Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 32



Cho dù mọi người có dùng hết toàn lực đi chăng nữa, nhưng khi thiếu khuyết một loại năng lượng tín ngưỡng, thì hoàn toàn không có cách nào có thể phong ấn thành công, ma khí như hồng thuỷ vỡ đê phun trào ra, lực phản phệ mạnh đến nỗi làm cho mấy người cuối cùng đang kiên trì lung lay như sắp đổ.

Đề Lạc vừa phải chống đỡ đám người bị xâm thể ở bốn phía, lại vừa phải bảo vệ an toàn cho mọi người, vô pháp thoát thân. Những người khác cũng hữu tâm vô lực, năng lượng tín ngưỡng không đủ kiên định, ở giữa đám ma khí hoành hành không có cách nào để thắp sáng Pháp Tắc tinh thạch.

Đang lúc tràn ngập nguy hiểm, một cổ sức mạnh tín ngưỡng cường đại tựa như ánh dương, chiếu sáng lên mây đen giữa không trung.

Mọi người nhịn không được híp mắt lại, đáng lẽ như dòng suối khô kiệt lúc này phảng phất như được rót vào sinh cơ, tức khắc làm cho bọn họ cảm thấy tinh thần đại chấn.

Mọi người theo nguồn sáng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ hài, đang cầm một viên Pháp Tắc tinh thạch, an tĩnh đứng ở bên cạnh Thượng Khả.

Cả người đứa bé đều tản ra ánh sáng bạch sắc, đôi mắt như đá quý, trong suốt sáng chói, đang không chớp mắt mà nhìn Thượng Khả bị ma khí vây quanh.

"Ba ba."

Âm thanh non nớt của Phác Phác xuyên qua đám ma khí nồng đậm, truyền vào tai Thượng Khả.

Linh hồn thuần khiết, tín ngưỡng thuần khiết.

Tâm hồn Phác Phác không được đầy đủ, không sợ hãi cái gì, bé xem Thượng Khả như ba ba của mình, Thượng Khả quan tâm bé, đó chính là điều khiến bé vui vẻ.

Không mang theo một tia tạp chất, không có một chút do dự nào, tín ngưỡng của bé, là vì Thượng Khả mà tồn tại.

Ma khí bám trên thân thể của Thượng Khả dần dần bị tản ra, tiếng đàn đột nhiên im bặt.

Bảy loại tín ngưỡng, phong ấn hoàn thành.

Bùm, bùm...... Liên tục có mấy chục âm thanh phát ra, những người đang còn đứng thẳng người, toàn bộ thoát lực ngã quỵ.

Đàn trong tay Thượng Khả cũng rơi xuống, thân thể lung lay nghiêng về phía sau.

Phác Phác xông tới, thân thủ đỡ lấy lưng Thượng Khả, ý đồ muốn chống đỡ, kết quả suýt nữa ngay cả chính bé cũng bị đè, may mắn Đề Lạc đúng lúc xuất hiện, đem hai người ôm lấy.

Xung quanh Cây ma quỷ, xuất hiện bảy đồ án lớn nhỏ không đồng nhất, tựa như xiềng xích, đem nó chặt chẽ khóa trụ lại. Ma khí bao phủ trên đỉnh dần dần tan đi, một mảng bầu trời xanh thẳm lại lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.

Mắt mọi người rưng rưng, trên mặt lại lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn.

Bọn họ ai ai cũng đầu bù tóc rối, chật vật bất kham, tâm tình lại tựa như bầu trời kia, thuần tịnh trong suốt, phảng phất như được trọng sinh(*).

(* Sống lại, ai hay đọc truyện mạt thế là biết ha)

Đề Lạc ôm Thượng Khả, giữa trán cậu hạ xuống một hôn, cảm thụ được độ ấm trên người cậu, lòng hắn tràn đầy vui sướng, như trút được gánh nặng.

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến -- phong ấn Cây ma quỷ. 】

【 Ký chủ quang vinh hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến mà vẫn còn sống, hệ thống đưa tặng thời gian ngưng lại 5 năm. 】

5 năm? Thời gian ngưng lại tựa hồ so với mấy lần khác ngày càng dài hơn.

【 Nếu trong khoảng thời gian này, lại hoàn thành thêm hai nhiệm vụ tìm chết mà vẫn còn sống, ký chủ có thể lựa chọn lưu lại thế giới này, không chịu bất cứ hạn chế nào mà tiêu xài nhân sinh. 】

Thượng Khả bắt đầu suy tư khả năng đáp ứng cùng Đề Lạc kết giao, ai ngờ hệ thống lại nói: 【 Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến......】

Cái gì? Nhanh như vậy?

