Hệ Liệt: Nhà Của Ta Nữ Nhân Lớn Nhất

Chương 4



Người nhà Qúy Anh Húc đều là quái thai !
Đây là kết luận của Nguyễn Thiên Yêu, hắn có một người mẹ thích sắm vai nữ giúp việc, có một người cha so với nữ nhân còn đẹp hơn, hơn nữa lại thích so độ suất với con trai mình, có một người em gái so với nam nhân còn muốn khốc hơn.
Qúy Anh Húc nói, cả nhà bọn họ từ nhỏ đến lớn, bình thường nhất chính là hắn, hắn bởi vì mình sinh ra trong gia đình quái dị như vậy mà cảm thấy buồn bực.
Nhưng nàng lại rất hâm mộ hắn, bởi vì cả nhà bọn họ ngồi bên nhau cảm giác thật ấm ấp, thực hạnh phúc.
Qúy Anh Húc còn nói, sở dĩ hắn hung hăng cho lão mẹ làm này làm kia là vì mẹ hắn sinh ra và lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, luôn được cưng chiều như một công chúa, được người sủng ái từ nhỏ đến lớn, cho nên đam mê lớn nhất của nàng là muốn được người ta hung hăng, giáo huấn, bởi vậy, thân là một người con có hiếu, hắn phải phối hợp diễn với lão mẹ, hắn càng hung hăng, lão mẹ càng vui vẻ.
Như vậy có thể nói là thượng bất chính hạ tắc loạn không ? A, khó trách Qúy Anh Húc là người hung hăng như vậy, xem ra là được luyện tập ở nhà.
Đêm đó, vợ chồng Qúy gia giữ nàng ở lại ăn tối, Nguyễn Thiên Yêu phát hiện mặt nạ ương nghạnh, kiêu ngạo của Qúy Anh húc đã được bỏ xuống, trước mặt cha mẹ hắn như một đứa nhỏ bướng bỉnh, luôn cùng soái ca ba ba cãi nhau, nhưng có thể nhìn ra được tình cảm cha con của họ tốt đến kinh người.
Suốt buổi chiều, Qúy phu nhân – Lý Quân Quân đưa ra một món trang sức quý giá đã cất giữ nhiều năm mà lão công tặng cho nàng, cùng Nguyễn Thiên Yêu nói chuyện con gái, vị phu nhân cao quý của xã hội thượng lưu này kỳ thật rất giống một tiểu cô nương.
Cảm giác tự ti của Nguyễn Thiên Yêu đã không còn, thấy được Qúy mẫu thật sự là siêu đáng yêu, làm cho người ta siêu thích, nàng cũng thoái mái nói chuyện về trang sức với đối phương.
Không nghĩ tới những lời giải thích độc đáo của nàng lại làm cho Qúy Anh húc chú ý, ngày hôm sau đi làm nàng nhận được điện thoại từ bộ phận nhân sự, muốn nàng đi tới văn phòng tổng tài.
Nàng đúng lúc cũng không có việc gì, liền dùng thang máy đi lên lầu.
Qúy Anh Húc đang nghe một cuộc điện thoại, nhìn thấy nàng dùng tay kêu nàng ngồi xuống.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, đi đến trước mặt nàng," Biết vì sao gọi em tới không ?"
Nguyễn Thiên Yêu đương nhiên là ngây ngốc lắc đầu, hắn bày ra vẻ mặt mỉm cười mê người, đem nàng vây chặt trong phạm vi hai cánh tay của mình.
" Cha của tôi sở dĩ hôm qua đem tôi lừa về nhà là vì ông muốn cùng lão mẹ đi du lịch Australia, gần đây công ty có rất nhiều đơn đặt hàng, tôi bận tối mắt tối mũi, lượng công việc của thư ký cũng gia tăng, cho nên tôi quyết định an bài một trợ lý."
Nàng gật gật đầu, ánh mắt như đang nhận thức đến một số việc không liên quan, còn không ý thức được người được chọn cho cái gọi là "trợ lý" chính là nàng.
