Cái Bố Lí phất phất tay, điệu bộ tựa như nữ vương cao cao tại thượng: “Tao đợi ngày này đã lâu lắm rồi, những oán hận mà tao phải nhận lúc trước sẽ trả lại tất cả cho mày ngay hôm nay”
Tát được một cái lên mặt cậu, cả người Cái Bố Lí rất sảng khoái và thỏa mãn giống như vừa hoàn thành xong một sự nghiệp vĩ đại.
Thượng Khả chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm gã.
Cái Bố Lí ung dung nhàn nhã sửa lại cổ áo, ngón tay âm thầm tắt dụng cụ gây nhiễu giấu bên dưới cổ áo. Sau đó, gã khom lưng chỉnh lại chăn cho Thượng Khả, giọng điệu dịu dàng nói: “Trông mày có vẻ mệt mỏi lắm rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé, lần sau tao lại tới thăm mày. Có điều… lần sau gặp lại có thể là mày đã ở nghĩa địa rồi” Khi nói đến câu cuối cùng, âm lượng của gã ép xuống rất nhỏ, gần như là dán vào tai cậu mà nói.
Nói xong, gã lùi ra sau một bước rồi quay lưng về phía máy ghi hình nở một nụ cười khoái trá và nghênh ngang rời đi.
Bộ dạng tiểu nhân đắc ý đó của gã khiến người khác muốn đạp một cú.
Tuy Khải Cơ chân chính là một người có chút kiêu ngạo tùy hứng và cũng không có quan hệ tốt với Cái Bố Lí nhưng không đến mức vào lúc cậu ta sắp chết như bây giờ mà hắn còn chạy tới bồi thêm một dao chứ? Bộ có thâm thù đại hận à? Huống chi cha của Khải Cơ còn là ân nhân kiêm cha nuôi của gã, cái trò lấy oán trả ơn này cũng quá đáng lắm rồi.
Trầm mặc nhìn trần nhà, Thượng Khả đang suy nghĩ xem nên làm sao để trong hoàn cảnh tay không thể cử động miệng không thể nói mà dạy cho Cái Bố Lí một bài học. Nghĩ tới nghĩ lui, mắt cậu lại bắt đầu thấy cay cay. Thôi, ngủ luôn cho rồi, ngủ một giấc đã rồi tính tiếp…
Lúc Lạp Uy Nhĩ đi vào phòng bệnh, đứa trẻ trên giường vẫn còn đang ngủ say, mái tóc mềm mại phủ xuống trán, đuôi tóc hơi vểnh lên, dáng vẻ có phần biếng nhác. Nắng chiều ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt hơi gầy lưu lại một khoảnh ửng hồng nhàn nhạt.
Khẽ bước đến bên cạnh Thượng Khả, Lạp Uy Nhĩ vươn tay vén vài sợi tóc đang che trước mắt cậu. Đột nhiên động tác của hắn khựng lại, tầm nhìn dời sang khóe mắt của cậu. Ở đó có một vết xước rất nhỏ, nếu không để ý kỹ sẽ rất dễ bị bỏ qua.
Mỗi ngày, hắn đều ở bên cạnh Khải Cơ nên dĩ nhiên sẽ biết rất rõ từng vết thương trên người cậu. Mấy tiếng trước, vết xước này chắc chắn không hề tồn tại.
Bác sĩ và y tá chăm sóc cho Khải Cơ đều đã được tuyển chọn kỹ lưỡng, trên người họ tuyệt đối không mang theo bất cứ vật dụng sắc nhọn nào. Bình thường, khi hộ lý làm việc cũng sẽ mang găng tay khử trùng, thao tác vô cùng cẩn thận. Đừng nói đến chuyện va quẹt làm bị thương, trên thực tế, ngay cả một chút va chạm cũng sẽ không xảy ra.
Trầm ngâm trong chốc lát, Lạp Uy Nhĩ ra khỏi phòng bệnh và hỏi bảo vệ trước cửa: “Hôm nay có ai đến thăm Khải Cơ không?”
Bảo vệ trả lời: “Tướng quân, chỉ có Cái Bố Lí thiếu gia đến nhưng hai tiếng trước cậu ấy đã rời khỏi”
“Tướng quân, có chuyện gì vậy?” Thấy sắc mặt Lạp Uy Nhĩ không tốt, Ca Ân vội bước đến hỏi.