Thượng Khả còn chưa kịp nghe xong nội dung nhiệm vụ, đã thấy một bóng người đang lao thẳng về phía lưng Đề Lạc.

"Cẩn thận!" Thượng Khả đột nhiên lao lên, ôm chặt bả vai Đề Lạc.

Chỉ nghe xẹt một tiếng, lưỡi dao sắc bén đâm thủng ngực Thượng Khả, máu tươi lập tức trào ra.

【...... Nhiệm vụ 1: Bảo vệ Đề Lạc. 】

Thượng Khả xem như đã minh bạch, hệ thống đưa tặng thời gian ngưng lại càng dài, cậu lại chết càng nhanh.

"Thượng Khả!" Đề Lạc nhìn Thượng Khả ngã vào trong lòng ngực mình, hai mắt đỏ đậm, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đánh lén, rõ ràng chính là bạn tốt cùng hắn lớn lên -- Côn Tây!

"Vì sao?" Hắn lạnh giọng chất vấn.

"Ha ha ha, vì sao?" Côn Tây điên cuồng mà cười to, "Bởi vì tôi hận cậu, tôi hận cậu. Vì sao cậu vừa sinh ra đã là người cao cao tại thượng, mà tôi vĩnh viễn chỉ có thể kém hơn một bậc, giống như một con chó đi theo đuôi cậu chứ?" Côn Tây bước chân lảo đảo, trong mắt mang theo cừu hận và ghen ghét, trong miệng không ngừng mắng, kêu gào.

Đề Lạc trong lòng sáng tỏ, gã ta cũng bị ma khí xâm thể. Cây ma quỷ mặc dù đã bị phong ấn, nhưng những người từng bị xâm thể, đại bộ phận đều không thể khôi phục lại, cho dù có thể khôi phục, cũng yêu cầu một đoạn thời gian rất dài.

Chỉ là Đề Lạc không nghĩ tới, bằng hữu mà hắn tín nhiệm nhất, sẽ trở thành một người trong số đó.

Đề Lạc trong mắt tràn ngập sát khí, cầm trường kiếm bên hông lên, hung hăng đâm vào trái tim Côn Tây......

"Thượng Khả, kiên trì một chút." Đề lạc một tay ôm Thượng Khả, một tay lấy thuốc trong hầu bao ra.

Thượng Khả hai mắt nửa mở, máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra.

Cậu cảm giác thực lạnh, thân thể run nhè nhẹ.

"Thượng Khả." Tạp Tu lảo đảo chạy tới, phẫn nộ rống to với Đề Lạc: "Anh bảo vệ cậu ấy là như thế này sao?"

Đề Lạc nhấp môi không nói một tiếng, biểu tình lãnh ngạnh đút thuốc cho Thượng Khả, ngón tay run rẩy giúp cậu xử lý miệng vết thương.

Lưỡi dao sắc bén kia đã đâm xuyên vào thân thể của Thượng Khả, bọn họ kỳ thật đều rất rõ ràng, Thượng Khả chỉ sợ đã không còn cách nào xoay chuyển được.

Nhưng mà, không có ai nguyện ý tin tưởng sự thật này.

Bọn họ đem hết khả năng mà cứu trị, trong miệng không ngừng kêu tên "Thượng Khả", làm cậu cố gắng kiên trì.

Cây ma quỷ đã phong ấn thành công, bọn họ đem vinh quang to lớn mang về, tất cả bọn họ đều là anh hùng.

Cho nên Thượng Khả, không được từ bỏ! Đừng rời khỏi đây! Hãy cùng bọn họ nghênh đón vinh quanh thuộc về mình.

Thân thể Thượng Khả càng ngày càng lạnh, cậu nhìn chăm chú Đề Lạc, cố sức mà mấp máy môi, nhẹ giọng nói mấy câu.

"Thượng Khả, em nói cái gì?" Đề Lạc đem lỗ tai ghé sát vào bên môi cậu, nhưng mà, hắn đã không thể nghe thanh âm của cậu nữa, ngay cả hô hấp, cũng đã biến mất.

Đề Lạc tầm mắt dần dần mơ hồ, có một con quái thú mang tên "Sợ hãi" đem cả người hắn cắn nuốt hết.

Loại cảm giác đau lòng tuyệt vọng này, tựa như không phải là lần đầu tiên xuất hiện.

