"Vì sao con không thể có bạn gái?" Trong thư phòng, một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi đang đứng trước mặt cha mẹ, nét mặt rõ ràng rất bất mãn.
Cha của hắn mở miệng hỏi: "Thế nào, con thật sự thích người con gái đó?"
Người thanh niên ngồi trước mặt người đàn ông, cả hai đều có khí phách cuồng ngạo giống nhau. Hắn ngẩng cao đầu: " Không phải chuyện thích hay không thích, con đây là không thể chịu được ngay cả chuyện này mà hai người cũng muốn quản."
Cha hắn nói: " Vậy được rồi, thay vì cùng những cô gái kia chơi đùa, chỉ bằng con bỏ thêm nhiều thời gian vào việc học hành."
"Về điểm này, chuyện này cũng không làm ảnh hưởng đến thời gian của con, điều con muốn biết là nguyên nhân vì sao con không thể có bạn gái." Chỉ cần là chuyên của mình, hắn tuyệt đối không để người khác nhúng tay vào.
Mẹ hắn đứng dậy đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng kéo tay hắn ngồi xuống sofa, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói:"Con có một vị hôn thê."
"Vị hôn thê?" Hắn cau mày, rõ ràng không vui.
Tuổi hắn cũng đã trưởng thành, cũng hiểu được thế nào gọi là vị hôn thê. Chỉ là từ năm 15 tuổi hằn đã bị cấm không được quá thân thiết cùng con gái, chẳng lẻ như cha mẹ nói, vì hắn có vị hôn thê sao?
"Đúng vậy! Cô bé là người Đài Loan, là con gái của một người bạn, người bạn đó và cha con là bạn tốt lúc còn học đại học."
"Con không đồng ý." Ánh mắt của hắn sau một khắc liền trở nên sắc bén.
Chuyện của hắn hắn sẽ tự mình quyết định, kể cả người sau này củng hắn kết hôn.
"Con thật không muốn sao?" Trong mắt mang theo ý cười mẹ hắn đi về phía bàn đọc sách, kéo ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một ít phong thư.
Cha hắn nhíu mày nói:"Con trai, con không muốn là tổn thất của con." Ông rất thích cô bé kia, hình như tên cô là Vân Vi thì phải!
"Xem hình của cô bé một chút đi! Nếu con không muốn, mẹ và cha con sẽ nói chuyện lại với người nhà cô bé." Trên mặt mẹ hắn mang theo nụ cười dịu dàng, mang hình đưa đến trước mặt hắn.
Hình này là tuần trước Hạ gia vừa gửi đến đây, người trong hình là một cô gái xinh đẹp khoảng 15 tuổi. Cả hai người vì muốn con trai mình an phận nên đặc biệt sai người mang đến.
Người thanh niên nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của cha mẹ, hắn miễn cưỡng nhận lấy, nghĩ tạm thời ứng phó trước, sau đó sẽ thuyết phục cha mẹ hủy bỏ hôn ước.
Vậy mà, vừa nhìn đến cô gái nhỏ trong hình, hắn ngây ngẩn cả người.
Cô gái nhỏ với mái tóc dài cuốn lại buột ra sau, trên trán còn kẹp một trái tim màu hồng. Trên mặt đánh phấn, còn có một đôi mắt sáng như sao, dường như đôi mắt to, trên chiếc mũi còn dính kem, trên chiếc môi hồng cũng bị dính một ít. Trên mặt cô gái là nụ cười rực rỡ cùng chiếc lúm đồng tiền dễ thương.
Là cô............năm năm trước, cô chính là cô gái nhỏ thú vị hắn đã gặp ở Đài Loan.
Hắn không hề quên cô, từ năm năm trước gặp cô cho đến giờ, đôi mắt to đáng yêu mà tràn đầy tức giận kia của cô vẫn luôn ở trong tâm trí hắn, cô gái nhỏ đáng yêu, cùng giọng nói mang vẻ tức giận đối với hắn, chẳng biết tại sao lại lần nữa vang lên bên tai hắn.
Năm năm sau, một lần nữa hắn nhìn cô, dáng vẻ cô xinh đẹp khiến hắn phải say mê.