" Ngày hôm qua tôi nghe em cùng lão mẹ nói chuyện phiếm, phát hiện em đối với những thiết kế trang sức có kiến giải rất tốt, tôi xem hồ sơ của em, thấy em làm tại bộ phận thiết kế hai năm mà vẫn không lên chức..."
" Tôi đối với công tác hiện tại rất vừa lòng..."
" No" Hắn lắc lắc ngón trỏ trước mặt nàng, "Không một thủ trưởng nào sẽ thưởng thức một nhân viên không năng lực, chức vị của em trong hai năm không thay đổi chuyện này cũng không phải là do gặp được một lão bản tệ."
" Cho nên tôi muốn từ chức." Lời vừa nói ra, nàng có chút tự hỏi, nàng thật sự muốn từ chức sao ?
Qúy Anh Húc sắc mặt lạnh lùng, ngón tay nâng cằm của nàng, " xem ra cái đầu nhỏ của em có vấn đề, có muốn tôi bổ nó ra nhìn xem bên trong có những cái linh tinh bát nháo gì hay không ?"
" Rất đau nha!' Nguyễn Thiên Yêu bị hắn miết cằm, kinh hãi một phen, " Tôi vốn là ngườitham vọng, cũng không muốn thăng quan phát tài, anh kêu tới văn phòng rốt cục muốn làm gì ? chẳng lẽ đột nhiên anh thấy vị trí của anh đã ngồi chán muốn cho tôi sao ?"
Hăn bị bộ dạng nửa tức giận nửa hờn dỗi của nàng chọc cười, buông cằm nàng ra, yêu thương hôn hôn khuôn mặt đang đỏ ửng của nàng, "Em rất có thiên phú về thiết kế trang sức, tôi rất tin tưởng em đối với công việc kế tiếp tôi giao cho sẽ cảm thấy hứng thú, chẳng lẽ em chưa từng mong ước có một ngày mang trên người sản phẩm do chính mình thiết kế sao ?"
Đúng vậy, nàng đối với thiết kế xác thực rất có hứng thú, chẳng qua trời sinh nhát gan, lại sợ người khác chê cười. Nàng bị xem nhẹ trở thành thói quen, nếu không có Qúy Anh Húc, có lẽ cả đời này nàng cũng không có dũng khí đem ý nghĩ của mình nói ra.
Ở chung mấy ngày, nàng phát hiện Qúy Anh Húc thật ra chỉ là một con hổ giấy, bên ngoài có vẻ hung dữ nhưng chưa từng tổn thương qua nàng, tức giận nhát cũng chỉ tạo thành một bộ dáng ác ma.
Là ảo giác của nàng sao ? hội trưởng đáng sợ kia khi nào ở trong lòng nàng đã thay đổi hình tượng ?
"Được rồi, nhưng mà..." Nguyễn Thiên Yêu nhấc mắt, không hy vọng nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, ánh mắt mê người như vậy, sẽ làm cho đáy lòng lâm vào mê trận.
Hăn nhìn nàng ngoắc ngoắc, biểu tình này làm cho trái tim nàng như chú nai con chạy loạn, hắn chậm rãi khuynh thân về phía trước, gương mặt đến gần nàng, ngực nàng nóng lên, bụng sinh ra một cảm giác quái dị.
Mà hắn càng tới gần nàng lại càng khẩn trương, hắn...hắn vừa muốn hôn nàng sao ?
Nhưng lúc này, tay hắn nâng lên, ngón tay trên mặt nàng sờ sờ, sau đó nhìn chính bàn tay mình, ' Cái gì vậy ? hắc hắc, bẩn chết a!"
Nguyễn Thiên Yêu cảm thấy mình như từ chín tầng mây rớt xuống, trong lòng tràn đầy thất vọng.
Người này...nàng vừa tức giận lại vừa xấu hổ, nhưng không biết mình vì cái gì mà giận, vì cái gì mà xấu hổ.
Qúy Anh Húc nắm được biểu tình biến hóa của nàng, khóe miệng xuất hiện một nụ cười mê người, " Di, mặt em sao lại đỏ ? hay là vừa mới nghĩ đến ..."
" Không có!" nàng liều mình lắc đầu, " Tôi, tôi không có nghĩ tới anh, ta, ta..."