Mặt trời mới mọc lên ở phương đông, ánh rạng đông đẹp nhất, lại biến mất ngay khi sáng sớm xuất hiện chỉ trong một khắc......

"Nếu kiếp sau còn có thể gặp được anh, cho dù có bao nhiêu gian khó, tôi cũng nguyện ý cùng anh thử xem."

Đây là những lời cuối cùng mà Thượng Khả nói với Đề Lạc.

Cậu nằm ở không gian hệ thống, tinh thần hoảng hốt mà nghe hệ thống tuyên bố khen thưởng:【 Hoàn thành một nhiệm vụ chủ tuyến và một nhiệm vụ phụ tuyến, thỉnh ký chủ tiếp nhận khen thưởng. Thể chất 5(7), trí nhớ 10(2), tinh thần lực 10(5), mỹ mạo 10(5), thọ mệnh 2(2), ngoài ra có thêm kỹ năng học tập mới. 】

"Hệ thống, ta có chút mệt."

【 Ký chủ có thể lựa chọn một hai loại kỹ năng nhẹ nhàng, ở trong không gian trăm luyện một bên học tập, một bên điều tiết tâm tình.】

"Ta rốt cuộc phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ nữa mới có thể trở lại hiện thực?"

【 Tạm thời không thể đếm hết. Nhưng mà, nếu cậu có thể hoàn mỹ sống sót ở càng nhiều thế giới, thì số nhiệm vụ sẽ càng ít. 】

Hoàn mỹ sống sót? Nói nghe thật nhẹ nhàng, trong ba thế giới, cậu không có một lần nào thành công.

"Ta còn có thể trở lại những thê giới đã từng trải qua hay không?" Cậu muốn biết những người đã quan tâm cậu sau khi cậu rời đi, có sống khoẻ mạnh hay không.

【 Nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ được giao, hơn nữa tổng độ hoàn mỹ đạt tới hơn 50%, như vậy cậu sẽ có cơ hội quay lại hiện thực, hoặc trao đổi thành cơ hội viết lại kết cục những thế giới đã trải qua. 】

Dùng cơ hội quay trở lại hiện thực, chuyển thành cơ hội viết lại kết cục?

Thượng Khả ngây ngẩn cả người, trong lòng do dự.

Không bao lâu sau, cậu cổ vũ lại tinh thần mình, hiện tại chỉ mới trải qua ba thế giới, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.

Cậu cho hệ thống mở ra các hạng mục kỹ năng, phát hiện lại có vài loại kỹ năng mới sáng lên "Máy tính", "Mở khóa", "Ma thuật", còn có "Võ thuật" mà cậu vẫn luôn muốn học!

Nếu mà cậu biết được võ thuật, nói không chừng là ở thế giới trước có thể vừa bảo vệ Đề Lạc vừa tránh đi điểm yếu của mình, thành công sống sót.

Cho nên, lần này Thượng Khả không chút do dự chọn "Võ thuật", còn lại một kỹ năng khen thưởng, cậu do dự một hồi, đột nhiên hỏi: "Hệ thống, ta có thể biết trước được thế giới tiếp theo là gì hay không?" Nếu có thể biết trước, cậu có thể nhằm vào kỹ năng học tập, để hoàn thành càng tốt nhiệm vụ hơn.

【 Không thể. 】 hệ thống gạt người phủ định trả lời, 【 Nhưng mà nhiệm vụ hệ thống, là dựa theo hình thức khó khăn hoặc đơn giản luân phiên tuyên bố. 】

"Vậy thế giới trước có tính là khó khăn không?"

【 Tính. 】

"Cho nên thế giới sau của ta, chắc là thế giới tương đối đơn giản ha?"

【 Đúng vậy.】

Thượng Khả tức thì cảm giác nhẹ nhàng không ít, nhìn hạng mục kỹ năng, cuối cùng lựa chọn "Máy tính".

Võ thuật chia làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cấp đại sư, cấp tông sư. Trước mắt cậu chỉ có thể học võ thuật tập sơ cấp. Máy tính phân loại lại có chút ngoài dự đoán, bên trong chỉ có một danh mục -- hacker. Sau đó căn cứ vào cấp bậc bất đồng, cũng giống như võ thuật, được chia ra làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cấp đại sư, cấp tông sư. Trước mắt cậu có thể học sơ cấp và trung cấp.

Kỹ năng ma thuật cũng được mở khóa, kỳ thật cậu cũng rất cảm thấy hứng thú. Nhưng mà lựa chọn hữu hạn, chỉ có thể để lần sau lại học.

