Cô Thần Phong cuối cùng vẫn được như nguyện, nhất cử tam đắc.
Hành động của anh hôm đó khiến Đồ Hạ Mĩ ở trong công ty vốn đã có chút danh tiếng, nay một đêm biến thành đỏ tía*, không chỉ đồng nghiệp cùng sở đuổi theo cô hỏi một đống loạn thất bát tao việc tư, ngay cả sở bộ ở bắc trung nam cũng có người gọi điện tới hỏi, còn có một ít khách hàng không biết theo chỗ nào nghe được tin tức cũng đánh tới hỏi han một chút.
*nổi tiếng
Tóm lại, do chịu không nổi ùn ùn điện thoại hỏi thăm, và ánh mắt tò mò cùng điều tra "trực tiếp ở hiện trường", cô rốt cục vẫn hướng công ty đưa đơn xin từ chức, về nhà làm cái nhàn thê lương mẫu. Dù sao bây giờ cô không công tác cũng sẽ không chết đói, còn có vô hạn thẻ bạch kim để quẹt, cớ sao mà không làm?
Bất quá nói là nói như vậy, quen sống tiết kiệm, muốn cô xa xỉ lãng phí mỗi ngày đi dạo phố căn bản là không có khả năng, vậy nên chuyện cô thường làm nhất, vẫn là cùng bạn bè hoặc các chị em nói chuyện phiếm, nếu không thì ở nhà xem tivi và suy nghĩ.
Cô luôn luôn nghĩ một vấn đề, không, kỳ thật là rất nhiều vấn đề. Cô suy nghĩ vì sao anh lại đột ngột đưa quà cưới cho cô, đối với anh mà nói cô suy cho cùng chỉ là mẹ đứa nhỏ, hay còn là vợ?
Nếu chỉ là mẹ đứa nhỏ, anh có cần phải đưa cô món quà đắt đỏ như vậy không?
Việc này đại biểu ý tứ gì?
Lúc ngồi một mình ở nhà, cô thật sự nghĩ rất nhiều.
Tuy bọn họ đã lấy nhau, cũng có quan hệ tình dục rất tốt, cũng không có trắc trở trong việc ở chung , nhưng đối với anh, suy cho cùng cô là cái gì? Bởi vì anh chưa bao giờ nói qua một câu thích cô, hoặc là anh yêu cô linh tinh gì đó.
Đừng bảo cô quy mao*, dù sao cô là phụ nữ, làm sao không để ý loại chuyện này, nếu nói không thèm để ý, đó căn bản là gạt người.
*Đài Loan phương ngôn: định nghĩa Quy mao: chỉ một người phi thường nhàm chán, phi thường không thú vị, phi thường cẩn thận mà sinh ra một ít hành vi khác người,, dẫn đến người chung quanh đều phát điên .
Cô cho rằng một gia đình đầy đủ, cũng không phải có ba mẹ có con cái liền kêu đầy đủ, quan trọng nhất là cần phải có yêu để duy trì nó, yêu thương mới là thành viên quan trọng nhất của một gia đình đầy đủ.
Nhưng tóm lại anh đối với cô có yêu hay không chứ? Cô thật sự không biết, chỉ biết là nếu không vì đứa nhỏ, anh sẽ không kết hôn với cô.
Ai! Mỗi lần nghĩ như vậy, tâm tình cô sẽ không tự chủ được lại sa sút, cảm giác ngực như đè nặng cái gì đó, gạt không ra cũng đẩy không đi, cảm giác thống khổ tựa như muốn nghẹt thở.
Làm sao bây giờ?
Cô rốt cuộc không thể lừa gạt bản thân, tự nói với mình chỉ cần bọn nhỏ hạnh phúc, có thể có tình thương của cha là đủ rồi, bởi vì cô cũng muốn được hạnh phúc.
Xem các chị em từng người một hạnh phúc, từng người một mỹ mãn, cô cũng rất muốn có được hạnh phúc như thế, mỹ mãn như thế, nhưng là hạnh phúc cùng mỹ mãn ấy có thể do cô muốn là được sao?
Chỉ nghĩ không thì đúng là không thể, nhưng cố gắng tranh thủ thì lại có thể.
