Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Chương 37: Chương 5 - Phần 4



Ngồi trên bồn cầu, Đồ Hạ Mĩ giãy dụa tự hỏi. Hiện tại nên làm sao giờ?
Cô tổng không thể cả đêm đều trốn trong phòng tắm đi?
Đêm tân hôn?
Trời ạ, cô căn bản chưa từng nghĩ qua, cũng không nghĩ tới chuyện này, mà anh rốt cuộc gấp cái gì chứ?
Tuy rằng bọn họ xác thực đã kết hôn, nhưng hai người vẫn như là người xa lạ ,không biết rõ đối phương. Chẳng lẽ anh không cảm thấy họ hẳn phải ở chung một thời gian trước, bồi dưỡng cảm tình, sau đó mới tiến hành một ít quan hệ thân mật có vẻ tốt hơn không?
Khấu khấu khấu!
Tiếng đập cửa bất thình lình dọa cô sợ tới mức từ bồn cầu nhảy dựng lên, hai mắt trợn trừng nhìn cửa, chỉ sợ giây tiếp theo anh sẽ phá cửa mà vào.
Bất quá loại sự tình này đương nhiên sẽ không xảy ra.
"Chuyện gì vậy?" Cô buộc mình lấy thanh âm bình tĩnh hỏi.
"Không có việc gì, anh nghĩ em ngủ ở bên trong mất rồi."
Người này tuyệt đối là đang cười nhạo cô nhát gan, rõ là đáng giận!
"Em đang bôi sữa dưỡng da, sắp xong rồi." Cô hét to trả lời, không để anh nghĩ mình sẽ vì chuyện sắp đến mà khẩn trương.
Vì chứng thật bản thân không nói dối, cô lập tức bóp chút dịch bôi lung tung lên người, rồi trước khi dũng khí chưa tiêu hết, nhanh chóng mở cửa bước ra khỏi phòng tắm.
Ngoài cô dự liệu là, anh cũng không có nằm chình ình trên giường chờ cô, mà là ngồi trên chiếc tràng kỷ đôi trong phòng, cầm một lọ hồng rượu không biết từ nơi nào toát ra, cùng hai cái ly chân dài, đang rót rượu.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô nhịn không được tò mò đi lên hỏi.
"Mấy chị em em vừa mang tới, nói chúc chúng ta kết hôn hạnh phúc." Anh bưng một ly hồng rượu đưa cho cô.
Đồ Hạ Mĩ đưa tay nhận ly rượu. Nói thật, cô thật là càng lúc càng không hiểu trong đầu Thu Phong và Đông Nhan đang nghĩ cái gì, bất quá vì xua đi khẩn trương, cô cảm thấy bình hồng rượu này tới rất đúng lúc.
"Cụng ly." Cô một ngụm uống luôn nửa ly hồng rượu, tiếp một ngụm liền thấy đáy cốc.
"Em đều uống hồng rượu như vậy sao?" Cô Thần Phong nhịn không được nhíu mày nói.
"Thật ra là em rất ít uống rượu, bất quá rượu này uống ngon thật, ngọt ngào, rất hợp khẩu vị." Cô nhún vai."Lại cho em một ly."
"Rượu này tác dụng về sau rất lớn, em không biết uống rượu, đừng làm bậy."
"Yên tâm, tuy em rất ít uống rượu, nhưng tửu lượng cũng không tệ lắm, hơn nữa em biết giới hạn của mình đến đâu."
"Nếu uống ít thì làm sao mà biết tửu lượng của mình không sai?"
"Hiện tại rất ít uống, bất quá trước kia lại uống không ít, em nghĩ tửu lượng của em hẳn là từ lúc ấy luyện ra được! Hơn nữa mấy ngày hôm trước em còn cùng người ta uống cạn hai chén Whisky cũng không sao, nên anh có thể yên tâm." Cô đắc ý cười nói, thuận tiện động thủ rót rượu ình.
"Sao lúc trước em lại phải uống rượu?" Cô Thần Phong có chút hờn giận nheo mắt lại.