Lần đầu tiên, hắn khao khát mãnh liệt có được một thứ, mà thứ đó chính là cô.
Nhìn hình, hắn cảm nhận được lòng mình không ngừng rung động, chính giữa tấm hình là cô gái nhỏ, trên mặt có nụ cười, khiến cho nhịp tim hắn đập nhanh không ngừng, cũng không thể thu hồi tầm mắt của mình.
Trong mắt, trong đầu và trong lòng hắn, đều chỉ có bóng dáng xinh đẹp của cô.
Lúc này hắn mới nhận thấy rằng mình như vậy lại là nhớ cô..........
"Thế nào? Thích vị hôn thê này sao?" Mặt dù nhìn vẻ mặt của hắn, bọn họ đã biết được đáp án, nhưng cha hắn vẫn mở miệng hỏi, muốn chính hắn nói ra đáp án này.
"Vân Vi........" Vẻ bất mản trên mặt hắn giờ đã không còn, ánh mắt hắn dịu dàng, say mê nhìn bức hình, nhẹ nhàng gọi ra cái tên đã sớm in trong đầu.
"Không sai! Không ngờ con vẫn còn nhớ người ta, thế nào, muốn chúng ta thay con quyết định cuộc hôn nhân này nữa không?" Nhìn vẻ mặt thỏa mản của con trai mình, mẹ hắn cao hứng cười.
"Tốt lắm." Hắn đứng lên, lấy hết những bức hình còn lại trên tay mẹ mình, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn biểu tình lạnh như băng của hắn, trong lòng mẹ hắn có chút đau buồn, người phụ nữ hướng về phía chồng mình, giọng nói có chút thất vọng:"Con chúng ta cứ như vậy mà rời đi sao?"
Người đàn ông ở một bên nhìn dáng vẻ đau buồn của vợ, không khỏi đau lòng, hắn đi đến phía trước, dịu dàng ôm người phụ nữ vào trong lòng, an ủi: " Đàn ông nhà Kurosawa đều như vậy, em không phải cũng biết rồi sao?" Tính tình lãnh đạm như băng, ngày xưa hắn cũng từng như thế.
Người phụ nữ gật đầu, cười khổ nói:"Hi vọng trong tương lai người con gái ấy có thể làm hắn thay đổi." Vẫn như lúc ban đầu, lồng ngực của chồng cô vẫn ấm áp như vậy.
Nhớ đến bức hình Vân Vi, cô bé giống như những tia sáng mặt trời chói lọi, nhiệt tình và tràn đầy sức sống. Nếu cùng cô bé ở một chỗ, con trai cô nhất định sẽ thay đổi.
"Nhất định!" Người đàn ông kéo vợ để ngồi trên đùi mình, sau đó nhiệt liệt hôn vợ mình một cái.
Hắn hôn lên trán vợ, nhẹ giọng an ủi:"Nhìn cô bé kia làm anh nhớ đến em ngày trước, anh tin tưởng nhất định cô bé có thể làm con chúng ta thay đổi."
"Vâng, nhưng mà còn phải đợi lâu." Thở dài, cô nhẹ dựa vào ngực chồng.
"Đừng gấp, sớm muộn gì cũng sẽ đến thôi." Nhẹ ôm thân thể nhỏ nhắn của vợ, hắn cũng giống cô, cũng mong muốn ngày ấy có thể nhanh đến.
Và thời gian! Sẽ trôi qua rất nhanh..............
———
Ban đêm yên tĩnh, trong thư phòng rộng lớn, Kurosawa Sâm Xuyên khẽ tựa người vào ghế, trên tay cẩm một tấm ảnh nhỏ.
Hắn nhìn tấm ảnh trên tay mình, gương mặt cương nghị lạnh lùng dần thay đổi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt khiến người khác phải say sưa.
Hắn nhẹ vuốt gương mặt cô gái nhỏ trong hình, mắt, mũi cùng môi. Trong mắt hắn lộ rõ tình cảm mà trước nay chưa từng có.
"Không bao lâu nữa..........Em sẽ trở thành vợ tôi...."
———
Trong phòng họp to lớn, tập trung đầy đủ tất cả các chủ quản, ai nấy vẻ mặt đều sợ hãi, cúi đầu im lặng không nói.