Cho nên cô quyết định, mặc kệ Cô Thần Phong có thích cô hay không, hay có yêu cô hay không, vì hạnh phúc của mình và gia đình, cô cũng phải gắng sức thử một lần. Cô thề, cô nhất định phải nỗ lực làm anh yêu cô.
"Hôm nay anh phải làm việc đến mấy giờ?" 9 giờ rưỡi làm bữa sáng cho Cô Thần Phong ăn, Đồ Hạ Mĩ đột nhiên mở miệng hỏi anh.
"Không biết." Anh đầu tiên là trả lời cô, sau đó tò mò hỏi:"Sao vậy, có việc sao?"
"Có thể về nhà trước bữa tối không?" Cô hỏi.
"Nếu có việc thì đương nhiên là được." Anh gật đầu.
"Có việc." Cô lập tức gật đầu.
Xem bộ dạng không thể chờ được của cô, anh nhịn không được lộ ra biểu tình hứng thú."Anh có thể hỏi là chuyện gì không?"
Cô mỉm cười lắc đầu, môi đỏ mọng khêu gợi chợt ngậm còn chặt hơn sò.
"Được rồi, dù sao hết thảy chỉ cần chờ anh buổi tối về sẽ biết." Anh cũng không vội biết đáp án.
"Đúng vậy." Cô cho chồng mình một nụ cười.
Ăn bữa sáng rồi tiễn Cô Thần Phong đi làm xong, Đồ Hạ Mĩ lập tức lái xe đến chợ mua đồ, quyết định tự mình xuống bếp nấu cơm mừng sinh nhật anh. Trước khi thấy chứng minh nhân dân của anh, cô cũng đã nhớ kỹ sinh nhật của anh, cho nên tối hôm nay, cô sẽ cho anh một buổi tối sinh nhật khó quên nhất.
Tốn hai tiếng đi chợ mua đồ, sau khi về nhà lại tốn mấy tiếng làm trang trí chuẩn bị trước, cô bận rộn cả một ngày, còn có chút vô trách nhiệm lại ích kỷ gửi con ở nhà Thu Phong một buổi tối, mục đích chính là muốn nhân cơ hội này hảo hảo bồi dưỡng cảm tình với anh.
Nhìn nhà ăn bốn phía trang trí đẹp đẽ, lại nhìn về một bàn thức ăn sắc hương câu toàn, cô nhịn không được phỏng đoán anh về nhà nhìn đến trước mắt toàn bộ mấy thứ này, sẽ biểu tình, phản ứng thế nào.
Anh sẽ thích sao?
Sẽ vui vẻ sao?
Sẽ cảm động sao?
Có thể bởi dụng tâm của cô mà tình sinh ý động, sau đó yêu luôn cô không?
Tưởng tượng bộ dáng anh yêu mình, Đồ Hạ Mĩ không kìm được nở nụ cười.
Quay đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện đã mau bảy giờ rồi, anh chắc là sắp trở lại đi?
Cô đứng dậy đi đến trước bàn ăn thắp nến trên bàn, sau đó xoay người tắt đèn phòng khách cùng nhà ăn, không khí lập tức trở nên rất lãng mạn.
Có phải quá lãng mạn hay không nha?
Ánh nến lay động, hoa đẹp, bóng bay phập phềnh, lại còn đồ sứ tinh xảo, thậm chí cả khăn bàn đều bị cô đổi thành hoa văn ren kiểu lãng mạn, hết thảy có quá mức hay không đây?
Anh sẽ thích sao?
Nếu anh là nữ, không cần hoài nghi, trăm phần trăm nhất định sẽ thích, không chỉ thích, thậm chí sẽ yêu chết mất, nhưng anh là nam nhân nha!
Không nên không nên, lấy ngọn nến đi mới được, vừa nãy nhìn dưới ánh đèn bình thường đã đẹp như vậy, hay dùng đèn bình thường được rồi.
Cô lại đem đèn phòng khách và nhà ăn mở lên, thổi tắt nến, thu hồi nến, xem xét lại một chút.
Được rồi, như vậy thoạt nhìn tốt hơn nhiều, hẳn là anh sẽ thích đi?