"Em là nghiệp vụ, có đôi khi vì làm ăn không thể không cùng khách hàng lên núi xuống biển, lá mặt lá trái, bất quá kia là chuyện hai, ba năm trước, hiện tại hầu như không ai có thể bức bách em làm việc em không muốn." Cô nói thực nhẹ nhàng, nhưng đáy mắt lại có hồi ức bất đắc dĩ cùng thống khổ.
Trời biết lúc vừa mới bắt đầu, vì thành tích và tiền thưởng, cô cơ hồ mỗi ngày đều uống đến say khướt, thiếu chút nữa bị bệnh gan, nhưng cũng bởi vì có mấy năm ấy không sợ gian nan, toàn lực ứng phó, mới có thể cho cô nhận thức không ít ông chủ lớn quyền quý thưởng thức cá tính quật cường của cô, bởi vậy đặt cô vào vị trí nữ vương bán hàng bất bại ở công ty.
Nói thật, cô cũng không hối hận.
"Anh hy vọng em nghỉ việc." Cô Thần Phong đột nhiên mở miệng nói.
"Cái gì? Vì sao?" Đồ Hạ Mĩ ngạc nhiên.
"Em sở dĩ công tác là vì kiếm sinh hoạt phí không phải sao? Em đã gả cho anh rồi, sinh kế sẽ không phải là vấn đề của em nữa, mà là của anh. Em không cần phải làm việc vất vả như vậy nữa, anh cam đoan thu nhập của anh tuyệt đối đủ nuôi sống cả nhà chúng ta."
Biểu tình trong mắt anh là thương tiếc và không tha sao?
Cô thấy mình giống như uống say rồi, nói cách khác, sao có thể lại có ảo giác này chứ?
Cô nhất định là uống say rồi.
Cô nhắm mắt lại nhẹ lắc đầu, hy vọng đem ảo giác lắc ra khỏi đầu.
"Em tin lời anh." Cô nói, bởi vì tám năm trước anh cũng có thể dễ như trở bàn tay xuất ra năm trăm vạn cho cô, hơn nữa cả mắt cũng không chớp, cho nên anh đương nhiên nuôi sống được cả nhà bọn họ, nhưng mà –"Em từ chức ở nhà phải làm gì?"
"Nghỉ ngơi hoặc làm bất cứ cái gì em muốn làm." Anh không chút do dự trả lời.
Cô nhìn anh, đột nhiên không biết nói gì.
Anh làm như vậy có tính là đang cưng chiều cô không? Nhưng là cô từ trước đến giờ đều không phải là một nữ nhân sống an nhàn sung sướng, kêu cô mỗi ngày đợi ở nhà không có việc gì, cô nhất định sẽ điên mất.
"Anh có biết tại sao em lại làm nhân viên bán xe không?" Cô ngồi vào cạnh anh mở miệng hỏi anh.
"Không phải chỉ là một nghề thôi sao?"
Đồ Hạ Mĩ lắc đầu."Bởi vì em thực thích xe Benz. Khi còn nhỏ em có một đứa bạn học trong nhà rất giàu, mỗi ngày đi về đều có xe Benz chùi tới chói lóa tới đưa đón nó, làm cho người ta vừa hâm mộ lại ghen tị, cố tình đứa bạn học ấy lại đối thủ một mất một còn của em, mỗi lần đi thi đều tranh hạng một, hạng hai với em, nhưng thực không may là, số lần em giành hạng nhất cao hơn nó, cho nên nó cứ tìm được cơ hội là sẽ châm chọc khiêu khích em một phen, bởi vậy em đi xe đạp đi học, mà nó lại đi xe Benz, làm nó lợi dụng điểm này thật lâu.
"Có một lần em vì tuột xích xe đạp mà đứng ở ven đường sửa xe, vừa vặn đụng tới xe Benz nhà nó, nó hạ cửa xe xuống mỉm cười với em, hỏi có cần chở em một đoạn không, em bảo không cần, nó lại lấy vẻ ban ân nói với em, nếu em không nắm chắc cơ hội này, nói không chừng cả đời này em có lẽ cũng chẳng được đi xe Benz. Nó thật sự làm em tức đã chết, cho nên em đương trường thề về sau nhất định phải đi xe Benz cho nó xem, cho nên em mới lựa chọn công việc này. Bất quá làm lâu, em cũng thích luôn phong thái và vẻ sang trọng của xe benz ." Cô cười nói.