Lúc này không khí như đóng băng, khiến mọi người ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không dám phát ra.
Hôm nay là hội nghị hành chính cứ nữa tháng diễn ra một lần, mà chủ tịch dĩ nhiên là tổng tài của bọn họ————–Kurosawa Sâm Xuyên.
Ngồi ở vị trí tổng tài, toàn thân hắn tỏa ra hơi thở lạnh như băng khiến người khác phải khiếp sợ, đôi mắt sắc bén thâm sâu, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của kẻ khác, khiến mọi người ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn hắn cũng không có.
Kurosawa Sâm Xuyên giọng nói lạnh lẽo hỏi: "Đây chính là báo cáo tháng này của các người?"
Người đàn ông này thật khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, hắn giương mắt quét nhìn mỗi một nhân viên có mặt tại đó, trên mặt không chút biểu cảm, khiến người khác khó mà biết được hắn đang nghĩ gì.
Trong lòng mọi người không ngừng gào khóc....Khuôn mặt tổng tài luôn lạnh như băng, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể làm người ta sợ hãi.
Tập đoàn tài chính Kurosawa là tập đoàn lớn đứng nhất nhì tại Nhật Bản.
Ở nơi này cạnh tranh kịch liệt, đời sống kinh tế lại rơi vào thời kì khó khăn, tiền lương mỗi nhân viên tại đây so ra với nhưng tập đoàn khác chỉ có hơn chứ không hề kém.
Tuy nhiên, để có thể làm việc trong công ty này cũng phải là người thực sự có năng lực không chỉ vậy mà còn phải thực sự giỏi, một khi năng lực không đủ sẽ rất nhanh bị đào thải, cạnh tranh hết sức kịch liệt.
Mặc dù vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người mong muốn được vào làm tại tập đoàn Kurosawa. Ở Nhật Bản, chỉ cần có thể tiến vào nơi này, chính là chứng minh năng lực của bản thân tài giỏi hơn người.
Nhưng, ngoại trừ yêu cầu cao, cạnh tranh ác liệt, thì điều khiến người ta sợ hãi chính là———————những ai làm việc tại đây nhất định đều bị dọa cho mất hồn mất vía khi nghe được giọng nói tổng tài của bọn họ.
Không phải vì tổng tài xấu mà dọa chết người, ngược lại hắn còn rất đẹp trai.
Chỉ là khuông mặt đẹp trai đó, 1 năm 365 ngày đều y chăng nhau, là vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi.
Rất nhiều phụ nữ muốn gần gũi hắn, từ đó có thể trở thành tổng tài phu nhân của tập đoàn Kurosawa, nhưng hễ nhìn đến khuông mặt lạnh lẽo vô tình kia thì bị dọa đến phải rút lui.
"Ngầng đầu lên" Thanh âm Kurosawa Sâm Xuyên không lớn, nhưng ngữ khí lại đầy quyền uy khiến kẻ khác bị áp lực, làm những người có mặt tại đây ai cũng run rẫy.
"Xem ra, tôi đã phí công nuôi các người một thời gian dài." Kurosawa Sâm Xuyên khẽ nở nụ cười, nhưng ý cười lại không nằm trong mắt hắn.
"Bắt đầu từ ngày mai, không cần đến đây nữa." Hắn đứng lên, lãnh đạm nói ra một câu như vậy, sau đó bước đi, trong phòng chỉ còn lại gương mặt kinh hãi của các chủ quản.
———
Vân Vi nhàn nhã ngồi tại tiệm cà phê, cô ngồi bàn phía ngoài, hưởng thụ mặt trời của buổi hoáng hôn. Nhẹ nhàng nâng lên tách cà phê, cô tỉ mỉ thưởng thức, sau đó mệt mỏi gục xuống bàn, hai mắt hơi nhắm lại.
Cơn gió ấm áp khẽ thổi qua, nhẹ đung đưa những sợi tóc của cô, hương thơm nhàn nhạt trên người cô cũng theo gió, lan tràn khắp nơi.
Những người đàn ông liên tục tranh giành, mong có thể ngòi gần vị trí của cô gái xinh đẹp, bọn họ ngửi thấy hương thơm từ trên cô, ai nấy đều mê muội nhìn cô.
