Hệ Liệt Thủ Tuế

Quyển 2 - Chương 11



Cô nhíu mày, vội vàng chạy về văn phòng, lại cẩn thận xem xét đồ phổ của Nam Cung Thần Võ. Đồ phổ của anh cũng xuất hiện đường cong hai mươi bảy tuổi và bảy tuổi……

Thế này là sao? Nếu chỉ dùng đồ phổ để phán đoán, thật sự giống như cùng một người……

Cùng một người?

Cô bỗng ngẩn ngơ, trong đầu chợt hiện lên rất nhiều điểm tương tự giữa Tiểu Võ và Nam Cung Thần Võ, dù là khuôn mặt, cá tính, hành vi, ánh mắt…… hay là giọng điệu nói chuyện……

Còn có…… Vết sẹo giống nhau!

Không thể nào! Cô thở hốc vì kinh ngạc, cảm thấy ý nghĩ của mình lúc này thật sự rất vớ vẩn.

“Mình đang nghĩ cái gì thế này? Không không không! Đâu phải phim khoa học viễn tưởng, Tiểu Võ làm sao có thể là Nam Cung Thần Võ…… A, thật sự rất buồn cười, nhất định là mình quá tức giận cho nên hoa mắt……” Cô bật cười gõ đầu mình, hít thật sâu rồi cẩn thận xem lại đồ phổ một lần nữa.

Nhưng…… Vẫn giống nhau! Thực sự giống nhau!

Cô không hoa mắt, tập đồ phổ này thật sự là cùng một người, chắc chắn!

Nhưng…… Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể? Chuyện này rất kỳ lạ?

Cô trợn tròn mắt, ngây người trước máy tính. Tuy rằng không ngừng phản bác kết quả này nhưng trong đầu lại hiện ra rất nhiều điểm mù trong khoảng thời gian này.

Khi Tiểu Võ xuất hiện, Nam Cung Thần Võ không xuất hiện. Ngược lại, khi Nam Cung Thần Võ xuất hiện, Tiểu Võ không xuất hiện……

Hai anh em họ chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc!

A…… Không đúng, không đúng, có mấy lần lúc Tiểu Võ ở, Nam Cung Thần Võ sẽ thông qua chat webcam họp với nhân viên của trung tâm nghiên cứu, cũng sẽ ra chỉ thị cho cô.

Cho nên, nhất định là cô nhầm rồi…… Nhất định là cô nhầm……

“A! Mình thực sự quá mệt mỏi, có lẽ thực sự cần nghỉ ngơi một chút……” Cô gãi đầu kêu to, bị những điểm khả nghi và khó hiểu khiến cho choáng váng đầu óc.

Lúc này, di động đột nhiên vang lên, khiến cô giật bắn người. Bình tĩnh nhìn lại mới thấy là Nam Cung Thần Võ gọi.

Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô chần chờ vài giây, mới nghe máy.

“Alô……”

“Cao Lục, bây giờ cô hãy quay về công ty ngay lập tức.” Nam Cung Thần Võ vừa mở miệng là đã ra lệnh.

“Hả? Nhưng tôi….. Còn đang bận……” Cô vội vã từ chối.

Thực ra hôm nay cô cũng không muốn trở về, sau khi bị anh hôn lại đuổi đi như vậy, giờ mà gặp anh sẽ rất xấu hổ, cũng rất khó chịu.

“Bận? Cô bận cái gì?”

“Tôi…… Đang bận chỉ đạo sinh viên báo cáo, có ba người đang chờ thảo luận với tôi, có thể sẽ bận đến tối muộn……” Cô thuận miệng đáp.

“Vậy sao? Có ba người à? Vậy người đâu?” Giọng nói lạnh lùng của anh mang theo một chút châm chọc.

“Hả?” Cô ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, cửa tự động đã mở ra, Nam Cung Thần Võ mặc tây trang tối màu vừa nghe điện thoại vừa bước vào.

“Xin hỏi sinh viên của cô đâu? Tiến sĩ Cao.” Anh nhìn cô chằm chằm, hừ lạnh.

Cô kinh ngạc nhìn anh, ngẩn ra.

“Rõ ràng chỉ có một mình nhàn nhã ngồi trong văn phòng, còn nói dối.” Anh hét vào di động.

Tiếng quát giận dữ theo điện thoại truyền đến lỗ tai cô, cô vội vàng đưa điện thoại di ra xa, cuống quít đứng lên.

