Hãy Yêu Em Thật Nhiều

Chương 88: Không tự hào nhưng con cũng không thấy xấu hổ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Như người ta vẫn nói, những việc lớn trong cuộc sống đều được thực hiện một cách chậm rãi.

Nhưng mọi thứ hay thay đổi và diễn ra nhanh hơn dự định.

Chỉ còn ba ngày nữa sẽ đến đêm giao thừa, sau bữa tối đoàn viên này, năm cũ sẽ bình yên trôi qua và năm mới lại bắt đầu.

Nhưng đúng vào thời điểm cả nước đang vui mừng thì Lục Quốc Châu đã trở về sau một chuyến hành trình dài.

Khi về đến, La Ngọc Thư vừa tổng hợp xong sách giáo khoa về khối u xương của trường đại học Y, thì nghe thấy giọng nói, bà ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt u ám của Lục Quốc Châu.

Là một người vợ, La Ngọc Thư rất hiểu chồng mình, người đàn ông này không thích nói chuyện, nhưng tính tình lại rất tốt, gặp phải chuyện không thoải mái, cũng không nói nhiều, chỉ cần nhìn sắc mặt có thể đoán được. Bà đã không nhìn thấy bộ dạng này nhiều năm rồi nên trong tiềm thức báo động đã có gì đó xảy ra.

"Sao lại về vào lúc này? Tiểu Lục đâu?"

Tiểu Lục là tài xế của Lục Quốc Châu.

"Anh đã bảo anh ấy về nhà." Lục Quốc Châu mở áo khoác, từ trong túi lấy ra một cây bút màu trắng, "Cái này cho em."

Thói quen bao năm nay là đi đâu cũng mua quà về, lúc thì bút viết, có khi là sách, hoặc trà. Vợ chồng đi làm dù bận rộn đến đâu họ vẫn luôn nghĩ đến nhau, nếu không họ đã không gắn bó với nhau lâu như vậy, đây cũng có thể gọi là thói quen không?

La Ngọc Thư vừa mới cầm bút đi đến thư phòng, liền nghe thấy từ sau lưng Lục Quốc Châu trầm giọng hỏi.

"Lục Thiều đâu?"

"Con bé ở trong đội."

"Gọi điện kêu nó về nhà ngay."

"Được. Mà sao anh lại muốn con bé về bây giờ?"

Lục Quốc Châu cau mày, giống như hai ngọn núi va vào nhau, trịnh trọng nói: "Nếu nó không về thì kêu nó đi xuống địa ngục đi."

...

Trong đội.

Sau khi nhận được cuộc gọi của La Ngọc Thư, Lục Thiều chạy vội về nhà. Vừa tới trước cửa, chưa kịp lấy chìa khóa ra thì cửa đã được mở từ bên trong, La Ngọc Thư dường như đã đứng trước cửa đợi rất lâu. Bà nắm lấy cô, cau mày và thì thầm.

"Chuyện của con và Nhiễm Ninh hẳn là ba con đã biết."

"Đừng lo lắng, cũng đừng bướng bỉnh quá."

"Hãy nói thật chậm nếu con muốn bày tỏ quan điểm và hãy kiên nhẫn."

Lục Thiều không ngờ sở dĩ cô bị gọi về nhà gấp như vậy chính là bởi vì nguyên nhân này... Cô không bình tĩnh như lúc thổ lộ với La Ngọc Thư, Lục Thiều lộ rõ ​​vẻ hoảng sợ.

Gật đầu, giả vờ bình tĩnh: "Dạ, con hiểu."

La Ngọc Thư đi cùng cô, cửa thư phòng mở ra, Lục Quốc Châu đứng trước bệ cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, thấy Lục Thiều về, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Lục Quốc Châu chỉ vào bức ảnh trên bàn: "Giải thích cho ta xem!"

Lục Thiều đến gần, liếc nhìn trên bàn, đó là bức ảnh cô ôm Nhiễm Ninh từ phía sau, hôn lên gáy nàng, phông nền hình như là ở cổ trấn mà họ từng đến tham quan. Nhưng Lục Thiều lại không nhớ gì về việc chụp bức ảnh này. Sau khi xem xét kỹ, bức ảnh này dường như là một bức ảnh chụp vội.

"Ba..."