"Bạn học của em hiện tại đang ở đâu?"
"Không biết. Sau mười tám tuổi đi vào
Đài Bắc liền mất liên lạc."
"Nhưng em vẫn đối với lời thề đi xe Benz nhớ mãi không quên?"
"Đây là cá tính của em, có cừu tất báo." Cô nói xong lại một ngụm uống sạch hồng rượu trong ly, đứng dậy chuẩn bị đổ ly thứ ba ình.
"Đừng uống nữa." Anh ngăn cô.
"Em còn chưa có say mà." Cô nói.
"Anh cũng không hy vọng em say." Anh nói xong lấy cái ly rỗng khỏi tay cô đặt xuống, sau đó đột nắm eo bế cô lên, dọa cô giật nảy mình.
"Cô Thần Phong......" Đồ Hạ Mĩ bối rối kêu lên, cảm giác nhịp tim mỉnh nháy mắt tăng tốc, toàn thân đều nóng lên. Cồn rốt cục có hiệu quả trong người cô rồi sao?
"Có vị của rượu." Anh đột nhiên cúi đầu khẽ liếm của cánh môi cô, làm cô nháy mắt ngừng thở.
"Trên môi có, không biết trong miệng có hay không?" Cô Thần Phong khàn khàn nói. Trước khi cô ý thức được lời này có nghĩa là gì, anh đã lại một lần nữa cúi đầu liếm môi cô, cũng đúng lúc cô thở gấp trượt đầu lưỡi vào miệng cô, hôn cô thật sâu
Nha, trời ạ! Nếu không phải bị anh ôm, thì cả người cô nhất định sẽ xụi lơ trên sàn rồi.
Cảm giác anh đặt cô lên giường, cảm giác anh áp trên người cô, cách quần áo âu yếm bầu ngực cô, làm dấy lên một luồng nhiệt cơ hồ phải thiêu cháy cô. Cô khó nhịn rên rỉ trong miệng anh, không tự giác đưa tay bám lấy anh, đồng thời cảm giác anh đem cái ấy cứng rắn chen vào giữa hai chân cô, cách quần áo của hai người chà xát cô.
Nụ hôn của anh là như thế nóng bỏng lại ôn nhu, tay anh cũng vậy, chỉ có phần cứng rắn của anh mới khiến cô cảm thấy đau đớn cùng run rẩy muốn khóc.
Dục hỏa nhanh chóng thiêu đốt, làm cô bất lực rên rỉ, khát vọng không ngừng đẩy mình vào vòng tay anh.
Anh rốt cục động thủ cởi quần áo trên người cô, mà cô cũng không chịu nhàn lôi kéo áo choàng tắm của anh, thỏa mãn khát vọng muốn chạm vào anh của mình. Cô còn nhớ rõ hình dáng trần trụi hoàn mỹ của anh trong phòng tắm lúc nãy, từ ban nãy cô đã có thôi thúc muốn tự tay chạm vào anh, hiện tại cô rốt cục có thể làm mộng tưởng xấu hổ khó mở miệng ấy trở thành sự thật.
Anh trơn nhẵn mà rắn chắc, xúc cảm tốt đến mức khiến cô suýt nữa rên rỉ ra tiếng. Tay cô mơn trớn vồng ngực trơn nhẵn của anh, đi xuống đến phần cơ bụng rõ ràng của anh, lúc muốn xuống chút nữa, thì lại bị anh cầm, đưa tay cô lên trên đỉnh đầu cô gắt gao giam giữ.
Ánh mắt anh nóng cháy, hơi thở dồn dập, kiên đĩnh để ở lối vào của cô không ngừng cọ xát cô, làm cô không thể nhịn được nữa run run cong người lên cầu xin anh.
Anh rốt cục vọt vào trong cơ thể cô, thỏa mãn cầu xin của cô. Anh một lần lại một lần ở trong cơ thể cô rong ruổi, thẳng đến cao trào ập tới, đưa hai người họ song song cuốn vào thỏa mãn mới thôi.