Cô mở ra đôi mắt sáng như sao, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối của mình, cử chỉ không khỏi tản ra nét mị hoặc.
Cô nâng tách cà phê uống một ngụm, cảm nhận vị ngọt dần lan tràn trong miệng, cô hài lòng cười: rất ngọt, rất ngọt.
Đàn ông chung quanh bời vỉ cô cười mà trở nên kích động.
Rốt cuộc có người không nhịn được:"Tiểu...........Tiểu thư....."
Vân Vi nhướng mày, ngước nhìn gương mặt đàn ông đỏ như trái cà chua, cô mỉm cười quyến rũ, xém chút nữa câu mất linh hồn tên đàn ông.
"Cô.........Cô thật xinh đẹp......" Tên đàn ông lắp bắp:"Tôi......tôi có thể hay không xin, mời tiểu thư uống tách cà, cà phê ?"
Sự trầm mặt cùng nét cười dịu dàng trên gương mặt cô khiến tên đàn ông đứng trước mặt cô khẩn trương, lau một ít mồ hôi trên trán.
Nghe xong lời hắn nói, cô vẫn giữ nét cười điềm đạm dịu dàng, từ từ liếc về những tên đàn ông phía sau hắn.
Đột nhiên, hắn cảm thấy có cơn gió lạnh khẽ quét qua trong lòng, làm hắn không tự chủ được run rầy đứng thẳng.
Thật lạ, mặt trời lớn như vậy, sao lại thấy lạnh? Hắn không nhịn được xoa xoa hai cánh tay mình, cảm thấy kì quái liền quay đầu tìm hiểu.....
Trời!.....Chuyện gì xảy ra vậy?
Những tên đàn ông phía sau hắn, ai nấy cũng đều dùng ánh mắt như tên bắn nhìn hắn, dọa hắn sợ đến mức ngay cả hít thở cũng không thông.
Chỉ với bộ dạng như vậy cũng muốn đến gần cô gái xinh đẹp kia? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thật không muốn sống! Mọi người không ngừng nhìn về phía tên đàn ông không biết lượng sức kia, ánh mắt ai cũng đều bắn ra những tia khinh bỉ cùng xem thường.
Cô nhỉn người đàn ông trước mắt, đầu hắn càng lúc càng thấp, giây tiếp theo, hắn liền buồn bã rời đi.
"Ai~~~" Cô bắt đắc dĩ thở dài.
Thế nào mà lại thiếu tự tin đến vậy? Nói không chừng cô sẽ gật đầu đồng ý với hắn thì sao.
Cô nhìn về phía đồi diện tiệm cà phê, nơi là cao ốc tập đoàn tài chính Kurosawa, mà cô ngồi đây chính là đợi một người.
Đợi người nào?
Ha ha ha! Có lẻ là một người đàn ông hạnh phúc nhất cũng đáng thương nhất.
Nếu hắn cưới cô, đó là hắn không may mắn. Nhưng nếu hắn biết điều, đồng ý việc hủy hôn cùng cô, vậy.......đó là may mắn của hắn a!.
Đừng tường rằng cô quên hắn, người đầu tiên trong đời không coi trọng cô, tên con trai xem thường cô.
Không sai! Cô còn nhớ hắn, cái tên đầu gỗ bự tên Kurosawa Sâm Xuyên, có lẻ lúc đó vì quá nhỏ tuổi, nhưng.........Cô không bao giờ quên hắn đã xem thường cô.
Muốn cưới cô, nằm mơ cũng đứng nghĩ tới!
Vốn dĩ cuộc sống hiện tại của cô không cần đến đàn ông, nên cô không thể cưới hắn được, dù cho hắn có tiền, có địa vị, cô cũng chẳng thèm quan tâm.
Chỉ là.......cô có phần mệt mỏi, vuốt vuốt đôi mắt, đã đợi lâu như vậy, vẫn không gặp được người muốn gặp.
Hắn đúng là thật bận rộn!
Cô vươn tay chống cằm, ngồi suy nghĩ, tiếp tục đợi người.