"Đừng gọi ta, hãy nói xem chuyện gì đang xảy ra!"

Lục Thiều trầm mặc một lát.

"Không phải ba thấy hết rồi sao? Còn muốn con nói gì nữa?"

"Con cảm thấy tự hào lắm à?!"

"Không có gì đáng tự hào cả, nhưng con cũng không cảm thấy xấu hổ."

Huyết áp của Lục Quốc Châu tăng vọt và ông nghiến chặt răng hàm——

"Chia tay, chia tay ngay!!"

"Không thể nào."

Lục Thiều cau mày, không hề tỏ ra khuất phục.

"Không thể nào có chuyện đó phải không? Được rồi, được rồi." Lục Quốc Châu tức giận cười lớn, nắm lấy chiếc chổi lông gà trên giá sách, giơ tay quất về phía Lục Thiều, ông tức giận đến mức không kiểm soát được sức lực, nó quất xuống vai Lục Thiều, chỉ nghe thôi đã thấy đau.

Lục Thiều rên rỉ, run rẩy cúi về phía trước, sau đó nín thở và không chịu nói thêm lời nào.

Thấy cô cố chấp như vậy, Lữ Quốc Châu càng tức giận, đang định đánh thêm thì La Ngọc Thư lao tới, đẩy Lục Quốc Châu ra, quay lại mắng Lục Thiều.

"Bộ chết rồi sao! Tại sao còn đứng yên ở chỗ đó?! Về nhà đi!"

La Ngọc Thư nói, Lục Thiều quay người rời đi.

"Ngươi dám đi! Lại đây! Ta nói cho ngươi biết, Lục Thiều! Hôm nay ngươi bước ra khỏi cửa này thì đừng quay về nữa!" Lục Quốc Châu trừng mắt, nắm chặt trong tay chiếc chổi lông gà "Tất cả là tại em! Nhìn xem em đã chiều hư nó như thế nào!"

"Anh đủ rồi! Là chiều hư sao? Từ khi còn nhỏ chúng ta đã quan tâm đầy đủ đến đứa nhỏ này chưa? Lục Quốc Châu, anh có dám vỗ ngực khẳng định không?! Trước đây không quan tâm, bây giờ mới bắt đầu quan tâm sao?" La Ngọc Thư giật lấy chiếc chổi lông gà từ tay Lục Quốc Châu và ném mạnh xuống đất, "Con bé phạm phải tội giết người sao? Cũng không làm gì vi phạm pháp luật. Không phải chỉ là nó thích một ai đó thôi sao? Anh ở nước ngoài nhiều năm như vậy vẫn chưa thấy đủ à?! Bây giờ cổ hữu như thời phong kiến, Lục Quốc Châu, sao trước đây tôi không nhận ra? Anh luôn tỏ ra hiểu biết nhưng sau lưng vẫn mang nặng tư tưởng phong kiến!"

Lục Quốc Châu càng nghe càng mở to mắt.

"Em biết hết mà cố tình giấu giếm sao?!"

Sau khi đi ra khỏi cửa, Lục Thiều đau đớn kêu lên, cú đánh của ba cô vừa rồi như một nhát dao, vai cô đau đến tột cùng.

Không dám về nhà, cô bẻ lái quay về đội.

...

Sau khi cơn sốt hạ xuống, Thương Nam được xuất viện, không ở lại thêm một ngày. Cũng không có vấn đề gì khác, chỉ là tạm thời băng bó ở chân chưa thể tháo ra được. Cô đã hỏi bác sĩ, họ... nói ít nhất cũng phải sáu tuần, Thương Nam tính nhẩm... sáu tuần, coi như hết tháng giêng.

Lúc này cô đang chống nạng nấu mì gói trên bàn, quay người lại đã thấy Lục Thiều xông vào, ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi đầm đìa.

Thấy cô hành động kỳ lạ, Thương Nam hỏi: "Cậu chưa về nhà à? Tại sao quay lại đây?"

"Đừng nhắc tới nữa." Lục Thiều khóe miệng giật giật, khuôn mặt co thắc, khó nhọc cởi áo khoác ra, sau đó cởi áo sơ mi, lộ ra bả vai trái, trên đó có một vết đỏ đang rỉ máu.

Thương Nam giật mình, thậm chí còn quên luôn việc nấu mì, khập khiễng nhảy đến bên cạnh cô: "Cậu đánh nhau với ai à?"