Đúng rồi, hiện tại mấy giờ, anh phải nhanh về rồi chứ?
Cô đi đến phòng khách nhìn đồng hồ một cái, phát hiện cô mới làm một chút mà thôi, không ngờ đã qua nửa giờ, đã hơn bảy giờ rưỡi rồi. Cô đi đến trước cửa sổ xốc rèm lên nhìn ra bên ngoài, không nhìn thấy xe anh, bất quá không sao, không lâu nữa đèn xe anh xe sẽ chiếu vào cửa chính, sau đó tiến vào dừng bên cạnh xe thể thao hai cửa màu đỏ của cô, cuối cùng anh sẽ từ trong xe bước ra, đi vào tầm mắt của cô.
Chờ đợi có lẽ làm người ta gian nan, nhưng thêm chờ mong, lại có thể cho người ta vui sướng tiếp nhận ngọt ngào.
Đồ Hạ Mĩ cứ đứng ở trước cửa sổ chờ đợi, mệt mỏi liền kéo ghế dựa đến trước cửa sổ ngồi xuống, tiếp tục chờ. Bởi có điều mong chờ, trong đầu lại tràn ngập ảo tưởng và hy vọng khi anh về nhà nhìn đến mọi thứ trước mắt, cô không hề phát hiện thời gian đang trôi qua rất nhanh.
Đồ ăn trên bàn cơm vốn nóng hầm hập còn có thể bốc khói đã lạnh từ lâu, sáng bóng xanh mướt rau dưa cũng vì để lâu mà trở nên khô vàng, đến khi cô phát hiện việc này, đồng hồ trên tường đã muốn định đến vị trí 10 giờ, mà anh thậm chí một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô.
Mọi thứ tỉ mỉ chuẩn bị và trang trí trước mắt, đột nhiên trở nên châm chọc cùng buồn cười, cô ngây như phỗng đứng ở nơi đó hồi lâu, rốt cục tự giễu lắc lắc đầu, bắt đầu đem mọi thứ dọn sạch đi.
Tối hôm nay anh rốt cuộc vẫn không về, nhưng làm cho cô đau lòng muốn chết, lại là hình ảnh anh cũng nữ minh tinh thân thiết xuất hiện ở nhật báo hôm sau. Hóa ra anh không hề quên sinh nhật mình, chẳng qua anh đã sớm có người muốn cùng ăn sinh nhật mà thôi. Về phần cô...... Cô rốt cuộc...... Rốt cuộc tính là cái gì chứ?
Vách tường bốn phía dường như đột nhiên cùng lúc hướng cô áp đến, khiến cô cảm giác sắp nghẹt thở.
Cô vội vàng bắt lấy chìa khóa xe rồi đẩy cửa chạy ra ngoài, lái xe một đường bão táp, thầm nghĩ trốn khỏi cảm giác tràn ngập áp bách cùng khó thở ấy, càng xa càng tốt.
Phanh!
Thời điểm xe đụng vào, Đồ Hạ Mĩ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đột nhiên nghe được một tiếng nổ lớn, xe một trận kịch liệt chấn động, tiếp theo thì đầu óc trống rỗng, trái tim đập kịch liệt, chân phải thì từ trên chân ga đổi đến chân phanh, giẫm mạnh.
Một giây trước cô còn nhớ rất rõ ràng, xe cô đang đi thẳng trên đường cái, làm sao mà giây tiếp theo xe cô đã trượt lệch vào bên làn đường?
Ba chữ tai nạn xe đột nhiên hiện lên trong đầu cô, làm cô giật mình nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Cô ngoảnh đầu nhìn ngoài của sổ xe, chỉ thấy một chiếc xe trong nước đầu đụng lõm đang dừng bên phải xe cô ,đèn xin nhan biến dạng vỡ nát như đang cầu cứu lập lòe chớp tắt chớp tắt.
Chủ chiếc xe trong nước vẻ mặt phẫn nộ đẩy cửa xe ra, đi xuống xe, trước tiên gã đi đến đằng trước xe mình thăm dò tình hình tổn hại, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi đến đập cửa xe của cô.
Khấu khấu khấu.
Cô hạ cửa kính xe xuống.