Nàng lúc này mới phát hiện mình thật ngốc, cảm giác thật muốn chết, "cái kia....tôi....Anh nếu không có gì...tôi trước hết ra ngoài." Nói xong nàng hốt hoảng rời đi.
Nhìn bóng dáng chật vật chạy đi của nàng, Qúy Anh Húc không khỏi lộ ra tươi cười, bộ dáng chấn kinh của cô gái này đúng là....thập phần có hứng thú.
Nếu đã xác định điều mình muốn, hắn liền không chút do dự chuẩn bị bắt đầu hành động, đầu tiên đem cái tiểu nữ nhân hay thẹn thùng kia đặt ở bên người, có câu gọi là " tới gần quan được ban lộc."
A! Nụ cười xấu xa nổi lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, Nguyễn Thiên Yêu, em chuẩn bị tiếp chiêu đi, cô gái Qúy Anh Húc muốn có, liệu người nào có thể trốn thoát được ?
Thượng đế thật sự là muốn trêu người, Nguyễn Thiên Yêu vốn muốn từ chức, lại mạc danh kỳ diệu thăng chức, xuất hiện trong văn phòng tổng tài, trở thành trợ lý của Qúy Anh Húc.
Không nhàn nhã thoái mái như trước kia, mỗi ngày bên cạnh đại lão bản sinh tồn có chút vất vả, nhưng ở chung với Qúy Anh Húc càng lâu, nàng càng phát hiện chính mình thích hắn ngày càng nhiều.
Hắn rất sạch sẽ, trên áo quần chỉ dính một chút bẩn hoặc mồ hôi, đã muốn lập tức thay ra.
Lần đó nàng trực tiếp ói lên người hắn, hắn cũng không ngại nàng hay loạn bẩn,vẫn như cũ mỗi ngày ôm nàng đích thân đến đích thân đi.
Hắn cũng có chứng bắt buộc, trong văn phòng đều dựa theo yêu cầu của hắn mà sắp xếp, một lần thư ký không cẩn thận cất tài liệu nhầm chỗ, hắn liền một trận tức giận.
Nhưng hắn đối với nàng hết sức nhân từ, đánh văn kiện thiếu mất đại ý, nội dung hiệp ước hỏng bét, kết quả hắn chỉ cười cười, kêu nàng lần tới chú ý là tốt rồi.
Hắn thích vào bữa sáng đọc báo giấy, nếu không có báo hắn sẽ không chịu ăn sáng.
Trong văn phòng, khi lái xe gọi điện thoại di động báo, hắn kiên trì muốn dùng điện thoại bàn để nghe, nếu không tình nguyện không tiếp.
Đam mê lớn nhất của hắn chính là sưu tầm các lọai rượu nổi tiếng, tủ rượu trong văn phòng hắn rất nhiều loại, ki cảm thấy mệt mỏi hắn sẽ nhấm nháp một chút coi như là tự thưởng cho chính mình.
Mấy ngày nay, hắn đang cùng với một công ty kim cương ở Nam phi hợp tác, vì công việc mà liên tục ở bên ngoài, không có về công ty, liên tục mấy ngày không được nhìn thấy thân ảnh của hắn, trong lòng nàng mạc danh kỳ diệu sinh ra...cảm giác nhớ mong.
Nguyến Thiên Yêu ngồi tại bàn làm việc, miệng cắn cắn cán bút, phát hiện hắn cũng không đáng sợ, trong công việc lại thật sự nghiêm khắc, có những nhân viên bị hắn giáo huấn đến mặt mày xám như tro, sau lưng luôn nói hắn chuyên chế, nhưng cẩn thận nghĩ lại, thân là một ông chủ, nếu không nhìn thấy được khuyết điểm của nhân viên, đến lúc xảy ra chuyện gì thì hậu quả cũng thật nghiêm trọng.
Lại nói, hắn đột nhiên ái muội nhìn chằm chằm nàng làm nàng không có chỗ trốn, hắn sẽ giễu cợt sự thẹn thùng của nàng, mặc kệ nàng tức giận sẽ hô lớn nàng muốn từ chức, hắn sẽ lại tìm đủ các loại lý do buồn cười để ngăn cản ý tưởng từ chức trong đầu nàng.
