Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 99



Trải qua một thời gian quan sát, Thượng Khả phát hiện Thú tộc ngoại trừ biết gieo trồng thì không am hiểu kỹ năng nào khác. Săn thú thiếu vũ khí sắc bén, làm bẫy thì đơn giản thô bạo, may vá và đan dệt vẫn còn trong giai đoạn thực dụng không theo đuổi thẩm mĩ, những mặt khác như rèn, ủ rượu, văn hóa nghệ thuật..v.v lại càng không thể so sánh với các tộc lớn khác. Việc này chắc cũng có liên quan tới chuyện bọn họ sống phiêu bạt nhiều năm, không có hoàn cảnh yên ổn để cung cấp không gian học tập.

Thượng Khả đoán thần linh trước kia bọn họ thờ phụng có liên quan tới gieo trồng, có thể nói là họ có kinh nghiệm phong phú về đất và thực vật, chỉ trong thời gian vài tháng ngắn ngủn, bọn họ đã khai hoang mấy trăm mẫu ruộng, gieo trồng rất nhiều rau dưa hoa quả để ăn. Dùng rau củ này đi tới trấn nhỏ ngoài núi đổi lấy vật tư khác, nhưng dù thế vẫn không thể bảo đảm ấm no.

Tà Thần chủ yếu chỉ biết giết chóc và nguyền rủa, nhiều nhất là đi uy hiếp dã thú, làm mấy việc nặng như mở núi dẫn nước linh tinh, nhưng Thượng Khả thì khác, cậu nắm giữ rất nhiều kĩ năng, dệt, rèn, nấu ăn, sửa chữa, y thuật, nhạc cụ..v.v tất cả đều có thể đi vào giấc mộng để truyền dạy cho tộc nhân Thú tộc.

Đối tượng đầu tiên cậu lựa chọn truyền dạy chính là Tima con gái tộc trưởng, cô gài này là Vương Phi tương lai của hoàng tử đế tộc Iris, xây dựng quan hệ tốt với cô là chuyện tuyệt đối cần thiết. Cô gái nhỏ rất gan dạ, đối với việc Thượng Khả xuất hiện trong mộng mình chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn không thôi. Thượng Khả hỏi cô bé muốn học tài nghệ gì, sau khi suy nghĩ một hồi, cô bé lựa chọn đan bện và y thuật.

Đan bện cùng chung một nhịp thở với cuộc sống, mà học tập y thuật đối với người Thú tộc quen thuộc thực vật mà nói thì đúng là có ưu thế tự nhiên.

Biết lựa chọn của cô, Thượng Khả cảm thấy cô gái này không tồi, can đảm cẩn trọng, thành thật, không tham lam không ham hư vinh, cậu rất vui vẻ truyền dạy kĩ năng của mình cho cô.

Không chỉ riêng cô bé này, những đứa trẻ có thiên phú trong tộc, Thượng Khả đều truyền dạy 1-2 kĩ năng cho, sau đó bọn nhóc sẽ truyền lại cho tộc nhân của mình.

Vì thế ở bên trong khu vực của Thú tộc thường xuyên xảy ra hiện tượng kỳ quái, một đám người lớn vây quanh một đám con nít học đan bện và nhận biết dược thảo.

Người Thú tộc vui sướng phát hiện vị Thần mà bọn họ thờ phụng nắm giữ đủ loại kĩ năng, lại còn truyền lại cho bọn họ không chút giấu giếm. Vị Thần thân dân như vậy, lần đầu tiên họ nhìn thấy.

Nhưng một vị thần hệ chiến đấu nắm giữ nhiều kĩ năng trong sinh hoạt như thế, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nha. Nhìn thân hình cường tráng, khí thế uy mãnh của thần Unos đi, nào có bộ dạng thích dệt vải làm ruộng chứ? Ngài đeo một cái mặt nạ trừu tượng, trên người mặc váy da thú, trong tay cầm cái chùy lớn, tất cả đều biểu lộ rằng ngài không am hiểu thủ công...