"Này cô, con mẹ cô rốt cuộc có biết lái xe không, có bằng lái không nha?" Đối phương giận không thể át hướng cô rít gào hỏi.
Đồ Hạ Mĩ tâm tình vốn cũng đã không tốt, vừa nghe đối phương mở miệng liền ân cần thăm hỏi người mẹ cô chưa từng có, lửa giận nhất thời như núi lửa bùng nổ.
Cô dùng sức gỡ dây an toàn, ra sức đẩy cửa xe, sau khi xuống xe lại dùng sức đóng sầm cửa xe.
"Con mẹ anh mới rốt cuộc có biết lái xe hay không!" Cô lớn tiếng gào lại.
"Cô nói cái gì?" Đối phương khó có thể tin trợn mắt, hung ác trừng mắt nhìn cô.
"Anh nói cái gì, thì tôi nói cái đó!" Cô không chút sợ hãi trừng mắt trả lời, một bộ muốn cãi nhau muốn đánh nhau lão nương đều phụng bồi.
"Được, cô nói chuyện này phải giải quyết thế nào? Cô đụng xe tôi thành như vậy!" Đối phương hỏi.
"Tôi đụng xe anh thành như vậy? Là ai đụng ai nha?" Cô giễu cợt nói.
"Đương nhiên là cô đụng tôi!"
"Rõ ràng là anh tới đụng tôi, chẳng lẽ anh ngay cả nguyên tắc xe đi thẳng đi trước cũng không biết sao? Còn dám nói tôi đụng anh, thật sự là buồn cười!" Cô cười lạnh trào phúng.
"Đèn xin nhan của tôi còn đang bật, xe tôi cũng đã gần lên làn, cô lại từ phía sau đánh lên, vậy không phải lỗi của cô thì là lỗi của ai?"
"Nếu thật là tôi từ phía sau đánh lên đến, đầu xe của anh sao lại lõm thành như thế? Đầu xe của tôi lại không có việc gì? Này anh, anh tưởng nói khoác cũng phải làm cho rõ tình huống cái đã, quả thực là kì cục!"
"Cô nói cái gì?" Đối phương nháy mắt siết chặt nắm đấm.
"Tôi nói anh kì cục!Thế nào, muốn đánh lộn a?"
"Cô – được, một khi đã vậy thì gọi cảnh sát đến."
"Được nha, gọi nha, tôi sợ anh chắc?" Kết quả là, nửa tiếng sau, Đồ Hạ Mĩ vì không mang bao da ra ngoài, cho nên cũng không mang bằng lái, hộ chiếu hay bất cứ giấy tờ gì có thể chứng minh thân phận cô, nên bị cảnh sát tạm giữ ở cục cảnh sát, bất đắc dĩ cô đành phải gọi điện cho Đồ Thu Phong cầu cứu. Nhưng làm cô nằm mơ cũng không nghĩ đến là, người đến cục cảnh sát bảo lãnh cho cô không phải Đồ Thu Phong, mà là chồng cô ,Cô Thần Phong.
Nhìn thấy anh đột nhiên xuất hiện, cô quả thật bị dọa ngây người, cô không nghĩ tới Thu Phong sẽ báo cho anh, thật ra là lúc Thu Phong hỏi cô có báo cho anh không, cô còn lừa Thu Phong nói anh gần đây rất bận, cô không muốn để loại việc nhỏ này quấy rầy anh làm việc, kết quả không nghĩ tới Thu Phong lại hoàn toàn phớt lờ cô ám chỉ, vẫn báo cho anh.
"Có bị thương không?" Cô Thần Phong nhanh chóng đi đến trước mặt cô, vẻ mặt vừa lo vừa nghiêm túc vội vàng đem cô nhìn từ đầu đến chân một lần.
Cô cúi đầu, trầm mặc lắc đầu với anh. Cô không thể giả vờ như không có việc gì đối mặt anh, vì chỉ cần nhìn thấy mặt anh, cô sẽ không kìm được nhớ tới hình ảnh nữ minh tinh ôm hôn anh trên mặt báo.
"Không bị thương là tốt rồi." Anh như là thở mạnh một hơi."Xe của em đâu? Anh không thấy ở bên ngoài."