"Hiện tại lãnh đạo trực tiếp của tôi đổi thành anh, nếu tôi đưa đơn từ chức anh có thể phê chuẩn rồi chứ ? A, đúng rồi, ba tháng thử việc, tôi đã làm được hai năm ba tháng."
" Cho tới bây giờ em cũng chưa đạt tiêu chuẩn từ chức, bởi vì em là một viên chức tốt tuân thủ pháp luật, tới lúc này vẫn chưa làm việc gì bất lợi với công ty, nếu em còn muốn tiếp tục từ chức, vậy nên làm thiếu hụt công khoản, tiết lộ cơ mật của công ty, tốt nhất là đem phá hư hoàn toàn một chút việc, đợi đến lúc đó, tôi sẽ lo lắng mà đem em đuổi ra khỏi công ty."
" phốc xích..." Nghĩ đến đây Nguyễn Thiên Yêu không nhìn được trộm phì cười, cái tên kia thật sự thú vị cùng hắn ở chung như vậy nàng cảm thấy thật hạnh phúc.
Di động vang lên, gọi tới là Qúy Anh Húc, hắn muốn nàng chuẩn bi thật tốt tư liệu cho cuộc họp ngày mai, đồng thời muốn nàng đem tư liệu đến tập đoàn Nhạc thị.
Nàng lập tức theo lời mà đi, khi nàng cùng Qúy Anh Húc rời khỏi tập đoàn Nhạc thị sắc trời đã có chút âm u, xem ra chuẩn bị muốn mưa.
Hai người nhanh chóng đi ra, chưa kịp đến chỗ đổ xe trời đã giáng xuống cơn mưa tầm tã.....
Di động vang lên, gọi tới là Qúy Anh Húc, hắn muốn nàng chuẩn bi thật tốt tư liệu cho cuộc họp ngày mai, đồng thời muốn nàng đem tư liệu đến tập đoàn Nhạc thị.
Nàng lập tức theo lời mà đi, khi nàng cùng Qúy Anh Húc rời khỏi tập đoàn Nhạc thị sắc trời đã có chút âm u, xem ra chuẩn bị muốn mưa.
Hai người nhanh chóng đi ra, chưa kịp đến chỗ đổ xe trời đã giáng xuống cơn mưa tầm tã.
Nguyễn Thiên Yêu vội vàng lấy ra chiếc ô che, nhưng bởi vì ô quá nhỏ hai người chỉ có thể gắt gao tựa vào nhau mới không bị mưa làm ướt.
Qúy Anh Húc một tay cầm lấy chiếc ô trong tay nàng, một tay ôm nàng vào trong ngực, trong nháy mắt nàng cảm thấy ấm áp. Có một người nhỏ nhen không khỏi đem chuyện cũ ra nói, " Còn nhớ có một người nào đó rất nhỏ nhen, mưa to cũng không chịu cho tôi dùng chung ô, món nợ này đến bây giờ tôi vẫn còn chưa tính đâu."
Nguyễn Thiên Yêu cảm thấy hắn giống một đứa trẻ, khuôn mặt trong lòng hắn bật cười, ngẩng đầu lên, " Còn nói tôi mang thù, thật ra anh so với tôi còn mang thù hơn một trăm lần."
" Đương nhiên phải nhớ thù, em có biết, trận mưa kia làm cho đôi giày mới trị giá hơn mười vạn của tôi liền bị hỏng không xài được mà vứt đi, tôi đương nhiên đau lòng."
" Ướt một chút cần gì phải phí phạm, anh cũng có cần phải giận dữ như vậy đâu."
" Đã bị ô uế, vì sao lại muốn mang lại ?"
" cho nên nói, tính cách của anh thật cố chấp..."
" cố chấp phải là em, nếu không vì sao lại trốn tôi nhiều năm như vậy ...?"
Hai người đấu võ mồm đi đến bãi đổ xe, Qúy Anh Húc hô to đói bụng muốn đi ăn cái gì, nhưng Nguyễn Thiên Yêu lại nhớ tới áo quần hôm qua giặt phơi còn chưa lấy vào, phải nhanh về nhà lấy mới được.
