Ba đôi nam nữ cùng nhau đứng trước một căn nhà lớn đổ nát, trong đó hai
đôi vợ chồng trung niên mặc dù tóc đã bạc nhưng khí chất vẫn thanh lịch
tuấn tú, chỉ trên khuôn mặt là không che giấu được vẻ phong sương.
Còn lại là một đôi nam nữ trẻ tầm hai mươi tuổi, người đàn ông anh tuấn trắng trẻo, người phụ nữ lạnh lùng đoan trang.
Sáu người tuổi tác chênh lệch khá lớn, nhìn như cha mẹ hai nhà cùng vợ
chồng trẻ đoàn tụ, nhưng thái độ bọn họ nói chuyện với nhau rất ngang
hàng.
“Anh đúng là chẳng già đi tẹo nào cả, Tiểu Bạch.” Nam Cung Thần Võ cười khẩy nói.
“Anh và Hiểu Niên lại già đi nhiều đó, Thần Võ.” Phương Dạ Bạch đáp lễ nói móc.
“Đây là dấu vết năm tháng.” Nhậm Hiểu Niên cười nói.
“Hiện giờ không sợ già đi nữa sao?” Phương Dạ Bạch nhìn cô.
“Dần dần già đi mới là cuộc sống chứ.” Nhậm Hiểu Niên cảm thán nói.
“Còn anh? Vẫn chưa tìm được cách sao?” Nam Cung Thần Võ hỏi anh.
“Còn chưa.”
“Dự tính cứ sống vậy hả?”
“Cũng không có gì là không tốt cả.” Phương Dạ Bạch hừ nhẹ.
“Không ai cảm thấy hai người rất kỳ lạ sao?” Cao Lục hỏi.
“Chúng tôi thường xuyên đổi chỗ ở.” Tiểu Ngũ nói.
“Không cảm thấy phiền toái sao?” Dịch Hành Vân cũng hỏi.
“Chờ khi tôi chán, tôi sẽ nghĩ cách.” Phương Dạ Bạch cười khẽ.
“Sau khi anh giúp chúng tôi xong thì cũng tiêu hủy dụng cụ thí nghiệm kia rồi à?” Nam Cung Thần Võ tò mò.
“Đúng vậy, để tránh phiền toái, vẫn nên tiêu hủy thì hơn.”
“Không thấy đáng tiếc sao?”
“Cái dụng cụ đó giữ lại chỉ là tai họa.” Phương Dạ Bạch nói.
“Cũng phải, nhỡ lại có người đến cướp…” Nhậm Hiểu Niên rùng mình.
“Tuyệt đối không được để ‘Kế hoạch Thủ Tuế’ tái diễn. Sai lầm này xảy ra một lần là đủ rồi.” Phương Dạ Bạch nhìn tòa nhà trước mặt không khỏi
cảm thán.
“Thật vui mừng khi ác mộng này đã kết thúc.” Đã ba mươi năm, Nhậm Hiểu Niên vẫn không thể quên nỗi sợ hãi khi ấy.
“Căn nhà này cũng nên bán đi, chúng ta về sau tốt nhất đừng nên gặp mặt nữa.” Nam Cung Thần Võ nói.
Mọi người đều im lặng, họ hiểu ý anh.
Ba mươi năm đã qua nhưng vẫn có không ít người truy tìm ba quái vật
“Hoàn đồng” bọn họ, đặc biệt là nhà họ Phương vẫn luôn đi tìm Phương Dạ
Bạch. Mọi chuyện nhìn như đã kết thúc, nhưng tàn tro còn đỏ, chỉ cần vô ý không chừng sẽ lại dấy lên thành ngọn lửa cháy lan ra cả cánh đồng.
Phương Dạ Bạch và Nhậm Hiểu Niên cũng đưa tay ra. Ba người nắm chặt tay
nhau. Những năm sát cánh bên nhau dường như đều hiện lên trong trí nhớ.
Nhìn nhau một cái rồi buông tay ra, bọn họ ôm người mình yêu mỗi người đi về một phía.
Gió đông lạnh lẽo cuốn theo những chiếc lá rụng hiu quạnh giữa trời
chiều, ba bóng người càng lúc càng xa, tiếp tục hành trình còn dang dở
của bọn họ
Từ nay về sau từ biệt, không hẹn gặp lại, nhưng phần tình nghĩa này vĩnh viễn chôn chặt trong lòng bọn họ.
Cho dù bao nhiêu tuổi, trải qua bao nhiêu thời gian, thứ vĩnh viễn vượt
qua thử thách của thời gian không phải là thanh xuân mà chính là những
đoạn hồi ức không thể nào thay thế được này.