Đêm tân hôn rất mỹ mãn.
Sáng sớm, chân trời phương đông dần dần sáng lên, ánh bình minh xuyên qua rèm cửa lén lút lẻn vào nhà, làm tỉnh giấc nam nhân trên giường.
Nam nhân mở mắt đầu tiên là nhìn bốn phía một cái, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó nhanh chóng cúi đầu xem xét, chỉ thấy nữ nhân làm lòng anh nháy mắt thít chặt đang cuộn tròn trong lòng anh say ngủ.
Nhìn cô, anh không tự chủ được thở dài một hơi. Anh không phải đang nằm mơ, tối hôm qua hết thảy đều là sự thật, cô thật sự đã là vợ anh rồi,
Hơn tám năm......
Đồ Hạ Mĩ, anh thật sự không nghĩ tới mình vẫn còn nhớ rõ cô.
Ngày đó khi thấy cô ở nhà hàng, anh cơ hồ liếc mắt một cái liền nhận ra cô là cô gái tám năm trước ấy, anh không biết mình đến tột cùng là làm thế nào, bởi vì cô quả thực thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt vốn ngây ngô bây giờ được sự chín chắn thay thế, vốn là áo phông, quần bò cùng giày vải cũng được thay thế bởi đồ công sở gọn gàng cùng giày cao gót, còn có thần thái tràn ngập tự tin ấy, hoàn toàn là dáng vẻ của một nữ cường nhân thành công trong sự nghiệp.
Cô của tám năm trước và cô bây giờ cơ hồ có thể phán là hai người, nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn từ ánh mắt đầu tiên đã nhận ra cô, còn không dám tùy tiện chớp mắt, chỉ sợ trong lúc anh nháy mắt cô sẽ đột nhiên biến mất không thấy.
Ngay lúc đó anh cũng không biết tất cả hành động vô ý thức ấy đại biểu cái gì, thẳng đến cô đột nhiên té xỉu trước mặt anh, dọa anh suýt nữa bị đau tim, sau đó khi cô muốn rời đi lại không chút nào quyến luyến, thậm chí cả điện thoại cũng không tính lưu cho anh, thì anh mới vừa sợ vừa hoảng vừa tức hiểu ra mình thích cô, anh không muốn mất cô, không muốn lại một lần nữa mất đi cô.
Anh nghĩ, tám năm trước anh đã thích cô, bằng không với tính cách của anh sẽ không chấp nhất muốn giúp một người như vậy, cho dù là điên rồi cũng không thể.
Đáng tiếc tạo hóa trêu người, trước khi anh kịp hiểu rõ chuyện này, người anh trai từ sau khi ba mẹ ly hôn ở tại Hongkong lại xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng, mệnh ở sớm tối, khiến anh không thể không bỏ xuống hết thảy — bao gồm cô, suốt đêm dẫn theo mẹ đi Hongkong.
Anh trai anh vẫn không thể vượt qua, sau tai nạn xe ba ngày thì qua đời, để lại ba mẹ thương tâm muốn chết.
Công ty của ba ở Hongkong, cho nên anh không rời không, mẹ vì gom góp kỷ niệm cuộc sống của anh trai sau khi chia cách với bà, cũng không chịu rời Hongkong. Mà anh biết rõ ba mẹ cần anh làm bạn, dưới tình huống ấy , anh làm sao có thể bỏ lại hai người già, một mình trở lại Đài Loan sống?
Cho nên anh cũng đành phải đi theo ở lại, hơn nữa ở lại thấm thoát đã là tám năm.
Tám năm qua anh sống rất bận rộn, ngoại trừ kiên trì với hứng thú của mình ra, anh còn phải kiêm cả phần trách nhiệm của anh trai, vào công ty của ba công ty học quản lý.
Có lẽ anh thật là thiên tài đi, cho dù quản lý và đạo diễn là hai lĩnh vực hoàn toàn bất đồng, nhưng anh bắt tay làm lại đồng dạng thuận buồm xuôi gió, cũng trong tám năm ngắn ngủn làm cho ba yên tâm đem công ty toàn quyền cho anh quản lý, sau đó cùng mẹ nối lại tình xưa du lịch vòng quanh thế giới.