Người Thú tộc cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cho ra một kết luận: Không phải vị Thần này không giỏi thủ công mà là người đắp nặn tượng Thần không giỏi thủ công.

Bọn họ rất không phúc hậu tỏ vẻ may là đám người thờ phụng kia đã bị diệt tộc, bọn họ mới có cơ hội trở thành người thờ phụng Thần Onus. Dưới sự dốc lòng chỉ dạy của cậu, người Thú tộc từ nông dân thô kệch từng bước thăng cấp trở thành thợ lành nghề tài giỏi, còn xuất hiện vài nhạc sư rất có thiên phú. Tuy rằng kĩ năng của bọn họ còn kém xa vị đại sư là Thượng Khả đây nhưng ở thế giới này thì đã rất xuất chúng. Chỉ mới mấy năm mà Thú tộc có được danh tiếng không nhỏ trong những thôn trấn gần đó, vài thanh niên bởi vậy mà cưới được vợ ngoại tộc.

Mà tất cả điều này đều do "Tà Thần" Thượng Khả phù hộ, độ thành kính của người Thú tộc đối với cậu gần như đã max điểm, Thần Lực mà cậu thu được cũng càng ngày càng nhiều.

Vài năm sau, tin tức Vương Tử đế quốc Iris tuyển phi được truyền ra, Thú tộc cũng có một vé, tộc trưởng Thú Ngộ rất vui mừng, quyết định để Tima 17 tuổi tới Vương Thành tham gia tuyển chọn.

Hành trình tới Vương Thành mà Thượng Khả chờ mong từ lâu rốt cục khởi hành.

Vì không để con gái mình quá nghèo túng, Thú Ngộ đem hơn phân nửa của cải mình để dành đưa cho con, tuy rằng vẫn kém đám phú tộc nhưng cũng không đến nỗi quá mất mặt. Thú tộc luôn tự ti về bản thân, nhưng cây bọn họ gieo trồng rất có tiếng tăm ở đại lục, phục sức của bọn họ có phong cách độc đáo, tính chất hoàn mỹ, y thuật của bọn họ đã cứu chữa cho không ít người. Bọn họ không tranh với đời ẩn cư ở núi Atea, nhưng danh tiếng của bọn họ đã truyền tới Vương Thành.

Mãi cho đến khi rời khỏi núi bọn họ mới chân chính nhận thức được những kĩ năng mà Thượng Khả truyền dạy cho bọn họ quý giá cỡ nào.

Lần đầu tiên đi vào thành lớn phồn hoa, đám người Tima thấp thỏm không yên, mỗi bước đi đều vô cùng câu nệ, sợ làm ra chuyện gì khiến người ta chê cười. Nhưng dù bọn họ cố gắng không gây chú ý thì vẫn đưa tới không ít ánh nhìn.

Những người Thú tộc suýt chút nữa quay đầu chạy đi luôn, không biết mình đã phạm lỗi sai nào, đối với những người trong thành mà nói thì nông dân như bọn họ chính là một đám nhà quê chính cống, nếu không cẩn thận thì sẽ phải chịu sự trào phúng chê cười của mọi người.

Ngay lúc bọn họ âm thầm cân nhắc có nên rời khỏi thành đi đường vòng hay không thì tiếng bàn tán xung quanh đứt quãng truyền vào tai. Căng da dầu nghe một hồi, bọn họ mới biết hóa ra không như họ nghĩ.

"Đó là tộc nhân nào vậy? Sao trước kia chưa từng thấy nhỉ?"

"Trang phục của bọn họ thật xinh đẹp, đó là kiểu mới thịnh hành sao?"

"Ồ, thơm quá, đây là hương liệu gì thế?"

"Nhìn mặt nạ trên mặt bọn họ kìa, không biết chế tạo bằng chất liệu gì, tinh xảo thật."