“Anh…… Sao anh lại tới đây?” Thấy anh, cô có chút lắp bắp, không hiểu sao đôi má cũng có chút nóng lên.

Hôm nay anh đẹp trai quá thể? Hiếm khi thấy anh mặc tây trang, có vẻ càng tuấn tú cao lớn, cũng càng hấp dẫn hơn……

Ặc! Cô rất ghét anh quá hấp dẫn.

“Tôi đi đàm phán công việc, thuận đường qua đây đón cô.” Anh nhíu mày xị mặt, cảm thấy thực phiền lòng với hành động đột nhiên bắt lái xe vòng qua đây đón cô của mình.

Rõ ràng đã phái người chở cô đến trường học, sao anh không về thẳng cho rồi?

“Anh đến đón tôi? Nhưng…… Có vệ sĩ có thể chở tôi về mà!” Cô trợn tròn mắt.

Anh bị hỏi càng phiền, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, quát: “Đừng dong dài! Lập tức thu dọn theo tôi trở về.”

Thằng nhóc này lại dám hung dữ với cô, nhưng là không biết có phải do nghi vấn vừa nãy hay không mà cô lại thấy bộ dạng hung dữ của anh rất giống Tiểu Võ……

Cô nghiêm mặt trừng anh, hừ nói:“Hôm nay tôi muốn về nhà tôi, không về công ty.”

“Ai cho phép cô?” Anh nhíu mày.

“Dù sao tôi cũng phải về dọn dẹp một chút……”

“Không cho.” Anh lạnh giọng quát.

“Vì sao không được?” Cô tức giận đến hai tay chống hông.

“Gần đây rất nguy hiểm, tôi không thể để cô đi một mình.” Anh nghiêm túc nói.

Giữa trưa ngày mai Nhậm Hiểu Niên và Phương Dạ Bạch sẽ đến, tất cả đều phải đề cao cảnh giác.

“Vì sao lại rất nguy hiểm?” Cô không hiểu.

“Cô không thấy phiền à……” Anh đang định mắng, đột nhiên cửa mở ra, Micheal đi vào, anh đành phải nhịn xuống.

“Giáo sư, cô có rảnh không? Thí nghiệm của em gặp chút vấn đề……” Micheal đi về phía Cao Lục.

“À, để cô xem.” Cao Lục nhiệt tình vẫy tay.

Khi Micheal đi qua Nam Cung Thần Võ cười gật đầu với anh, sau đó đem một bản báo cáo thí nghiệm đưa cho Cao Lục.

“Không có vấn đề gì mà?” Cao Lục nhìn một lượt, hoang mang hỏi.

“Chỗ này! Giáo sư, cô chưa nhìn kỹ đó……” Micheal dựa gần vào, khom người chỉ ra vấn đề.

“À ừ, xin lỗi, cô thấy rồi.” Cô ngượng ngùng vò vò, nở nụ cười.

“Không sao, em quen rồi.” Micheal cười khuỷu tay chống mặt bàn, trêu đùa.

Nhìn hai người bọn họ dựa gần như vậy, còn cười vui vẻ như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Thần Võ nháy mắt trở nên xanh mét, trong mắt cũng lóe lên ngọn lửa hừng hực.

Anh căm giận trừng bọn họ, đi đến kéo tay Cao Lục, tức giận nói:“Đi mau, tôi không rảnh.”

“Hả? Anh làm gì đấy? Tôi còn chưa giúp Micheal……” Cô kinh ngạc.

“Lần sau xem! Được không?” Anh lạnh lùng nói, ánh mắt quét về phía Micheal.

Micheal dưới ánh mắt giết người của anh chỉ có thể sững sờ gật đầu đầu.

“Này, chờ một chút, Nam Cung Thần Võ, anh làm cái gì vậy…… Này……” Cô khẽ mắng.

Anh không để cô nói thêm nữa, giữ chặt tay cô, tay kia cầm túi của cô, cứ thế kéo cô đi ra ngoài.

Vì thế, cô bị anh túm lên xe trước mắt bao người ở sở nghiên cứu.

Mà đám Suzie nhìn nhau cười thầm, nhất trí cho rằng quan hệ của hai người này tất nhiên, nhất định, tuyệt đối……

Không tầm thường.

“Anh…… Anh thật quá đáng…… Sao anh lại cắt ngang tôi hướng dẫn sinh viên?”