Hắn bất đắc dĩ phải đưa nàng về nhà trước, sau đó lại quấn quýt muốn ở lại nhà nàng ăn bữa tối.
Quần áo quả nhiên đều bị mưa làm ươt hết, Nguyễn Thiên Yêu đem quần áo quăng vào máy giặt lại, lấy ra áo quần của lão ba nàng trước khi qua đời đưa cho Qúy Anh Húc thay để tránh cảm lạnh, không khí có chút thân mật, giống như cuộc sống của một đôi vợ chồng lâu năm.
Bất quá cũng không dám nghĩ bọn họ ở chung sẽ ấm áp đến cỡ nào, bởi vì nàng vạn vạn không nghĩ tới, Qúy Anh Húc chẳng những tính tình cố chấp, cổ quái lại khó hầu hạ.
Hắn khốc khốc nói, " Tôi không thích ăn rau hẹ, về hành, gừng tôi lại càng tránh xa, em phải nhớ mà làm."
Sau khi nói xong, Qúy đại thiếu gia tự xoay người đi vào phòng tắm hưởng thụ làn nước ấm áp.
Nguyễn Thiên Yêu chán nản, thực chịu không nổi vị đại thiếu gia hay soi mói kia.
Lấy cá và thịt trong tủ lạnh ra, nàng xuất nhanh bản lĩnh, nấu vài món quen thuộc.
Nhìn đến Qúy Anh Húc mặc áo quần của cha nàng đi vào phòng ăn, nàng nhịn không được bật cười khanh khách.
" Có gì buồn cười ?" một chiếc khăn trắng quấn trên đầu, tuy rằng áo quần trên người có nhỏ một chút so với thân hình hắn, nhưng cũng không có vấn đề gì, hắn không thấy buồn cười vì áo quần khổng ảnh hưởng đến mị lực của hắn.
Nhịn cười, nàng đem đồ ăn từng món một để lên bàn, mắt liếc trộm về phía hắn, bình thường nhìn hắn mặc những bộ đồ đúng mốt, bây giờ mặc thành như vậy nàng thực có chút không quen mắt.
Mặc kệ dáng vẻ nghẹn cười của nàng, Qúy Anh Húc phát hiện mình đang rất đói, hắn vui sướng phát hiện tài nghệ nấu nướng của nàng thật không tệ, màu sắc phối hợp ăn ý, hương vị ngon miệng, có thể nói là sắc hượng vị đều hoàn hảo.
" Em ở một mình sao ? người trong nhà đâu?" hắn vừa ăn vừa thuận miệng hỏi.
" Cha tôi bốn mươi tuổi đã qua đời, mẹ thì..." Nguyễn Thiên Yêu dừng một chút, sắc mặt hơi ảm đạm, " Tái giá, cho nên tôi bình thường đều ở một mình, không muốn làm người khác phải phiền toái."
Qúy Anh Húc miệng đang nhai cơm cảm thấy ngực có chút va chạm, trong lòng có chút tư vị không nói nên lời, muốn an ủi nàng nhưng cũng không biết nói gì cho phải.
Nàng vẫn ở một mình sao ? Hắn có chút hối hận, vì sao lúc ở trung học không chú ý một chút, còn trước mặt nhiều người như vậy mắng nàng,lòng của nàng nhất định rất khó chịu.
Hắn hận chính mình quá tự phụ, hận mình sao không sớm chú ý đến sự tồn tại của người con gái này nếu không cũng đã không bỏ lỡ thời gian nhiều năm như vậy.
Nguyễn Thiên Yêu mẫn cảm nhận thấy sự biến hóa của hắn, nàng vội vàng gắp đồ ăn vào trong chén của hắn, " Nếm thử món này đi, là sở trường của tôi, thịt bò xào, ha ha xem hương vị thế nào ?"
Hắn mỉm cười, " Tài nấu ăn của em không tệ, không giống với mẹ của tôi, từ lúc tôi biết nhận thức cũng chưa từng ăn qua đồ ăn bà nấu."
Hắn quyết định, từ giờ trở đi, cô gái này là hạnh phúc mà hắn đã chờ đợi, mà bản thân hắn cũng sẽ chiếu cố nàng suốt đời.