"Không thể nào, tôi là người bốc đồng như vậy sao? Hơn nữa, nếu đánh nhau, sao có thể về đội, lúc này nên ở đồn cảnh sát." Lục Thiều vô tình kéo vai, rồi chợt hưng phấn, cười toe toét hồi lâu.

"Vậy có chuyện gì xảy ra với cậu thế?"

"Ba tôi đánh tôi bằng chổi lông gà."

"Tại sao một người cha lại đánh con mình nặng đến thế?"

Lục Thiều ban đầu không nói gì, thở dài, sau đó ngẩng đầu mỉm cười: "Cậu nghĩ thế nào?"

Thương Nam cau mày nói: "Có lẽ nào..."

"Ba tôi biết rồi, cho nên hôm nay ông mới kêu tôi về nhà." Lục Thiều đứng dậy đi về phía gương. "Cậu có biết sao ông ấy biết không? Trước đây chúng ta đã đến thành cổ sao, tôi nghĩ phong cảnh trên tháp rất đẹp, không nhịn được ôm hôn Nhiễm Ninh, kết quả khoảng khắc đó được chụp lại, họ còn làm thành post card và trưng lên tủ kính. Ba tôi tính cờ được một người bạn đãi bữa tối. Thật trùng hợp địa điểm ở ngay đó. Thực sự là... xác xuất giống như việc trúng vé số phải không?

Thương Nam hiểu rằng chỉ vì mẹ cô biết, không có nghĩa là ba cô cũng biết, và tương tự, sự đồng ý của mẹ không có nghĩa là ba cũng đồng ý. Trong một gia đình, quyền lực của người cha luôn đóng vai trò nặng nề hơn và khó có thể bất tuân hơn.

"Vậy bây giờ cậu định làm gì?"

"Không có việc gì, tôi cảm thấy cũng tốt, chuyện này giúp đỡ phiền toái, về sau không cần tìm thời gian cùng ba tâm sự, liền một mạch giải quyết vấn đề, cũng không uổng công."

Vừa nói, Lục Thiều vừa quay đầu lại.

"Chỉ là tôi có thể không về nhà trong dịp Tết Nguyên Đán, còn có ba ngày nữa, ba ngày này chắc ba tôi cũng không thể nguôi cơn giận. Cứ chờ mẹ tôi thuyết phục ông ấy. Mẹ là người duy nhất có thể khống chế ba tôi nhiều năm như vậy. Trong khoảng thời gian này về như tự chuốc lấy phiền toái."

Thương Nam hiểu rõ đây quả thực là phong cách của người này, ngoại trừ Nhiễm Ninh ra... cái gì cũng không quan tâm.

"Cậu đã nói với Nhiễm Ninh chưa?"

"Sao tôi dám nói với cậu ấy? Tôi quay lại đội chỉ vì sợ cậu ấy nhìn thấy." Lục Thiều liếc nhìn vết máu trên vai mình, chậm rãi kéo áo lên. "Tôi mà về, cậu ấy nhất định sẽ khóc. Vốn dĩ chuyện này chẳng có gì nghiêm trọng cả, không nên để cậu ấy lo lắng nhiều."

"Đừng nhắc đến tôi nữa." Lục Thiều cài nút áo quay người, "Tôi sợ năm nay chân cậu không đi đâu được, Ngọc Long Tuyết Sơn* chắc để sang năm rồi tính. Đêm giao thừa mua một ít thịt đầu heo, mua thêm cho cậu hai cái đùi heo có thể bổ sung dinh dưỡng trong dịp năm mới."

* Tên một dải núi tuyết ở Lệ Giang, Trung Quốc

"Cậu thật hào phóng, chỉ có một cái đầu và cái hai đùi heo, lại muốn lừa tôi đón Tết cùng cậu."

"Tôi nhỏ mọn vậy sao, thôi thì đặt nhà hàng nhé."

Thương Nam mỉm cười, vừa cúi đầu nhìn thấy chân mình, tâm tình đang tốt liền biến mất, cô đột nhiên bực bội, mới hôm qua Diệp Dung gọi điện, rủ cô đi Tam Á đón năm mới. Cô từ chối mấy lần... cũng không có kết quả, Diệp Dung làm bộ như không hiểu gì cả, hoàn toàn không để ý đến ý tứ của cô, chỉ biết nói về lịch trình đã chuẩn bị sẵn của mình.