Ánh mắt Lạp Uy Nhĩ hơi trầm xuống: “Đến phòng quan sát”
Hai người đi đến phòng quan sát, bên cạnh còn dẫn theo vài bác sĩ phụ trách chăm sóc cho Khải Cơ.
Nhìn thấy bọn họ đến, nhân viên an ninh ở phòng quan sát lập tức đứng dậy hành lễ.
Lạp Uy Nhĩ khoát tay “Tua lại băng ghi hình phòng bệnh của Khải Cơ thiếu gia cách đây hai tiếng”
Nhân viên an ninh lập tức làm theo.
Hình ảnh theo dõi rất nhanh được tua ngược cho đến khi Cái Bố Lí xuất hiện trên màn hình mới dừng lại.
Mọi người đều thấy Cái Bố Lí đi vào phòng bệnh và ở đứng ở bên giường Khải Cơ một lúc lâu. Sau đó, gã khom người đắp chăn cho cậu rồi nói: “Lần sau tôi lại tới thăm cậu” và rời khỏi. Toàn bộ quá trình không hề có điều gì bất thường.
Xem đi xem lại mấy lần, Lạp Uy Nhĩ hạ lệnh: “Tiến hành phân tích video trong khoảng thời gian từ lúc Cái Bố Lí bước vào phòng bệnh cho đến lúc hắn rời đi.”
Ca Ân hỏi: “Tướng quân, ngài nghi ngờ Cái Bố Lí mang theo dụng cụ gây nhiễu sao?”
Lạp Uy Nhĩ mặt không thay đổi, ánh mắt lạnh băng. Không phải hắn nghi ngờ mà là khẳng định.
Sau ít phút, quá trình phân tích hoàn tất, tất cả những chuyện xảy ra sau khi Cái Bố Lí đi vào phòng bệnh được phơi bày hoàn toàn trên màn hình.
【 Mùi vị bị tra tấn như thế nào? 】Ngay từ câu nói đầu tiên, Cái Bố Lí đã khiến những người có mặt ở đây cảm thấy không hài lòng. Sau đó, họ lại nghe gã nói tiếp【 Bộ dạng kéo dài chút hơi tàn của mày bây giờ đúng là đáng thương quá 】
【 Mày có biết bản thân mình chẳng còn sống được mấy ngày nữa không? 】
Những người trong phòng quan sát đều hít vào một ngụm khí lạnh. Họ không dám tin Cái Bố Lí lại có thể nói ra những lời khắc nghiệt như vậy với Khải Cơ.
Cho đến khi gã nói câu “Gia tộc Tỉ Khắc và tất cả vinh quang này đều sẽ do tao kế thừa”, tất cả mọi người đều không khỏi nhíu mày.
Quả thực, chỉ cần Khải Cơ chết đi, đứa con nuôi Cái Bố Lí này sẽ là người thừa kế duy nhất của Tướng quân Ô Đặc Lôi. Niềm vinh quang mà Ô Đặc Lôi và Khải Cơ dùng cả tính mạng mình để đổi lấy cuối cùng sẽ rơi vào tay một kẻ như vậy sao?
“Chát!” Một tiếng vang giòn bất ngờ truyền đến từ video. Tất cả mọi người đều không dám tin vào cảnh tượng ngay trước mắt: Cái Bố Lí tát Khải Cơ.
Cả phòng quan sát đột nhiên im lặng như tờ, ai nấy đều phẫn nộ tột độ. Trên màn hình, Khải Cơ bất lực nằm ở trên giường bệnh dùng ánh mắt đầy giận dữ nhìn Cái Bố Lí. Trông như cậu đang có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không có cách nào biểu đạt ra. Lúc ở phòng tra tấn chịu đủ mọi đau khổ, cậu cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt yếu đuối tức giận như thế này. Đối với Khải Cơ, có lẽ sự vũ nhục từ người thân còn làm trái tim cậu đau đớn rất nhiều lần hơn là sự ngược đãi của kẻ thù.
Sau khi Cái Bố Lí rời đi, Khải Cơ yên lặng nhìn trần nhà. Con ngươi xanh biếc của cậu từ từ phủ lên một tầng sương nhạt giống như muốn rơi lệ nhưng cuối cùng lại không có giọt lệ nào rơi xuống. Nếu cậu khóc ra được thì tốt rồi, cứ phải kìm nén bản thân mình hết lần này đến lần khác như vậy, người khác nhìn vào cũng chẳng thấy dễ chịu gì.
