhìn thấy được vẻ nghị lực như Lục thiều, nhưng cũng không khác biệt mấy. Một khi gặp mặt, cô ấy sẽ cho người khác một cảm giác không tệ, là một người tốt. Nhưng chỉ những người hiểu rõ về cô ấy mới biết rằng tất cả chỉ là bề nổi và chỉ là một hình thức xả giao. Nếu muốn tìm hiểu sâu hơn, cô ấy sẽ lập tức đóng băng, tạo khoảng cách xa ngàn dặm, khiến người ta bối rối, không biết chuyện gì đã xảy ra, mối quan hệ đã không còn, vấn đề là vẫn không tìm ra được lỗi nào.

Nếu Lục Thiều thích mềm không thích cứng, thì Thương Nam cũng không thích cứng.

Tính tình của cô ấy tệ như vậy, dựa theo tính cách của Bạch Lê, dù không đá một cái cũng nên nhổ vào. Cô chỉ muốn tốt cho cô ấy, kết quả thì sao? Lương tâm bị chó ăn mất rồi! Chỉ có những kẻ vô lương tâm mới nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy!

Nhưng Bạch Lê không làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn... nói chính xác là cô nhìn chằm chằm Thương Nam, nhưng không biết vì sao... cũng không thể nhìn mãi như thế.

Thương Nam mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh và trắng, khiến cho cô trông cao gầy, chiếc cổ dài có những đường nét uyển chuyển, có thể nhìn thấy xương quai xanh ẩn trong cổ áo, nhìn đặc biệt đẹp mắt nếu bị lộ ra... Mặt Bạch Lê vô cớ nóng lên, cô nhớ tới ngày đó người này say rượu, đã giúp thay quần áo.

Cô ấy ôm lấy cô không buông, giữ chặc eo, tựa vào vai cô, hơi nóng hòa với rượu còn thiêu đốt hơn cả lửa, cô đẩy cô ấy ra nhưng lại không suy suyễn chút nào. Bạch Lê cảm thấy con người có cần phải khổ như thế này không? Cô không nhịn được... nên đã nhìn thêm hai lần và chạm vào thêm hai cái nữa.

Nhưng cô ấy cũng chạm vào cô nên cùng lắm là hòa nhau.

Nhưng khi người này muốn hôn cô, cô vẫn không muốn buông ra... Thực ra, nếu cô ấy không liên tục gọi tên Diệp Dung thì gần như đã xảy ra chuyện đó.

Diệp Dung...lại là Diệp Dung...

Ký ức của Bạch Lê đột ngột kết thúc, tâm trạng vui vẻ cũng biến mất.

Cái tên này giống như một lời nguyền, chắn giữa họ, dù thế nào đi nữa, cũng không thể thoát khỏi.

Dần dần... Ánh mắt nóng bỏng của Bạch Lê nguội đi, thay vào đó là một ánh mắt khác.

Phẫn nộ.

Thương Nam không biết Bạch Lê đang suy nghĩ gì, nhưng trong ánh mắt của người này toàn là oán hận.

"Bạch Lê." Thương Nam dùng giọng nói rất nhẹ nhàng gọi cô, kèm theo tiếng thở dài còn nhẹ hơn cả khi gọi tên cô, "Có phải tôi đã làm gì khiến cô hiểu lầm không?"

Bạch Lê mặt không biểu tình nói: "Cái gì?"

"Nếu không thì sao đột nhiên lại hành động như vậy?" Thương Nam cau mày nói cho cô biết sự thật, "Tôi không phải người tốt, tôi rất tệ, cô đừng thích tôi, cũng đừng lãng phí thời gian của mình dành cho tôi."

Bạch Lê xấu hổ khi mối tình thầm kín của mình bị vạch trần ngay tại chỗ, cô ngước mắt lên nhìn Thương Nam, vẻ thờ ơ trên lông mày của cô ấy dường như đã khắc sâu vào xương tủy, khác hẳn với đôi mắt khi nhìn Diệp Dung.

"Haha" Bạch Lê tự giễu nhếch môi, cười nói: "Cô quả thực không phải người tốt, tôi thực sự không nên lãng phí thời gian. Cô nói đúng... Tuy nhiên, tôi có thể hỏi một câu? "

Thương Nam ánh mắt gặp nàng: "Nói."

Bạch Lê lại cười lạnh, đột nhiên đi về phía trước, cơ hồ chạm vào Thương Nam, hai người đối diện nhau, có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, ấm áp và nóng bỏng.