Chị ta sắp xếp mọi thứ, tính toán thời gian, địa điểm và lịch trình hàng ngày đã được đặt kín.

Nghe mấy lời của chị ta, Thương Nam dần dần mất đi ý thức...

Dường như mỗi ngày cô đều là chính mình, nhưng cũng không còn là chính mình nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của cô, Lục Thiều đưa tay vỗ vai cô, "Sao lại thẩn thờ? Đừng nói với tôi là cậu có hẹn nhé?"

"Làm sao hẹn được? Tôi có mình nên, hẹn với ai được chứ?" Thương Nam chống nạng tiếp tục nấu mì ăn liền. "Tôi đang suy nghĩ lúc về cô nhi viện nên mua gì."

Nói xong, dùng đũa khuấy nồi mì rồi bỏ gia vị.

"Đừng bối rối nữa, nếu không thể về nhà thì cũng báo trước cho Nhiễm Ninh. Vào thời khắc mấu chốt, đừng khiến người ta sốt ruột."

"Được, vậy tôi sẽ gọi điện."

Lục Thiều bận rộn, tạm thời không thể về nhà là chuyện bình thường, Nhiễm Ninh đương nhiên cũng không nghĩ nhiều, Lục Thiều cũng không nói nhiều vì sợ lộ bí mật, cô chỉ đơn giản giải thích vài câu rồi vội vàng cúp điện thoại.

Lúc này, mì ăn liền của Thương Nam đã nấu chín, mùi mì thơm nồng nàn trong phòng, nhưng Thương Nam lại không có cảm giác thèm ăn, đột nhiên cũng không có vẻ đói nữa.

Vừa liếc nhìn, đã thấy Lục Thiều đang háo hức nhìn sang.

"Muốn ăn không?" Thương Nam hỏi.

"Cậu không ăn à?"

"Cậu ăn đi, tôi không đói."

Lục Thiều không khách khí chút nào, cầm nĩa gắp mì lên.

Thương Nam ở một bên ngồi trên ghế, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn.

"Em không đi, em quay về cô nhi viện."

——

——

Trong khi đó, không khí trong nhà lại nghiêm túc lạ thường.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, tuần trước Lục Quốc Châu đang cùng bạn bè đi dạo quanh thị trấn sau bữa tối, đang suy nghĩ xem nên mua gì làm quà cho La Ngọc Thư thì tình cờ nhìn thấy chiếc bút có thân bằng sứ trắng xanh, trả tiền cho chủ tiệm xong. Khi ông quay ra, đôi mắt bị tấm kính đối diện rung chuyển, khi lấy lại thăng bằng, hình ảnh Lục Thiều hôn một cô gái đột nhiên hiện ra trong tầm mắt.

Ông quên mất phản ứng của mình lúc đó, vội chạy tới mua bức ảnh.

Lúc về, cũng không gọi Tiểu Lục mà tự mình lái xe về.

"Em đã biết từ lâu rồi, sao không ngăn lại?"

"Làm sao em có thể ngăn cản đứa trẻ này? Con bé đã như vậy từ khi còn nhỏ! Anh muốn em ngăn lại như thế nào? Nhốt ở nhà mãi mãi như một tù nhân? Anh có thể canh chừng nó 24/24 hay em nên từ chức để để ở nhà giữ nó? Hay nên coi nó như một bệnh nhân tâm thần rồi chở thẳng vào nhà thương điên?

"Em..."

"Lão Lục, anh đừng nóng vội, nếu có lời gì nói một cách từ tốn và chậm rãi thôi." La Ngọc Thư pha một tách trà, đẩy đến trước mặt Lục Quốc Châu, bình tĩnh nói: "Cha mẹ sao có thể không hiểu được con cái của mình? Chỉ cần nói đến Lục Thiều, anh có bao giờ thấy con bé thích mặc váy không? Khi còn là thiếu niên có thể không hiểu và không thích làm đẹp. Khi ở tuổi đôi mươi, còn có thể không hiểu sao? Lục Thiều, con bé... đã như vậy từ lâu rồi, là do chúng ta sơ xuất trong việc làm cha mẹ. Con bé từ nhỏ đã hiểu chuyện, chúng ta dù bận rộn đến mấy, nó cũng chưa từng gây phiền toái gì. Lý do duy nhất là tại chúng ta chưa quan tâm đúng mức đến đứa con này nên không thể phát hiện ra định hướng của nó. Lúc đầu em cũng tức giận nhưng suy cho cùng, con bé không phạm pháp và cũng không làm điều gì có hại, đúng không?"