“Cái Bố Lí sao có thể…” Lời còn chưa dứt, Ca Ân đột nhiên có cảm giác ớn lạnh từ bên cạnh truyền đến. Mọi người đều thấy sắc mặt Lạp Uy Nhĩ lạnh lẽo hung tàn, ánh mắt giống như mũi khoan, cả người tỏa ra sát khí bức người.
Ca Ân hoàn toàn có thể tưởng tượng được tâm trạng của Lạp Uy Nhĩ lúc này. Hắn là một người đàn ông nghiêm túc đơn điệu, trong đầu hắn chỉ có công việc và công việc, cuộc sống rất buồn tẻ và nhạt nhẽo. Và rồi, sự xuất hiện của Khải Cơ giống như những gam màu sống động làm bừng sáng lên thế giới màu xám của hắn, làm cho con người hắn trở nên ôn hòa hơn trước rất nhiều.
Có lẽ, ngay cả chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra rằng sự coi trọng của hắn đối với Khải Cơ đã vượt ra xa khỏi giới hạn thông thường. Mỗi ngày, Lạp Uy Nhĩ đều dốc lòng chăm sóc cậu, không nỡ để cậu chịu bất cứ một tổn thương nào. Vậy mà hôm nay, đứa trẻ mà hắn nâng niu như bảo bối này lại bị người khác ức hiếp trong lúc hắn không có mặt. Thử hỏi, làm sao hắn có thể không phẫn nộ chứ?
Khải Cơ không thể cử động được cũng không thể nói. Nếu không có Lạp Uy Nhĩ quan sát tỉ mỉ, nỗi oan ức mà cậu phải chịu hôm nay sẽ vĩnh viễn không được ai phát hiện.
Nghĩ đến đây, ấn tượng của Ca Ân đối với Cái Bố Lí đã hạ xuống tận cùng. Nếu để một kẻ như vậy kế thừa gia tộc Tỉ Khắc thì đây chính là sự sỉ nhục đối với Tướng quân Ô Đặc Lôi và Khải Cơ.
“Ca Ân” Lạp Uy Nhĩ đột nhiên mở miệng “Canh chừng Cái Bố Lí, chờ ta trở lại”
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng quan sát và đi đến phòng bệnh của Khải Cơ.
Thượng Khả đã tỉnh dậy và đang hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng của y tá.
Lúc này, một bàn tay to lớn vươn tới lấy khăn mặt trong tay cô và nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Thượng Khả mở mắt ra. Nhìn thấy Lạp Uy Nhĩ, cậu nở nụ cười ngay lập tức. Dù sao đi nữa thì từ khi đó đến giờ, cậu vẫn luôn được hắn chăm lo nên dĩ nhiên là không thể không có hảo cảm với hắn.
Ánh mắt Lạp Uy Nhĩ hơi tối đi, hắn vẫn chăm chú nhìn cậu, hoàn toàn không có ý định nhìn sang chỗ khác.
Thượng Khả cũng đã quen với chuyện này. Người đàn ông này thỉnh thoảng rất thích nhìn chằm chằm vào một thứ nào đó thật lâu, ví dụ như đôi mắt của cậu, tay của cậu, thức ăn của cậu, quần áo của cậu, ly uống nước của cậu, giường của cậu… Nói chung, tất cả đồ vật lớn nhỏ ở trong phòng bệnh đều đã từng bị hắn nhìn chằm chằm không sót thứ nào. Nếu bọn chúng có ý thức, chắc chắn sẽ sẽ bị ánh mắt sắc bén của hắn dọa đến co rúm.
Có điều, hôm nay ánh mắt của người này dường như có chút khác với bình thường. Trong con ngươi lạnh lẽo ẩn chứa một chút thương tiếc, trong sự thương tiếc lại xen lẫn vài tia phẫn nộ, trong sự phẫn nộ lại phảng phất nỗi u buồn… Đừng hỏi vì sao Thượng Khả có thể suy nghĩ ra nhiều nội dung như vậy chỉ bằng nhìn vào đôi mắt, chẳng qua là vì cậu đang rất buồn chán mà thôi.
“Em muốn ra ngoài đi dạo không?” Lạp Uy Nhĩ hỏi.
A! Cuối cùng ngài cũng nghĩ đến chuyện muốn dẫn tôi ra ngoài hóng gió rồi sao? Hai mắt Thượng Khả sáng lên giống như hai ngôi sao lấp lánh đang nhảy múa.