"Cô đã chạm vào tôi. Làm sao tôi có thể bỏ qua được?"

"Khi nào tôi..."

"Lúc cô say!" Bạch Lê cắn khóe môi, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, "Đừng nói là cô không nhớ, tôi thấy cô say quá nên mới đưa về nhà tôi. Vốn có ý tốt nhưng kết quả... cô đã chạm vào tôi. Thôi bỏ đi, dù sao giờ cô cũng không thừa nhận. Thương Nam... cô cảm thấy điều này có thích hợp không?"

Thương Nam học chuyên ngành tâm lý học, Bạch Lê chưa từng thấy cô như thế này bao giờ, cô dừng một chút nói: "Nữ nhân chạm vào nữ nhân thì có sao đâu? Đừng quá..."

"Tôi chưa từng. Cô là người đầu tiên."

Bàn tay của Bạch Lê lướt qua khuôn mặt của Thương Nam, mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt tràn vào khoang mũi, mí mắt của Thương Nam nhảy lên, nắm lấy tay cô và giữ chặt.

"Cô đang nói bậy!"

"Tôi có phải nói bậy hay không thì cô cũng không biết. Đêm đó... cô nói eo tôi rất gầy, ngực rất mềm, cô bảo tôi không được cử động... còn nói là muốn... tôi."

Trong đầu Thương Nam choáng váng, cô nhìn Bạch Lê trước mặt không thể tin nổi, môi mấp máy nhưng lại không thể nói được gì.

Bạch Lê vặn vẹo cổ tay nói: "Thương Nam! Cô đang làm tôi đau!"

Thương Nam vội vàng buông ra, theo bản năng cúi đầu nhìn xem: "Không phải? Tôi không phải cố ý."

Cô ấy lạnh lùng bao nhiêu ngày rồi, chưa bao giờ cô thấy cô ấy lo lắng như vậy, suy nghĩ của Bạch Lê trở nên điên cuồng.

"Thương Nam."

"Ừm?"

Moa

Bạch Lê hôn lên môi cô, ngay sau đó má đỏ bừng.

Thương Nam hiển nhiên không có ngăn cản hay đẩy cô... Trước khi chạy ra ngoài, cô không hề kiêu ngạo một chút nào, thậm chí còn quên mất mì ăn liền trong phòng nước sôi.

Bạch Lê đỏ mặt quay lại phòng y tá, Tiểu Tiếu kinh ngạc hỏi: "Chị Bạch, mì ăn liền của chị đâu?"

Bạch Lê sao có thể nhớ được mì ăn liền, liếm môi mỉm cười.

"Tôi đã ăn rồi."

Về phần Thương Nam, Bạch Lê vốn cũng không có cởi mở như vậy, cô cúi đầu ngồi ở hành lang, giống như một tội phạm.

Làm sao có thể được?

Không nhớ được gì hết...

Thực sự... có chuyện đó sao?

Thương Nam nhìn đôi bàn tay của mình, những đường chỉ tay lộn xộn có thể so sánh với tâm trạng của cô lúc này.

————

————

Trong lúc đi trực một vòng, kênh tin tức khẩn cấp phát đi một tin hiệu.

Rạng sáng hôm qua, ngư dân gặp nguy hiểm trên biển Hoa Đông, Đội cứu hộ Hoa Thanh Diệt Phi đã ngay lập tức điều động trực thăng đến cứu các ngư dân và 6 giờ hôm nay họ đã đến bệnh viện an toàn.

"Nhiễm Ninh... Nhiễm Ninh..."

"Ừm?"

Tiểu Lục ở bên cạnh nhướng mày nhìn nàng: "Viện trưởng La đang gọi cô."

"Ồ..." Nhiễm Ninh cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên, vuốt ve lỗ tai và thái dương, "Viện trưởng La..."

Kiểm tra xong phòng bệnh, Nhiễm Ninh không quay lại phòng khám mà gọi cho Lục Thiều trước, chuông reo hai lần, mãi đến khi một giọng lười biếng trả lời, hòn đá treo trong lòng Nhiễm Ninh mới hạ xuống đất.

"Mì xào phải không? Được rồi, đợi cậu về tôi sẽ làm cho cậu."

"Thật tốt quá, hôn tôi một cái đi."

Nàng còn việc phải làm nên đã cúp máy chỉ sau vài câu.

"Cháu cũng làm mì xào cho nó à?"