Ngồi vào trong xe, Cao Lục liền không nhịn được bốc hỏa, lớn tiếng hỏi Nam Cung Thần Võ.

“Hướng dẫn? Hừ, thế mà là hướng dẫn? Giáo sư và sinh viên vui cười áp sát nhau, chẳng ra thể thống gì.” Anh hừ lạnh.

“Tôi nào có vui cười áp sát với sinh viên?” Cô tức giận nói.

“Không có sao? Vừa rồi cái cậu Micheal kia xán đến gần như vậy..” Anh nói xong lặp lại động tác của Micheal, dịch về phía cô.

Cô kinh hãi, lùi ra sau, nhưng anh vẫn cứ tiến tới, gần đến nỗi chóp mũi gần như sẽ chạm vào mặt cô. Cô trợn tròn mắt, tim đập thình thịch, toàn thân cứng đờ.

“Để cho sinh viên tới gần như vậy, giáo sư như cô không có tý cảnh giác nào sao?” Anh tức giận chất vấn.

Hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt, cô gần như có thể ngửi được mùi thuốc lá của anh, nhưng cô không hiểu rút cuộc anh đang giận cái gì.

“Tôi…… Tôi…… Tôi đâu có……” Cô rất muốn lớn tiếng bác bỏ nhưng đối mặt với ánh mắt sáng quắc của anh, cô bỗng cứng lại.

Ánh mắt anh…… Nóng quá…… Nóng đến mức làm cô miệng khô lưỡi khô.

“Lần sau, nếu cô cần đàn ông như vậy thì cứ nói với tôi, tôi có thể hy sinh một chút……” Anh áp bên môi cô khàn khàn nói, hơn nữa càng nói càng tới gần.

Cô trợn mắt, nhanh chóng lấy tay che miệng mình.

Động tác này làm anh nhíu mày, anh hừ lạnh một tiếng, không vui lùi lại, giọng điệu rất không vui:“Không cho phép cô ở quá gần sinh viên như vậy, tôi cũng không hy vọng cố vấn của tập đoàn Nam Cung gây ra scandal.”

“Tôi…… còn lâu mới vậy……” Cô âm thầm thở phào một hơi. Thằng nhóc chết tiệt, không cho? Anh ta cho rằng anh ta là ai?

“Tốt, về sau đừng để tôi bắt gặp phải loại chuyện này.” Anh dựa người vào lưng ghế dựa, lạnh lùng nói.

“Xin anh yên tâm, sẽ không có chuyện này đâu, bởi vì Micheal chỉ có hứng thú với đàn ông.” Cuối cùng cô cũng lấy lại được sức lực và giọng nói, cắn răng nói với anh.

Anh ngẩn ra.

“Anh mới phải cẩn thận đừng cùng ‘nữ thư ký’ của anh gây ra scandal, tự quan tâm mình trước đi!” Cô thở hổn hển nói, nghiêng đầu một bên không thèm nói chuyện với anh nữa.

“Này này, cô đừng nói lung tung, tôi và Hàn Đan chẳng có gì cả……” Anh nhíu mày nói.

Ai quan tâm anh ta với thư ký thích cải trang của anh ta có cái quái gì.

Hơn nữa, sau khi biết Hàn Đan là đàn ông, không hiểu sao trong lòng cô lại có chút bài xích và phản cảm với thư ký Hàn.

“Cao Lục!”

Cô không đáp, giả vờ ngủ.

“Cao Lục! Không cho cô nghĩ linh tinh, có nghe không?” Anh lại quát.

Câu này thật quá ngây thơ, giọng điệu không khác gì Tiểu Võ……

Ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu khiến ngay cả cô cũng ngẩn ra, không khỏi quay đầu nhìn trộm sườn mặt anh.

Mũi cao thẳng như điêu khắc với đôi môi đang mím, rõ ràng là một người đàn ông đẹp trai hai mươi bảy tuổi, nhưng vì sao lại làm cô nhớ tới cậu bé bảy tuổi trưởng thành sớm kia?

Cũng sẽ khiến…… khiến tim cô không hiểu sao lại đập thật mạnh……

Rốt cuộc thì bắt đầu từ khi nào mà người học y khoa như cô cũng dần hiểu ra, tim đập không chỉ chia thành nhanh và chậm, còn có một kiểu đập nữa là rung động!