Bất quá ba có lẽ không nghĩ đến, ông chân trước mới đi, anh chân sau cũng đi theo chuồn mất, học theo giao công ty cho người làm anh yên tâm khác.
Anh thật sự rất mừng mình đã quyết định như vậy, bởi vì nếu anh không làm thế, thì sẽ không gặp lại cô, sẽ không biết cô thay anh sinh đôi hai đứa con, lại sẽ càng không cùng cô kết hôn, danh chính ngôn thuận có được cô.
Vợ của anh.
Của anh.
Anh không biết cảm giác thỏa mãn không giải thích được bằng lời này rốt cuộc là từ đâu mà đến, nhưng là, anh rất thích loại cảm giác ấy, thích cảm giác cô là của anh, không phải của người khác. Cho nên những nam nhân thích cô, thưởng thức cô, tốt nhất đều hết hy vọng cút xa một chút, bởi vì cô, Đồ Hạ Mĩ, là của Cô Thần Phong anh, bất luận kẻ nào đều đừng vọng tưởng đến gần cô một bước.
Cả đời cũng đừng tưởng.
Nếu đã kết hôn, hai vợ chồng đương nhiên được cùng một chỗ, cho nên ngoài dự đoán của mọi người, Đồ Hạ Mĩ cùng các con lại chuyển ra khỏi nhà của Dịch Ngạo Dương và Đồ Thu Phong còn sớm hơn Đồ Đông Nhan.
Chuyển nhà không khó, bởi vì đồ đạc của ba mẹ con họ thiếu được thảm thương, chỉ cần tốn một buổi tối đóng gói, lại tốn một chuyến xe vận chuyển, tiếp đó là đại công cáo thành rồi.
Cho nên cô căn bản không cần xin nghỉ, có thể đi làm như bình thường. Về chuyện Cô Thần Phong có nói qua muốn cô từ chức, bởi vì anh chỉ nói qua một lần ấy sau đó không nhắc lại nữa, vì thế cô vẫn nghĩ anh quyết định tôn trọng ý kiến của cô, không ngờ sự thật lại không phải như thế.
Bốn giờ chiều ngày hôm ấy, cô chợt thấy Cô Thần Phong đi vào cửa chính, cô kinh ngạc lập tức đi từ sau quầy ra đón anh.
"Sao anh lại tới đây?" Cô nhìn anh hỏi.
"Bởi vì nhớ em." Anh mỉm cười nói.
Lời anh làm cô nháy mắt đỏ mặt lên, nhanh chóng quay đầu nhìn về bốn phía, lo lắng có người sẽ nghe được anh nói những lời này. Hoàn hảo, mọi người đều bận việc của mình.
"Đừng náo loạn." Cô đỏ mặt nhẹ giọng mắng,"Anh rốt cuộc là tới làm gì?" Cách thời điểm cô tan tầm còn ít nhất hai tiếng.
"Anh đến xem xe." Anh nói với cô, sau đó như là muốn chứng minh mình không nói dối, tự giác đi đến một chiếc xe cách anh gần nhất, làm bộ làm tịch vòng quanh xe hết nhìn đông tới nhìn tây.
"Đừng náo loạn, anh rốt cuộc muốn gì đó?" Đồ Hạ Mĩ hoàn toàn không tin lời anh, nhịn không được kéo anh đến phía sau xe, tránh khỏi phạm vi nhìn của đồng nghiệp truy hỏi.
"Anh không phải đã nói rồi sao? Anh đến xem xe." Anh dùng vẻ mặt vừa vô tội lại bất đắc dĩ nói.
"Muốn xem xe nhìn chiếc e500 là được rồi , chiếc kia vừa kinh điển, thon dài, tao nhã vừa khí phái, đẹp tựa như một quyển sách kinh điển làm cho người ta yêu thích không buông tay, đã muốn không thể soi mói, lẽ nào anh còn chưa hài lòng?" Cô nhịn không được trợn trắng mắt.
"Anh lại chưa nói mua cho anh."
Cô ngẩn ngơ, ngờ vực nhìn anh."Không phải mua ình, anh muốn mua cho ai?"