Giọng nói của Viện trưởng La từ phía sau truyền đến, Nhiễm Ninh bất ngờ đến dựng cả tóc.

"La... Viện trưởng La..."

La Ngọc Thư bước đi nhanh và nhẹ nhàng...không gây ra tiếng động, ở bệnh viện ai cũng công nhận điều này

"Đôi tay này của cháu không dễ dàng gì mới có thể cầm được dao mổ. Hãy đế nó làm khi về nhà. Thật quá đáng... khi bắt cháu phục vụ nó."

Nhiễm Ninh có chút bối rối: "À... Thực ra thì tài nghệ nấu ăn của Lục Thiều tốt hơn cháu, cậu ấy nấu được nhiều món hơn."

"Thật sao? Nó cũng biết nấu ăn à?"

Viện trưởng La vừa cười vừa nói: "Thế nấu ăn có ngon không?"

"Khá ngon ạ. Thịt kho đặc biệt thơm."

"Vậy sao? Đó là sai lầm của tôi. Tôi tưởng nó không biết làm gì."

Nhiễm Ninh không biết Viện trưởng La muốn nói gì, nhưng nàng cảm thấy chỉ cần nói sự thật thì sẽ không sao, mặc dù thái độ của Viện trưởng La không hề thay đổi kể từ khi nàng công khai mình là người đồng tính, nhưng lại có nhiều tình huống bất ngờ như chuyện này. Mỗi lần bọn họ đều có thể trò chuyện vài câu, bầu không khí rất tốt, Nhiễm Ninh không thể nói Viện trưởng La hoàn toàn tiếp nhận, nhưng ít nhất tương lai cũng có phần sáng sủa.

Cảm giác thật tuyệt khi không phải tiếp tục trốn tránh.

"Không không không, Lục Thiều biết rất nhiều, ở nhà xảy ra chuyện gì thì cậu ấy đều tự tay giải quyết. Cháu thì không biết... nên không giúp được gì."

"Vì cháu không giúp được, hay vì Lục Thiều không muốn để cho cháu làm."

"..." Nhiễm Ninh đỏ mặt.

Viện trưởng La vỗ nhẹ vào cánh tay nàng và mỉm cười nói.

"Vừa rồi cháu lo lắng phải không? Lục Thiều từ nhỏ đã như vậy rồi. Có lẽ tôi và ba nó bận quá không quan tâm đến, dù có chuyện gì thì nó cũng không muốn nói. Tôi nhớ hồi lớp năm, lớp sáu có người bắt nạt nó, nó đã rất lo lắng. Đến khi vợ chồng chúng tôi phát hiện ra... chính là do nó đánh người nào đó nên ba mẹ họ mới đến cửa. Lúc đó chúng tôi không hỏi nhiều nên vô thức nghĩ đó là lỗi của Lục Thiều, nhưng đứa trẻ cũng bướng bỉnh, còn nói mình bị bắt nạt nên không chịu cúi đầu nhận lỗi. Nếu trong lớp không có bạn học nào đó nói rõ sự việc thì chúng ta thật sự trách oan Lục Thiều."

"Lần đó nó rất tổn thương, sau đó nó không chịu tâm sự với chúng tôi nữa. Khi lớn lên, tính tình cũng không thay đổi. Đôi khi tôi thấy những tin tức như thế này, tôi lo lắng nên gọi điện để hỏi thăm, nhưng nó chỉ nói: Không sao đâu, có gì sẽ báo ~ Kiểu như tôi chỉ đang quá lo lắng thôi ".

La Ngọc Thư dừng một chút, sau đó nghiêm túc nói.

"Lo lắng là lo lắng, nhưng cũng phải tin tưởng nó. Nếu không chắc chắn, Lục Thiều sẽ không lựa chọn nghề nghiệp này. Cứ thoải mái đi. Nếu cháu thoải mái thì Lục Thiều sẽ ổn định hơn."

Nhiễm Ninh hiểu rằng Viện trưởng La đang muốn trấn an nàng.

Trong giây lát, vừa cảm động vừa biết ơn.

Từ khi bị phát hiện đến nay, Viện trưởng La chưa bao giờ nói những lời khó nghe, cũng chưa bao giờ trách nàng mà đổ hết mọi chuyện không tốt cho Lục Thiều, Nhiễm Ninh cảm thấy mình thật tốt và may mắn, nên được đối xử nhẹ nhàng thế này.

"Viện trưởng La."

"Ừm?"

"Bà có muốn ăn mì xào không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.