"Đồng nghiệp em và người của công ty bảo hiểm vừa tới đưa đi đi rồi," Cô đáp.
"Vậy chuyện này có thể giao cho công ty bảo hiểm xử lý? Chúng ta có thể đi rồi?"
"Chỉ cần đưa bằng lái và hộ chiếu cho cảnh sát xem qua là được." Cô gật đầu trả lời.
"Sao em không nhìn anh nói chuyện?"
Đồ Hạ Mĩ cả người cứng đờ, hoàn toàn đáp không nên lời, tiếp theo cô nghe anh than nhẹ một hơi, sau đó thì thấy anh đưa tay qua nắm lấy cô, mãi đến lúc xong xuôi mòi thủ tục dắt cô đi ra cục cảnh sát, đưa cô lên xe ngồi mới thôi.
Giữa khoảng thời gian đó, anh cũng chưa nói gì nữa với cô, nhưng bàn tay dắt tay cô lại rất kiên định, không mảy may do dự, cũng không có bất cứ cảm giác bất an hay áy náy gì.
Chẳng lẽ anh thực nghĩ đến cô không hề xem báo, đến bây giờ vẫn không biết cảnh anh cùng nữ nhân khác thân thiết đã đăng báo rồi ư? Ngồi trong xe cô nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ, không ngờ lại nghe thấy anh đột nhiên mở lời.
"Xin lỗi."
Anh nói xin lỗi làm cô kìm lòng được quay đầu nhìn anh một cái, sau đó lại lập tức thu hồi ánh mắt, lại lần nữa nhìn chằm chằm giầy mình.
"Người nên nói câu này là em." Cô thong thả lắc đầu nói, trong giọng nói không khỏi toát ra sự đánh trống lảng, "Thực xin lỗi, còn để anh vì em chạy một chuyến, em vốn hy vọng Thu Phong không cần nói, không ngờ là cô ấy vẫn nói." Cô Thần Phong trầm mặc một chút, "Vì sao ngăn Thu Phong nói cho anh biết em xảy ra tai nạn xe?"
"Anh đang làm việc, hơn nữa em cũng không bị thương, thật sự không cần vì một chuyện nhỏ như vậy quấy rầy anh làm việc."
"Anh không ngại bị quấy rầy, đối với anh mà nói, mọi chuyện của em đều không phải việc nhỏ."
Ngữ khí nghe qua rất nghiêm túc, nhưng khóe miệng của cô lại không nhịn được trào phúng nhếch một cái.
"Phải không?" Cô lạnh nhạt nói.
Anh thừa dịp dừng xe chờ đèn xanh quay đầu nhìn cô: "Em nhìn thấy bài trên báo rồi, đúng không?" Anh đột nhiên mở miệng hỏi.
Đồ Hạ Mĩ cả người cứng đờ.
"Ngày hôm qua sinh nhật anh, tổ làm phim và diễn viên giấu anh chuẩn bị tiệc sinh nhật cho anh, mãi đến lúc anh tuyên bố kết thúc công việc mới nói cho anh biết. Anh cũng không quên sáng hôm qua hứa với em về nhà sớm một chút, nhưng cũng không có biện pháp bỏ qua ý tốt của mọi người, hơn nữa di động ở đằng ấy hoàn toàn không thu được tín hiệu, bởi vậy không thể nào báo cho em một tiếng. Mà ảnh chụp trên báo chính là tại lúc ấy bị chụp được, mọi người đều ở." Anh trầm tĩnh nhìn cô, chậm rãi giải thích với cô, nhưng cô vẫn đang không chịu nhìn anh.
"Em không tin lời anh phải không?" Anh hỏi.
Cô không trả lời anh. Kỳ thật cô cũng muốn tin tưởng anh, nhưng bức ảnh trên báo kia tuyệt không đơn thuần như anh nói, bởi vì nữ minh tinh kia không phải chỉ hôn má anh, mà là trực tiếp miệng đối miệng hôn môi anh.
Anh nói mọi người đều ở, nhưng trong ảnh lại hoàn toàn nhìn không đến còn có những người khác ở. Cô nên tin tưởng lời anh nói sao?