"Bí mật." Anh nói.
Đồ Hạ Mĩ chăm chú nhìn anh , nhịn không được đoán rằng bí mật này của anh có cùng nữ nhân liên quan hay không.
Sau khi gả cho anh, cô mới biết được ở trong giới nghệ thuật anh phi thường nổi danh, tuy chẳng phải là ngôi sao, nhưng toàn bộ ngôi sao cùng các ôngchủ đều chạy theo thiên tài đạo diễn, bởi phàm là phim ngắn,mtv, quảng cáo, thậm chí là phim bộ qua tay anh, cơ hồ không có cái nào không đoạt giải, không được hoan nghênh.
Nghe qua con vài lần đi thăm trường quay nói, ba nó cực kỳ được nữ minh tinh hoan nghênh, cho dù ba đều rõ rành rành mang hai đứa nó theo, gặp người liền giới thiệu là con ba, nhưng vẫn có một đống nữ nhân không biết xấu hổ liều mình dựa vào người lão ba của chúng, hệt như đồ không xương.
Lúc Hạo Anh, Hạo Tế nói đến mấy tình huống đột phát ấy, bởi thấy buồn cười mà cười cái không ngừng, nhưng cô lại nghe được một bụng hỏa.
Sau đó chúng còn nói cho cô, lão ba chúng giống như đối với một cô nàng ngực bự đặc biệt không bình thường, không chỉ không cự tuyệt cô nàng yêu thương nhung nhớ, thậm chí còn chủ động ôm lại cô ta. Con thành khẩn đề nghị cô, cô nhất định phải giám sát chặt chẽ lão ba chúng, coi chừng cô nàng kia.
Song nói là nói thế, cô lại có quyền hay tư cách gì mà đi can thiệp chuyện kết giao của anh chứ?
Anh là vì đứa nhỏ mới lấy cô, cô rất rõ ràng. Quyết định sinh đứa nhỏ sinh là cô, nhưng lại muốn anh cùng gánh vác hậu quả, làm cô cảm thấy thực có lỗi. Vì gánh vác trách nhiệm làm cha, anh đã mất đi cơ hội lập gia đình cùng nữ nhân mình yêu, cô làm sao lại có thể tước đi tự do kết bạn của anh đây ?
Cô nàng khác với mọi người kia hẳn là bạn gái anh, là người anh thật lòng thích đi?
Nếu cô đoán đúng, thì lý do anh mua xe, đều là vì cô gái ấy đi?
Trái tim không duyên cớ đột nhiên co rút một chút, làm cô không khỏi nín thở.
"Làm sao vậy?" Cô Thần Phong phát giác dị trạng của cô.
"Anh muốn xem loại xe nào? e-class giống của anh, hay là loại khác?" Cô vội vàng lắc đầu, trở lại chuyện chính hỏi anh.
"Em cảm thấy sao? Nếu là em, thì em thích nhất kiểu xe nào?" Anh hỏi cô.
Bởi cùng là nữ nhân, cho nên anh mới hỏi ý cô sao? Đồ Hạ Mĩ không nghĩ đi tra cứu vấn đề này.
"Nếu là em, đương nhiên là hiện nay chói mắt nhất, làm người ta lóa mắt nhất xe thể thao mui trần sl-class." Cô dẫn anh đi đến trước xe triển lãm, chỉ vào nó
nói:"Anh xem, nó có phải rất được hay không? Ngoại trừ rất đẹp ra, nó còn có động cơ v8 hoàn toàn mới, mã lực 517hp, có thể trong vòng 5 giây từ 0 gia tốc đến 250 km một giờ. Về phương diện trang bị nó càng đầy đủ công năng, sang trọng và khoa học kỹ thuật sáng tạo. Tóm lại, nếu anh muốn hỏi em, em sẽ không nói hai lời nhất định lựa chọn chiếc này ."
"Đúng là rất được." Cô Thần Phong gật đầu,"Được rồi, vậy thì chiếc này đi."
"Cái gì?" Đồ Hạ Mĩ nháy mắt ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối nhìn hắn,"Cái gì kêu vậy thì chiếc này đi?"