Không gian trăm luyện có mô phỏng thể nghiệm, có thể tham gia diễn tập thực chiến, tựa như một chơi trò chơi, tuy rằng vất vả, nhưng cũng không tính là buồn tẻ.

Lần này lựa chọn học tập võ thuật sơ cấp và kỹ thuật hacker, Thượng Khả ở trong không gian trăm luyện ước chừng mười lăm năm.

【 Chuẩn bị ổn thoả, bắt đầu truyền tống. 】Thanh âm hệ thống vang lên giữa không trung.

Theo một đạo bạch quang xuất hiện, Thượng Khả bị truyền tống đến thế giới tiếp theo.

Bốn phía tối tăm, một mảnh tĩnh mịch, Thượng Khả cảm giác mình hình như đang ở trong một không gian trật hẹp, thân thể cuộn tròn, trong lòng ngực còn ôm một đứa bé.

Thân thể đứa bé không ngừng run rẩy, ngực phập phồng, trong miệng còn phát ra tiếng hít thở dồn dập.

Cho dù vẫn chưa tiếp thu tin tức từ hệ thống, Thượng Khả đại khái cũng đã đoán ra được tình cảnh hiện tại của bọn họ, rõ ràng đang trốn tránh cái gì đó rất nguy hiểm.

Chờ hệ thống đem tin tức truyền đến, Thượng Khả mới có thể sắp xếp tình huống rõ ràng.

Thân thể này của cậu tên là "Bố Nặc", hiện nay 7 tuổi. Đứa bé đang nằm trong lòng ngực cậu chính là nhân vật chính của thế giới này ------ Phong Tuyển.

Bọn họ bị một đội ngũ chuyên môn buôn bán dân cư quốc tế, tính cả mấy chục đứa bé khác, cùng nhau bị vận đến nước ngoài, sau khi thuyền buôn lậu cập bờ, có mấy đứa trẻ tuổi hơi lớn lập kế hoạch hành động một lần chạy trốn, kết quả ngoài dự đoán thất bại, một nửa số đứa trẻ chết thảm trong lần hành động này, còn lại đều bị bắt trở về.

Mà cậu và Phong Tuyển là hai con cá lọt lưới, giờ phút này đang chui rúc trong một cái thùng hàng, trốn tránh sự tìm kiếm của một đám đao phủ.

Dựa theo sự phát triển ban đầu, đám người kia rất nhanh sẽ tìm được vị trí hai người ẩn nấp, "Bố Nặc" vì mạng sống của mình, đem Phong Tuyển đẩy ra ngoài, sau đó nhanh chóng chạy về hướng một cái quản trường khác. May mắn là, lúc ấy hình cảnh nhận được tin báo, tới bao vây tiêu trừ đội ngũ buôn lậu này, vừa vặn cứu được "Bố Nặc".

Nhưng mà, Phong Tuyển bởi vì "Bố Nặc" bán đứng, chỉ trong một khắc trước khi được cứu bị đám buôn người kia đánh gãy hai chân, từ đó tàn tật.

Lưu vong nước ngoài, cả thể xác và tinh thần Phong Tuyển đều bị thương, nhớ không nổi thân thế của mình, hình cảnh địa phương chỉ có thể đem hắn và "Bố Nặc" cùng nhau đưa vào trung tâm phúc lợi. Không lâu sau đó Bố Nặc đã được người thu dưỡng, mà Phong Tuyển bởi vì thân thể tàn tật, tính tình trở nên táo bạo dễ giận, tuổi thơ rất thê thảm. Sau đó có ít nhiều người hảo tâm giúp đỡ, hơn nữa dựa vào chính sự nỗ lực và tài năng của mình, rốt cuộc sáng lập ra một phen sự nghiệp.

Tại năm hai mươi hai tuổi, Phong Tuyển và thân nhân thất lạc nhiều năm nhận nhau, trở về gia tộc. Một năm sau, hắn gặp lại "Bố Nặc" - người mà năm đó đã hại hắn hai chân bị tàn tật, "Bố Nặc" đổi tên thành "Kỳ Nặc Tư", là người thừa kế gia tộc Uy Đăng. Sau khi Phong Tuyển tra ra thân phận của cậu ta, bắt đầu âm thầm trả thù, không chỉ làm cho cậu ta mất đi tư cách người thừa kế, hơn nữa còn bị gia tộc xoá tên.

【 nhiệm vụ chủ tuyến: Bảo vệ Phong Tuyển đến hai mươi hai tuổi. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.