Mặc dù cô nói với các chị em nên tìm một người đàn ông đến đóng kịch, nhưng suy đi nghĩ lại, cô quyết định dùng biện pháp khác nhanh hơn, trực tiếp hơn, cô tin tưởng với khả năng của mình, chắc chắn có cách khiến người đàn ông kia chủ động hủy hôn.
"Tiểu thư xinh.....xinh đẹp......"
Cô ngẩng nhìn người vừa phát ra tiếng nói, gương mặt nhẹ nở nụ cười mê người.
Lại nữa, hôm nay đã là người thứ 13 rồi a.
Không nghe thấy hắn nói gì với cô cả, chỉ thấy hắn nói xong không đến mười giây lại đi mất. Những tên đàn ông này, nói chuyện với cô không đến ba câu liền biến mất, thật là.......................làm người ta cảm thấy thỏa mản a.
Không sai! Đúng là thật thỏa mản.
Ha ha ha! Có ai lại không biết cô chính là lấy việc được người khác tiếp cận, nghe người ta khen ngợi mà trở thành thú vui, thậm chí còn nghe không biết chán??
Đây là sở thích từ lúc còn nhỏ của cô, có người khen ngợi mới cho thấy được mị lực của bản thân, không phải sao?
Đột nhiên, cô phát hiện phía đối diện cô một chiếc xe hơi tư nhân cao cấp, nhìn thấy một người đàn ông biểu cảm lạnh lùng đi ra cửa chính, tiếp đó hắn ngồi vào xe, nhanh chóng rời đi.
Chính là hắn? Cô nhướng mày, cuối cùng cũng hiểu rõ, trong mắt to rõ ràng hiện lên nho nhỏ tính toán.
********
Căn phòng làm việc sấp sỉ gần năm mươi mét vuông, toàn bộ đều là màu tối. Tại nơi này, bất cứ thứ gì từ ghế sofa, khay trà, cho đến bàn làm việc, cứ hễ là đồ vật thì hầu như đều lấy màu chủ đạo là màu tối. Nó thâm trầm, nặng nề khiến người khác cảm giác như nơi này không hề có chút sức sống.
Chủ nhân căn phòng này, Kurosawa Sâm Xuyên, đang tiến về phía cửa sổ, hắn đưa mắt ra phía ngoài cửa sổ, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, chân mày nhíu lại.
Cô bỏ trốn!
Nghĩ đến việc bản thân đã chờ đợi cô rất lâu nhưng cô lại chạy trốn, vốn dĩ vẻ mặt đã lạnh như băng, nay vẻ băng lãnh lại tăng gấp bội lần, ánh mắt sắc bén lại như bốc lửa.
Nhìn công văn chất đống trên bàn hắn lại cảm thấy chán ghét, chĩ muôn nhanh đến Đài Loan, tìm lại vị hôn thê của hắn, hắn nghĩ hắn đã biết nguyên nhân cô bỏ trốn là gì rồi.
Mười hai năm trước, khi hắn biết vị hôn thê của mình chính là cô, để đón nhận cô, hắn bắt đầu giữ khoảng cách với các cô gái khác, cố gắn phát triển sự nghiệp, để khi cô trở thành cô dâu của hắn, trở thành vợ hằn, sẽ không lo lắng về tương lai, trở thành một cô gái được người người ngưỡng mộ.
Kết quả thì sao? Cô lại bỏ trốn! Vì sao chứ?
Hắn vẫn luôn quan tâm cô, hể là chuyện liên quan đến cô, hắn biết rất rõ, nên lúc biết cô bỏ trốn, trong thời gian ngắn nhất hắn tìm chị cô là Hạ Tâm Diệp, hỏi thăm cô đã đi đâu, chị cô nói cô đi tìm hắn, nhưng đã hơn một tháng, sao cô vẫn chưa xuất hiện?
Chẳng lẻ cô có người đàn ông khác? Hắn nheo mắt, trong lòng nhanh chóng dâng lên một ngọn lửa giận.
Trong lòng mang nhiều nghi vấn cùng tức giận, hắn chờ cô lâu như vậy, chờ đến kết quả lại thế này, hắn tuyệt đối không chấp nhận.
Một tuần nữa, nếu cô vẫn không xuất hiên, vậy............chính hắn sẽ đi tìm cô, mang cô trở về!