Ánh mắt Lạp Uy Nhĩ đong đầy ấm áp, hắn vén chăn ôm Thượng Khả lên rồi nhẹ nhàng đặt cậu lên xe lăn. Sau đó, hắn đẩy cậu đi xuống vườn hoa lầu dưới.
Xe lăn có đầy đủ các chức năng, có thể trượt trên không trung. Nếu tay chân của Thượng Khả không bị liệt thì cậu hoàn toàn có thể tự điều khiển xe chạy tán loạn khắp nơi.
Bệnh viện này trực thuộc hoàng gia, chỉ tiếp nhận vương công quý tộc và sĩ quan lập được công lao đặc biệt nên môi trường rất thoải mái, phong cảnh rất mê người.
Được hứng gió mát và ngửi hương hoa, bộ dạng Thượng Khả thoải mái vô cùng.
Nói thật, nếu như không bị liệt, cậu có thể tranh thủ vượt qua qua ba nhiệm vụ sau đó ở lại thế giới này hưởng thụ cuộc sống cũng là lựa chọn không tồi. Bây giờ cậu có thân phận, có địa vị, có chỗ dựa, không lo ăn cũng không lo mặc, lại còn được đi theo nhân vật chính an nhàn tuổi xuân. Cuộc sống của cậu quả thực không thể nào tốt đẹp hơn.
“Ngài Lạp Uy Nhĩ” Lúc này, một người đàn ông anh tuấn mặc quân trang ôm bó hoa đi tới. Hắn hành lễ với Lạp Uy Nhĩ rồi nhìn Thượng Khả mỉm cười nói “Xin chào Khải Cơ thiếu gia”
Thượng Khả nhìn Lạp Uy Nhĩ và nghe hắn giới thiệu: “Vị này là con trai bạn cũ của cha em, đại tá La Y.”
Thượng Khả gật đầu chào.
“Khải Cơ thiếu gia, bó hoa này tặng cho cậu” La Y cầm bó hoa trong tay nhẹ nhàng đặt vào lòng Thượng Khả. Hắn chớp mắt nói: “Bó hoa này là đích thân tôi chọn, hi vọng cậu sẽ thích”
Bó hoa to che mất gần hết khuôn mặt Thượng Khả. Đôi con ngươi xanh biếc lộ ra từ giữa bó hoa hệt như một con mèo nhỏ trốn ở trong bụi hoa, đáng yêu nghịch ngợm. Nhìn thấy Thượng Khả đáng yêu như vậy, La Y ôm ngực mình.
Lúc bị tra tấn, cậu giống như một con báo săn hung mãnh, dù có mất đi móng vuốt cũng không giảm đi nhuệ khí của mình. Còn lúc này, Khải Cơ lại ôn hòa nhu thuận tựa như như một động vật nhỏ vô hại. Ai có thể ngờ bên trong thân thể nhỏ bé yếu ớt ấy lại ẩn chứa một trái tim cứng cỏi bất khuất như vậy. Sự tương phản mạnh mẽ khiến cho người khác không khỏi cảm động.
“Tôi vẫn luôn muốn đến thăm cậu nhưng lại sợ quấy rầy cậu tĩnh dưỡng. Hôm nay, nhìn thấy cậu tinh thần vui vẻ, tôi có thể yên tâm rồi” Ánh mắt La Y lộ ra vẻ vui sướng chân thành “Chờ sau khi cậu bình phục, xin hãy để tôi dẫn cậu đi vương thành chơi một chuyến.”
Tuy rằng La y nói như vậy nhưng bọn họ đều biết cơ hội đó sẽ không bao giờ có.
“La Y, người cũng đã gặp rồi, cậu có thể lui xuống” Lạp Uy Nhĩ đột nhiên mở miệng phá vỡ sự niềm nở của La Y đối với Thượng Khả.
La Y chỉ có thể tiếc nuối nhún vai hành lễ rồi xoay người đi.
Lạp Uy Nhĩ ngồi xuống bên cạnh Thượng Khả hỏi: “Em thấy La Y thế nào?”
Thế nào? Rất tốt. Thượng Khả không hiểu nhìn Lạp Uy Nhĩ.
“Vậy…” Lạp Uy Nhĩ tiếp tục nói, “Nếu để La Y thay thế Cái Bố Lí kế thừa sự nghiệp của cha em thì em có đồng ý không?”