Đang thất thần, anh quay đầu lại, đúng lúc bắt được ánh mắt rình coi của cô, lông mày hơi nhíu lại, châm chọc nói:“Nhìn cái gì?”

“Không có gì……” Mặt cô đỏ lên, lúng túng thu tầm mắt về, đang định xoay đầu, xe đột nhiên quay gấp một cái, cô mất thăng bằng ngã lên người Nam Cung Thần Võ.

“A! Rất…… Xin lỗi……” Cô sợ anh tức giận, bối rối vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng xe lại quay sang hướng khác, cô lập tức lại ngã sang một hướng khác, đầu còn đập lên cửa kính xe.

“A……” Đau chết mất!

Nam Cung Thần Võ không nhịn được, dứt khoát kéo cô vào trong lòng ôm lấy, gầm lên với Khốc Khắc:“Sao lại thế này?”

“Lốp xe trúng đạn.” Khốc Khắc vội la lên.

“Cái gì?” Anh hoảng hốt, quay đầu muốn nhìn ra ngoài xe, nhưng xe lại nghiêng ngảo, anh và Cao Lục cùng ngã về bên trái, nằm trên ghế dựa. Mà lúc này anh lại đè lên cô, tư thế của hai người cực kỳ mập mờ.

Tim cô không ngừng đập điên cuồng, ngây ra nhìn anh.

Dường như anh cũng bất ngờ, tay ôm cô vẫn chưa buông ra, ngược lại càng siết chặt hơn.

“Anh……”

“Đừng có lộn xộn.” Anh quát khẽ.

Sau một lúc rung lắc, Khốc Khắc đỗ xe sát ở ven đường, lao xuống xe kiểm tra. Nhưng lúc này đã có một chiếc xe đuổi theo họ, Khốc Khắc kinh hãi hét to:“Tổng giám đốc! Nguy hiểm! Nhanh xuống xe!”

Sắc mặt Nam Cung Thần Võ thay đổi, sợ hãi túm lấy Cao Lục, tông cửa xông ra. Nhưng họ vừa mới xuống xe, chiếc xe kia lại nhanh chóng dừng lại, bốn kẻ to con nhảy xuống.

Cao Lục sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không tự giác nắm chặt tay Nam Cung Thần Võ.

“Hai người đi mau.” Khốc Khắc rút súng vội hét lên.

“Nhưng anh……” Cao Lục lo lắng một mình anh ta đối phó với bốn người thế nào.

Nhưng Nam Cung Thần Võ nghiêm mặt lạnh lùng, không nhiều lời liền kéo cô xoay người bỏ chạy.

“A…… Khốc Khắc thì sao…… Oa!” Cô bị anh kéo đi còn vẫn lo lắng quay đầu, lại phát hiện ra hai người ở lại đối phó với Khốc Khắc, hai người khác đuổi theo họ.

“Anh ta sẽ tự xử lý, đừng nói nữa, chạy mau!” Anh quát, bước chân càng nhanh hơn.

Vì thế hai người chạy như điên về phía đầu đường cái.

Tình cảnh này thật quá quen thuộc, Cao Lục vừa chạy vừa nghĩ. Ngày đó sau khi cô đưa Tiểu Võ đi ăn cơm cũng bị người ta truy kích hệt như vậy.

Nhưng người bên cạnh từ Tiểu Võ đã biến thành “Đại Võ”.

Nam Cung Thần Võ kéo cô chạy qua đường cái, phát hiện hai người phía sau kia đuổi sát không rời, vì thế chui vào một ngõ hẹp.

Nhưng sau khi đi vào mới phát hiện ra đây là ngõ cụt, anh khẽ chửi một tiếng, quay đầu đã thấy hai tên kia chạy vào theo. Anh chỉ có thể vội vàng đẩy cô trốn ra sau đống đồ linh tinh.

“Hộc…… Hộc…… Giờ phải làm sao?” Cao Lục thở phì phò, lo lắng hỏi.

“Suỵt!” Anh lấy bàn tay che miệng cô lại, nói bên tai cô:“Đừng lên tiếng, cũng đừng làm chuyện điên rồ, ngoan ngoãn ở trong này, lần này để tôi đối phó là được rồi.”

Cô mẫn cảm hơi rụt lại, quay đầu kinh hãi trừng mắt nhìn anh, tim bỗng đập mạnh.

Anh nói……“Lần này”!