Mà anh sao phải cần giải thích với cô chứ?
Vì các con sao?
Nếu là vì các con, thì cô xác thực phải tin tưởng anh mới đúng. Dù sao tục ngữ đã nói, gia hòa vạn sự hưng.
"Em tin anh." Cô gật đầu.
"Không cần nói dối, anh biết em nhất định không tin anh. Bởi vì đến bây giờ, em thậm chí cả nhìn anh cũng không thèm liếc mắt một cái."
Cô cả người cứng ngắc ngồi tại chỗ, không hề nhúc nhích.
"Em không tin lời anh, đúng hay không?" Cô Thần Phong lại hỏi một lần.
Đồ Hạ Mĩ rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh. Biểu tình của cô có chút căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, một đôi mắt chứa đầy đau thương và yếu ớt khiến anh cảm giác như bị người hung ác đạp một cái.
Bài báo về chuyện xấu của anh thật sự làm cô tổn thương lớn như vậy sao?
Chết tiệt phóng viên! Chết tiệt tòa báo!
Chỉ biết đưa tin bóng gió, viết vài bài báo bát quái không thật, đấy là lý do anh chán ghét bọn họ, chú trọng riêng tư, cho dù tác phẩm danh tiếng đã sớm vang dội khắp trong ngoài nước, nhưng vẫn không nhận truyền thông phỏng vấn.
Đáng giận! Anh vừa mới vì quan hệ của họ đang từng ngày gần tới hạnh phúc và mỹ mãn mà thấy vui sướng, thì không ngờ một bài tin vớ vẩn không phụ trách nhiệm liền phá hủy hết thảy. Rõ là báo chí chết tiệt!
Cô Thần Phong tức giận mím chặt môi, hai tròng mắt tối đen vụt lóe lên một tia lãnh khốc. Anh thề, anh nhất định sẽ khiến gã phóng viên viết bài báo bậy bạ đó và tòa báo đăng cái tin đó hối hận không kịp.
"Bây giờ em có thể không tin anh không sao, nhưng anh sẽ dùng sự thật chứng minh mọi thứ kia đều chỉ là tin giải trí phóng viên đồn vớ đồn vẩn, tự biên tự diễn, một tẹo chân thực cũng không có." Anh trầm giọng cam đoan với cô,"Em chờ xem, anh sẽ bắt bọn họ công khai xin lỗi vì bài báo không đúng sự thật ấy."
Cô Thần Phong tức giận mím chặt môi, hai tròng mắt tối đen vụt lóe lên một tia lãnh khốc. Anh thề, anh nhất định sẽ khiến gã phóng viên viết bài báo bậy bạ đó và tòa báo đăng cái tin đó hối hận không kịp.
"Bây giờ em có thể không tin anh không sao, nhưng anh sẽ dùng sự thật chứng minh mọi thứ kia đều chỉ là tin giải trí phóng viên đồn vớ đồn vẩn, tự biên tự diễn, một tẹo chân thực cũng không có." Anh trầm giọng cam đoan với cô,"Em chờ xem, anh sẽ bắt bọn họ công khai xin lỗi vì bài báo không đúng sự thật ấy."
Ba ngày sau, trên trang nhất chiếm một nửa trang báo là bài tin xin lỗi rất to, vì ba ngày trước bọn họ viết bài không chính xác về Cô Thần Phong mà gửi lời xin lỗi sâu sắc, lại còn đăng liên tục một tuần.
Việc này theo lý mà nói, hẳn phải làm kinh ngạc cả giới truyền thông mới đúng, nhưng làm người ta ngoài ý muốn là, cũng không có bất cứ nhà truyền thông hoặc tòa soạn báo nào đào móc sự kiện này. Điều này làm Đồ Hạ Mĩ lần đầu tiên sâu sắc cảm giác được, hiểu biết của cô đối với anh thật sự là thiếu đáng thương. Bởi cô hoàn toàn không biết anh làm sao có bản lĩnh làm được toàn bộ mọi việc lớn như vậy, một chút cũng không biết.