"Ý là anh quyết định nghe ý kiến của em, liền mua chiếc xe này."
Cô trừng mắt nhìn anh, hồi lâu nói không nên lời.
"Anh ngay cả chiếc này bao nhiêu tiền cũng chưa hỏi, liền quyết định muốn mua?" Cô dùng giọng khó tin trừng anh, nói.
"Được rồi, nó bao nhiêu tiền?" Anh lấy vẻ nhàm chán hỏi.
"Rất rẻ, chỉ cần hơn bốn trăm vạn mà thôi." Vẻ mặt của anh làm cô nhịn không được lấy ngữ khí trào phúng trả lời, không nghĩ anh lại nói –
"Uh, quả thực rất rẻ, vậy liền chiếc này."
Đồ Hạ Mĩ cứng họng nhìn anh, hoàn toàn nói không ra lời.
Nói thật, nếu anh chỉ là một người khách bình thường, thì cô sẽ nhất định vì sự phóng tay của anh mà mừng đến nhảy dựng lên hoan hô ngay tại chỗ, nhưng vấn đề là anh là chồng cô, là ba ba của con cô, là chủ một nhà, là chỗ dựa của mọi người sau này , mà anh lại lãng phí như vậy, này bảo là cô nên bình tĩnh thế nào, bình tĩnh đối mặt hết thảy chuyện này?
Hơn bốn trăm vạn kêu rất rẻ, cô thực muốn hỏi anh, đối với anh mà nói, rốt cuộc bao nhiêu tiền mới gọi là đắt?
Nhưng suy nghĩ một chút, tám năm trước lúc anh cho cô năm trăm vạn, còn không phải cả mắt cũng chả chớp một cái liền chuyển cho cô rồi, huống chi chiếc xe này là anh muốn mua cho nữ nhân anh thích, chỉ tiêu hơn bốn trăm vạn đối với anh mà nói, quả thật là rẻ.
"Em biết rồi, anh đều đã muốn quyết định, em sẽ cố hết sức cho anh giảm giá ưu đãi nhất, chúng ta đến bên kia ngồi xuống rồi nói sau!" Cô gật gật đầu, giơ tay chỉ hướng khu vực thỏa thuận ở một bên.
Cô Thần Phong gật đầu, cùng đi theo cô đến trước sô pha ngồi xuống.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên hỏi anh muốn uống cái gì. Cà phê, trà, nước trái cây, anh uống gì?" Cô bỗng nhiên nhớ tới hỏi.
"Em tự quyết."
"Em biết anh thích uống trà, bất quá bọn em nơi này chất lượng lá trà không tốt như nhà anh, cà phê thì không tệ." Cô nói.
"Vậy cho anh cà phê đi."
"ok, chờ em một chút, em thuận tiện đi lấy chút tư liệu biểu đơn."
Nhìn theo cô đứng dậy rời đi, khóe miệng Cô Thần Phong rốt cuộc nhịn không được nhẹ cong lên, tò mò phỏng đoán. Không biết đợi lát nữa cô nghe thấy tên chủ xe là chính cô, thì sẽ có phản ứng gì?
Xem bộ dáng cô, tựa hồ không chút nào đem chiếc xe này liên tưởng cùng một chỗ với mình, thật không hiểu sao cô lại không nghĩ tới?
Bất quá đó không phải trọng điểm, trọng điểm là anh đã có thể xác định, cô nhất định sẽ thích món quà cưới này, hơn nữa anh còn có thể lợi dụng cách tuyệt đối làm cho người ta khó quên này tuyên cáo quyền sở hữu của anh với cô. Nếu lại càng suôn sẻ hơn chút nữa, anh còn hy vọng có thể thúc đẩy cô chủ động từ chức, bởi vì anh tin từ hôm nay trở đi, cô sẽ trở thành mục tiêu chú ý, hâm mộ cùng ghen tị của mọi người.
Nếu thật có thể nhất cử tam đắc thật tốt!
Trong quầy đột nhiên nhấc lên một trận xôn xao, giống như đồng nghiệp của cô không tin cô có thể trong thời gian ngắn như vậy đã bán được một chiếc xe, ngồi ở đây hắn láng máng có thể

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.