"Nhưng anh không thấy có gì đó không ổn sao? Chúng ta đều là học giả, không phải chúng ta đã gặp rất nhiều trường hợp như vậy sao? Trong những năm ở nước ngoài, anh đã tham dự nhiều đám cưới đồng giới. Lúc đó anh đã nói gì? Đây là sự tiến bộ, ngay từ đầu tình yêu không nên bị ràng buộc bởi giới tính. Khi nói chuyện với người khác, anh có thể dõng dạc như vậy còn khi đến lượt mình...không cho phép con gái làm điều tương tự. Anh chỉ là đạo đức giả mà thôi!"

"Này! Tại sao lại chửi như vậy?!" Lục Quốc Châu trừng mắt.

"Bị chửi thì đã sao? Còn hơn là đánh người!" La Ngọc Thư lồng ngực phập phồng, thở hổn hển, "Không phải bên trọng bên khinh, nhưng em đã sinh ra Lục Thiều! Anh làm như vậy, vai của đứa nhỏ sẽ bị thương, có thể bị hoại tử. Con bé là một phi công, và phải đi làm nhiệm vụ mọi lúc mọi nơi. Anh có nghĩ đến khi đánh hay không?!"

Lục Quốc Châu quay mặt đi, im lặng.

"Lục Thiều hư sao? Nó hư chỗ nào? Mấy năm nay chúng ta lo cho con bé được bao nhiêu? Hoặc là anh bận hoặc là em bận. Con bé đã ba mươi rồi... Nhiều năm qua, em đều có cảm giác... nó đã tự lớn lên mà không có vòng tay cha mẹ.

La Ngọc Thư đột nhiên nghẹn ngào.

"Cái khác em không quan tâm, em cũng không quan tâm đến anh nữa. Chỉ nhận ra một điều, Lục Thiều là do em sinh ra, là con của em, con bé thế nào cũng được, em chấp nhận hết. Dù là thích con trai hay con gái, cho dù chưa lấy chồng, chỉ cần con bé vui vẻ. Về phần anh... đồng ý hay không đồng ý, là quyền của anh!"

La Ngọc Thư đập bàn, đột nhiên đứng dậy, chỉ vào mũi Lục Quốc Châu.

"Nhưng! Em nói cho anh biết, nếu anh còn dám đánh con bé như vậy nữa. Em, em sẽ ly hôn với anh!!"

Khi nghe đến từ ly hôn, Lục Quốc Châu lạnh chân, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, tính tình cũng dịu xuống, ánh mắt cũng không còn nhìn trừng trừng nữa: "Em xem... không phải đang nói chuyện con cái sao? Tại sao lại nói sang ly hôn? Lão nương ơi, chúng ta đã lớn tuổi như vậy, anh muốn sống với em cả đời, hiện tại em không cần anh nữa... anh làm sao sống được..."

"Anh sống như thế nào thì liên quan gì đến em?!" La Ngọc Thư nghĩ tới Lục Thiều Thư bị đánh, trong lòng đau nhức. "Em nhìn ra được, anh đang có oán thù với hai mẹ con!"

Lục Quốc Châu nhảy xuống sông Hoàng Hà, cũng không thể gột rửa, "Anh cũng không phải chỉ mới đánh một cái thôi sao? Cũng do quá tức giận. Hơn nữa... chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, con bé tâm sự với em. Nhưng anh không biết một cái gì. Đột nhiên... để anh thấy được, em có biết anh cảm thấy thế nào khi nhìn thấy bức ảnh của Lục Thiều và cô gái đó không? Đầu như bị sét đánh! Ngay cả khi em muốn anh tiếp nhận thì cũng phải cho anh một chút thời gian để tiêu hóa."

Nói xong, Lục Quốc Châu thở dài thật sâu.

La Ngọc Thư ngẩng đầu, nhìn thấy chồng mình tóc bạc trắng, cũng thở dài.