Cho nên lúc anh nói là "Dùng sự thật chứng minh hết thảy" ,là mang cô cùng đi làm, cho cô hiểu biết tình hình công tác của anh, nhận thức đồng nghiệp của anh, đem sinh hoạt ngoài gia đình của mình không hề giữ lại, hoàn toàn bày ra trước mắt cho cô xem, thì cô đã vui vẻ nhận sự sắp xếp của anh.
Sau khi theo anh đi làm, cô mới biết được anh có bao nhiêu được người kính trọng và yêu quý, quyền lực ở trong trường quay lớn đến thế nào, bởi ngay cả các ông chủ bỏ tiền mời anh đến thăm cũng còn phải nhìn sắc mặt anh, hoàn toàn không dám ngỗ nghịch lời anh nói.
Nghe nói ngay cả người của Hollywood — mặc kệ là ông chủ hay là ngôi sao – cũng đều tìm anh, muốn cùng anh hợp tác.
Anh phi thường được nữ nhân hoan nghênh, việc này cũng không làm cô thấy bất ngờ, chẳng qua làm cô ngạc nhiên chính là thái độ cự nhân ngàn dặm của anh, nghe nói anh cũng chẳng bởi vì cô ở hiện trường, nên mới đặc biệt biểu hiện cho cô xem, mà ngày thường cũng như vậy.
Mọi người đều cho rằng cá nhân anh kỳ thật rất lạnh mạc, nhưng một khi bắt đầu công tác lại có thể lập tức trở nên chuyên nghiệp, nhiệt tình, hơn nữa bình dị gần gũi. Có đôi khi vì thả lỏng sự căng thẳng của các diễn viên, anh lại trở nên thực hài hước, thậm chí vì hướng dẫn kỹ thuật biểu diễn cho diễn viên, anh sẽ đích thân lên sân khấu làm mẫu.
"Cho dù là cảnh hôn cũng thế á?" Đồ Hạ Mĩ thẳng thắn hỏi, lập tức làm nhân viên công tác đang chậm rãi mà nói sợ tới mức vội vàng tìm cớ rời đi.
Tóm lại từ chỗ nhân viên công tác cô được đến kết luận là, anh là một đạo diễn phi thường, phi thường có tài lại vừa có năng lực, mặc dù có chút lạnh lùng nhưng cũng rất được dân tâm, mặc dù có rất nhiều ngôi sao nữ thích anh, nhưng anh cũng không liếc một cái, sau đó kết luận của mọi người chính là — Cô Thần Phong nhất định rất yêu cô.
Kết luận này thật đúng là khiến cô á khẩu không trả lời được, bởi vì không ai biết anh sở dĩ kết hôn với cô tất cả đều là vì đứa nhỏ.
Quên đi, cô đã không muốn lại vì chuyện này thấy xót xa, vì cô đã nghĩ thông rồi, tuy rằng anh vì đứa nhỏ mới kết hôn với cô, nhưng chỉ cần anh tốt với cô, không ngoại tình là đủ rồi, anh không yêu cô thì có sao chứ?
Chỉ cần cô yêu anh là đủ rồi.
Cô cũng không rõ ràng lắm, mình rốt cuộc khi nào thì yêu anh? Có lẽ là khi anh mua xe tặng cho cô, có lẽ là khi khao khát anh có thể yêu cô, có lẽ là khi ở trên báo thấy ảnh chụp anh cùng nữ nhân khác thân thiết, cũng có lẽ là sớm hơn.
Nhưng Đồ Hạ Mĩ hiện tại phi thường xác định một việc, thì phải là chỉ cần Cô Thần Phong tiếp tục ở bên cô ,tốt với cô, cô sẽ vẫn yêu anh, cho dù anh không yêu cô cũng không sao cả.
Một khi nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình của cô liền như rẽ mây nhìn thấy mặt trời nhẹ nhàng hẳn lên, nhìn cái gì cũng trở nên cực kỳ thuận mắt.
Sau đó, cô phát hiện thế giới trước ống kính thật sự thú vị.
Cô nói phát hiện này cho Cô Thần Phong.
Lúc này hai người bọn họ đang ở trong phòng làm phim chuyên dụng của anh, anh đang biên tập đoạn phim ngoại cảnh quay hai ngày trước, mà Đồ Hạ Mĩ mới bắt