" Mẹ anh thích giả thành người giúp việc như vậy, tôi nghĩ tài nghệ của bà cũng sẽ rất tốt."
" Đừng choáng váng." Nhắc tới mẫu thân, hắn thật sự sợ tới vàng mật, " bà từ nhỏ đã được nuông chiều, chỉ há mồm đợi cơm đợi nước, mười sáu tuổi khi không cẩn thận hoài thai tôi, bà ngoại nói, sau khi ta ra đời cả cha cả mẹ đều quăng tôi cho bảo mẫu, bởi vì chính bản thân hai người vẫn chỉ là những đứa trẻ..."
Nàng im lặng nghe hắn nói về cha mẹ của mình, nghe được trước đây cha mẹ của hắn còn cùng hắn giành một món đồ chơi,nàng nhịn không được cười ha ha.
Thì ra tiền nhiệm tổng tài hoàn mỹ cao cường của tập đoàn Hoàng Triều cùng với vợ của chính mình lại có một gương mặt khôi hài như vậy.
Nàng thực sự hâm mộ gia đình hắn, cha mẹ khỏe mạnh, đối với hẳn chỉ yêu sủng, thân ở xã hội thượng lưu nhưng trên ở bọn họ không có ánh mắt khinh người.
Nên trời thật sự là không công bằng, hậu đãi một một tên thiên chi kiêu tử như vậy, hắn chỉ nhăn mày cười nhưng lại thật chói mắt, làm cho nàng trong lòng có thêm vài phần tự ti...
Nhưng sao nhìn hắn lại có chút không phù hợp ? Khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, một tay che miệng sắp ói.
" Anh...anh làm sao vậy ?"
Nàng nhìn thấy trên cánh tay hắn nổi lên một vài dấu đỏ.
Hắn không kịp nói gì, vội vàng chạy vào toilet ói mửa.
Nguyễn Thiên Yêu chạy theo, chụp lưng hắn, " Anh đừng làm tôi sợ nha, anh không phải có quái bệnh gì đó đột nhiên phát tác chứ ?có muốn tôi gọi điện thoại kêu xe cứu thương đến đưa anh vào bệnh viện không ?"
"Nôn."
Qúy Anh Húc ói hết đồ ăn, sau đó nôn khan, nàng bị bộ dạng chật vật của hắn dọa tới mức sắp khóc, ói thêm vài lần, hắn mỏi mệt ngồi trên ồn cầu, " Em...em lúc làm đồ ăn có bỏ tiêu phải không ?"
Nàng nhớ mình có làm một món Tứ Xuyên, xác thực là có bỏ chút hạt tiêu, nàng gật đầu "Ân"
Hắn nhìn những dấu mẩn đỏ trên cánh tay, thở dài, " Tôi quên nói cho em biết, tôi mẫn cảm với hạt tiêu."
" Vậy...vậy làm sao bây giờ ? Anh...anh có thể bị chết không ?" Nguyễn Thiên Yêu sợ hãi, gấp đến độ chân tay luống cuống, "Tôi đi gọi điện báo nguy, ách, không, đi gọi xe cứu thương."
" Không cần.ݠHắn gọi nàng lại, " Mỗi lần mẫn cảm đều như vậy, toàn thân nổi mẫn, còn có thể phát sốt, em tìm giúp tôi chút thuốc hạ sốt cùng với thuốc mẫn cảm, tôi nghỉ ngơi một lúc là tốt thôi..."
Suốt một đêm, vì chiếu cố bệnh nhân mẫn cảm này mà Nguyễn Thiên Yêu muốn chết đi sống lại, người này sốt cao không ngừng, tuy rằng đã uống thuốc nhưng lại không mấy khởi sắc.
Càng sợ hơn là nửa đêm hắn đột nhiên bừng tỉnh, trong miệng nói lung tung, đem áo quần trên người cởi sạch.
Tuy rằng...tuy rằng dáng người hắn rất đẹp, nhưng tiếp xúc với cơ thể nam tính trần truồng, nàng thật là vừa thẹn vừa sợ.