"Lão Lục, anh nghĩ rằng giữa những người đồng giới không có tình yêu sao?"

Lục Quốc Châu không nói gì.

La Ngọc Thư hiểu rằng Lục Quốc Châu là một người đàn ông tốt, nhưng ông vẫn có tính gia trưởng.

Lời nói của bà mang theo sự chân thành.

"Để em kể cho anh nghe một chuyện, đó là lúc mới sinh Lục Thiều, về lại bệnh viện làm việc không lâu, em tiếp nhận một nữ bệnh nhân bị u xương giai đoạn cuối, em vẫn còn nhớ cô ấy. Ngày cô ấy đến và đi đều mặc sườn xám. Cô ấy rất xinh đẹp, với đôi lông mày lá liễu và khuôn miệng hình quả anh đào... Cô ấy trông hơi giống Lâm Đại Ngọc. Người đi cùng cô ấy cũng là một người phụ nữ, mặc áo len trắng, lông mày rất rõ ràng, lúc đầu em còn tưởng họ là chị em, nhưng thời gian trôi qua, em phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản, đặc biệt là ánh mắt của họ. Ánh mắt vốn chỉ có giữa những người yêu nhau thì họ đều có. Lúc đó không được như bây giờ, tin đồn dần dần lan truyền, nhưng tình trạng của cô ấy đã đến giai đoạn cuối, không có cách nào cứu được. Em nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng khi người phụ nữ kia mặc sườn xám cho cô ấy, nắm tay cô ấy trong phòng bệnh và bảo hãy đợi mình, kiếp sau họ vẫn sẽ ở bên nhau. Lúc đó em không hiểu ý nghĩa của những lời này, em chỉ nghĩ đó do mối quan hệ thân thiết. Mãi cho đến khi người nhà của cô gái đã mất đến đưa xác đi, còn người còn lại đã nhảy xuống hồ. Em chợt nhận ra rằng đó không phải là lời cuối cùng, mà là lời hẹn ước chung của họ ở kiếp sau. Cô ấy yêu cầu người yêu đợi mình, nhưng cũng không muốn người kia phải đợi quá lâu. Dù được vớt lên khỏi hồ và được đưa đến bệnh viện vào buổi chiều, nhưng không thê cứu được nên cô ấy đã rời đi. Cứ như vậy, họ chịu đựng những lời đàm tiếu đầy ác ý, nhưng vẫn yêu nhau đến giây phút cuối cùng... Lão Lục, anh có nghĩ đây là yêu?"

Khi La Ngọc Thư nhắc đến vấn đề này, mũi bà cảm thấy chua chát.

"Em làm ở khoa ung thư nửa đời người, chưa gì mà không gặp qua, nhìn thấy cả bản tính xấu xa của con người, cả những người cùng huyết thống lẫn vợ chồng... Đã nhìn thấy quá nhiều, không phải chuyện đùa. Lão Lục, chúng ta đều đã già rồi, có gì mà không thể dành lòng. Em sinh ra Lục Thiều, em cũng không hối hận. Đứa trẻ này đã mang đến rất nhiều hạnh phúc: Luôn đứng đầu bảng và những giấy chứng nhận của con bé cũng khiến em tự hào suốt nửa cuộc đời, kể cả nghề phi công, khi những người khác nghe thấy, mắt họ đều sáng lên, đây là những điều Lục Thiều mang đến. Em không ghét con bé, và em hy vọng anh cũng sẽ làm như vậy".

Lục Quốc Châu trầm mặc một lát.

"Không phải là ghét, chỉ là con đường này quá khó khăn."

"Con cháu sẽ có những phước lành riêng. Con bé đã đưa ra sự lựa chọn nên hãy để nó hoàn thành chặn đường khó khăn này".

"Cho anh thời gian, để... bình tĩnh lại."

_______________________

Editor: Có cảm giác như trong gia đình Lục Thiều mối quan hệ giữa vợ chồng là cao nhất, cả ông bà và ba mẹ đều thế, nên Lục Thiều cũng vậy là điều dễ hiểu.

Không biết những gia đình khác thì sao, nhưng ba má mình gần 60t vẫn gọi nhau là "anh, em", nên mình cũng để cách xưng hô như vậy cho ba mẹ Lục.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.