“Yên tâm, không sao đâu, dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không được ra.” Anh cong khóe miệng cười với cô, đứng dậy đi ra ngoài.

Hai gã to con vừa nhìn thấy anh, đồng thời giơ súng về phía anh.

“Lần trước để mày chạy thoát, lần này dù thế nào cũng phải đưa mày về, Nam Cung Thần Võ.” Một gã to đó có gương mặt râu ria xồm xoàm lạnh lùng thốt ra.

Sắc mặt anh khẽ thay đổi.

Quả nhiên những kẻ này biết chuyện của anh, không, là biết tất cả mọi chuyện.

Cao Lục cũng kinh ngạc đờ ra. Những người này…… Những người này nhắc tới “Lần trước để mày chạy thoát”?

Nhưng lần trước rõ ràng họ đuổi theo “Tiểu Võ”……

“Rút cuộc kẻ đứng sau lưng chúng mày muốn thế nào?” Khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh lùng.

“Chủ nhân bọn tao muốn mang thứ thuộc về ông ấy về.” Kẻ to con kia nói.

“Thứ thuộc về ông ta? Cái gì vậy?” Anh nhướn mày.

“Chúng mày.”

“Cái gì?” Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.

“Kế hoạch Thủ tuế là do chủ nhân của bọn tao tài trợ, tiến sĩ Nhậm đã chết, mà chúng mày là những thực thể duy nhất còn lại trong kế hoạch này. Thế nên theo lý mà nói, tất cả chúng mày đều là vật sở hữu của chủ nhân bọn tao.”

“Thật buồn cười ! Cái này là luận điệu chó má gì vậy?” Anh giận dữ mắng.

“Không buồn cười chút nào đâu, chủ nhân đợi sáu năm, nhưng ông ấy thấy chúng mày vẫn chưa tìm được cách, vì thế quyết định thu vật sở hữu về tự mình tiếp nhận kế hoạch này.” Tên to con kia lại nói.

Kế hoạch Thủ tuế? Cao Lục lần đầu tiên nghe thấy cái tên này nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy cả người lạnh băng.

“Hừ! Đi về nói với ông ta đừng có nằm mơ, kế hoạch này tao sẽ tự giải lấy, ông ta muốn nhúng tay vào, không có cửa đâu!” Anh cười lạnh.

“Vậy không thể nghe mày rồi.” Tên to con kia giơ súng lên, lao về phía anh.

Anh đưa tay chống cự, nhưng tên kia vừa cao vừa to, một cái đã bắt được tay phải của anh quặc ra sau, cũng ghìm chặt cổ anh.

Cao Lục nhìn ở phía sau vừa kinh hãi vừa lo lắng, Nam Cung Thần Võ còn nói anh có thể thu phục được, kết quả vừa bắt đầu đã bị bắt rồi.

“Hừ! Tốt nhất mày nên ngoan ngoãn đi theo bọn tao, Nam Cung Thần Võ, càng giãy dụa thì càng khiến da thịt đau thêm một chút thôi. Ha ha, nếu mày biến thành trẻ con, có lẽ tao còn xuống tay nhẹ một chút……” Tên to con kia cười âm hiểm, tay hơi dùng sức.

Nam Cung Thần Võ đau đến nhíu mày, trong mắt hiện lên sát khí.

Cao Lục vốn còn đang giật mình run sợ vì câu nói “Nếu mày biến thành trẻ con” kia, nhưng vừa thấy Nam Cung Thần Võ bị ghìm chặt cổ cô liền hoảng sợ hoàn hồn, xúc động xông ra ngoài, giận dữ hét lên với hai gã to con:“Các người mau buông anh ấy ra! Tôi đã báo cảnh sát rồi! Cảnh sát sẽ tới ngay lập tức……”

Kẻ to con kia vừa nhìn thấy cô, hơi sửng sốt, lập tức cười lớn:“Tiến sĩ Cao, cô đến thật đúng lúc, tôi đỡ phải phí công tìm cô.”

Nam Cung Thần Võ quay đầu lườm cô, cắn răng thấp giọng mắng:“Đồ ngốc này……”

“Tôi cảnh cáo các người lập tức buông anh ấy ra, nếu không…… Nếu không……” Vừa mở miệng khí thế của cô liền xẹp xuống, lại thấy một tên to con khác đang đi đến chỗ cô sợ tới mức lắp bắp lùi về phía sau, thuận tay bắt lấy cái túi da ném về phía hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.