Nàng không ngừng dùng khăn lạnh đắp lên trán hắn, vì hắn đắp lại chăn bị đá xuống, chính mình không thể ngủ được.
Hắn tỉnh lại, không biết chỉ là mộng hay đã thực sự thanh tỉnh, thì thào cùng nàng nói chuyện, ngày mai đi làm hắn không muốn mặc lại bộ áo quần hôm nay.
Nàng thực sự vừa bực mình vừa buồn cười, rất muốn mắng hắn sao lại để ý loại vấn đề vớ vẩn này. Nhưng còn chưa kịp quở trách hắn đã trở nên mê man.
Đến nửa đem về sáng, hắn lại bắt đầu la hét cảm thấy lạnh, hai cái chăn cũng không thể giúp hắn ngừng run rẩy.
Sờ hai má hắn, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nàng không biết phải làm sao bây giờ, trực tiếp đi đến bên giường gắt gao ôm lấy thân hình đang phát run của hắn.
Dần dần, Qúy Anh Húc lâm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm, sau khi Nguyễn Thiên Yêu tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đau nhức, nàng nhanh chóng kiểm tra trạng thái của Qúy Anh Húc, phát hiện hắn như một đứa nhỏ, khuôn mặt giấu trong gáy của nàng, đều đều hít thở.
Nàng có thể cảm nhận được thân hình trần trụi của hắn ở trong chăn, mặt nàng không khống chế được mà đỏ lên, tim đập dữ dội. Ôi trời ! không thể tin được, nàng cùng hắn lại trắng trợn ôm nhau ngủ cả đêm.
Như vậy thật khoa trương...nhưng mà nàng lại cũng thấy rất an tâm, thậm chí có một chút suy nghĩ ích kỷ, nếu hắn cứ bệnh như vậy, nàng sẽ có được hắn cả đời....
Giây tiếp theo nàng thầm mắng chính mình, hắn sở dĩ biến thành như vậy đều là do nàng làm hại, nếu hắn xảy ra chuyện gì không hay thì dù có mười cái mạng nàng cũng không đủ để bồi thường.
Ân...hai người cứ ôm nhau như vậy, đến khi hắn tỉnh thì sẽ rất xấu hổ ?
Nàng đánh giá người đang ngủ say trong lòng, vị thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh lúc này thoạt nhìn thật đáng yêu, lông mi thật dài, khuôn mặt đỏ bừng tối hôm qua hôm nay đã trở lại bình thường.
Bất quá, những dấu mẩm đỏ trên cánh tay và sau lưng vẫn giống như trước, nhìn có chút thê thảm, không biết phải bao lâu chúng mới biến mất ?
Nàng càng nhìn trong lòng càng không nén được muốn tán thưởng, làm sao lại có người hoàn mỹ như vậy ? có thể mãnh liệt thu hút tầm mắt của mọi người ?...
Thấy hắn hơi hơi giật mình, nàng sợ tới mức lập tức nhắm chặt hai mắt.
Qua một lúc, thấy hắn không có phản ứng, một trận hít thở đều đều lại truyền đến, nàng thở phù một hơi, vừa muốn cử động, cánh tay bé nhỏ ở trong chăn lơ đãng đụng đến nơi nào đó của hắn...cư nhiên ...đứng thẳng...?
Nàng xấu hổ, lại khó hiểu, chẳng lẽ người này đang mộng xuân ?
Nghĩ đến việc này, tim nàng ra sức đập mạnh, không biết cô gái xuất hiện trong giấc mộng của hắn là thần thánh phương nào ? nàng đột nhiên có chút ghen tị, trừng mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ so với thiên sứ còn khoa trương hơn .
" Sắc lang! ngủ cũng nằm mơ cái loại chuyện này, đại dâm trùng !" nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sợ đánh thức hắn, nàng rón rén cẩn thận gỡ chăn ra, thời gian không còn sớm, cần chuẩn bị một chút để đi làm...
Đột nhiên, lưng nàng bị một đôi tay ra sức ôm lấy, đem nàng trở lại trên giường cuốn vào trong chăn.
" A..." nàng khẽ kêu một tiếng, rốt cục phát sinh chuyện gì ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.