...

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Thú tộc trở nên hứng thú với mặt nạ. Đeo mặt nạ là bày tỏ sự sùng bái với thần linh, cũng là một loại cá tính. Tùy theo sở thích mọi người nên mặt nạ của bọn họ không giống nhau, đó gần như đã hình thành văn hóa mặt nạ. Không chỉ thế, hương liệu, vật phẩm trang sức, dụng cụ chế tạo đều do Thượng Khả chỉ dạy. Thường ngày người Thú tộc không thích trang điểm, nhưng vì chuyến đi xa lần này, bọn họ đã lấy hết vật phẩm tốt nhất mà mình có ra dùng.

Nghe được tiếng nghị luận xung quanh, sự khẩn trưởng trong lòng nhóm người Thú tộc đều tan biến, đổi lại là một loại vui sướng và kiêu ngạo khó có thể miêu tả. Mấy chục năm qua, bọn họ luôn phiêu bạt trên đại lục, nhận hết sự xem thường của mọi người, cho dù cuộc sống đã thay đổi nhưng bọn họ vẫn có chút tự ti, không dám tiếp xúc quá nhiều với người ngoài để tránh trêu chọc phiền toái, hại Thú tộc lại phải chuyển chỗ. Mà nay mang theo tâm tình thấp thỏm rời khỏi núi, vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị kì thị, không ngờ lại có thể nhận được khen ngợi.

【 Hãy ngẩng cao đầu, biểu hiện ra mặt ưu tú nhất, không cần phải để ý ánh mắt của người khác, bởi vì các ngươi có được phẩm chất tốt nhất thế gian, cần cù, thiện lương, đoàn kết, và lòng gan dạ dũng cảm đối mặt với bất cứ khó khăn nào. 】

Lời Thần Onus từng nói vang lên trong đầu Tima, cô bé dần ý thức được, thần linh giao cho họ không chỉ kỹ năng, mà còn là sự tự tin và tôn nghiêm.

Tima chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lóe ra tia sáng động lòng người.

Trong toà tửu lâu cách đó không xa, một người đàn ông tóc vàng mặc áo bào trắng dựa vào cửa sổ, hứng thú nhìn đoàn người Thú tộc đi vào quán trọ.

"Nếu cảm thấy hứng thú thì qua chào hỏi đi." Người đàn ông tóc đỏ bên cạnh ngửi rượu trong chén, híp mắt phượng trêu đùa.

Người đàn ông tóc vàng quay đầu, nhướn mi: "Đang có ý đó."

Hai người lập tức tính tiền đi tới quán trọ mà nhóm người Thú tộc vào ở.

Buổi tối, Tima ngâm mình trong thùng tắm, cầm tượng gỗ thưởng thức.

Tượng gỗ điêu khắc hình dáng thần Onus, Tima vô cùng thích, luôn mang theo bên người.

Điều này làm Thượng Khả buồn bực muốn chết. Thần Lực của cậu bám vào tượng gỗ này, bình thường Tima mang theo bên người thì cũng thôi đi, vì cái quỷ gì mà lúc tắm cũng phải lôi ra nghịch hở?

Trước có tráng nam sờ jj, sau có mỹ nữ tắm cùng, quả nhiên chức vị thần linh này những người có tiết tháo không thể làm được.

Thượng Khả đưa Thần Thức của mình thoát khỏi tượng gỗ, định ra ngoài hít thở không khí.

Mới vừa bay ra khỏi phòng đã gặp một soái ca tóc vàng và một mỹ nam tóc đỏ, vị soái ca tóc vàng kia nhìn có chút quen, phiêu một hồi, Thượng Khả đột nhiên nhớ ra, đây không phải là Vương tử Indarmo ---- một trong những người được đề cử làm nhân vật chính hay sao? Cũng chính là chồng tương lai của Tima đó.

Thượng Khả lập tức quay đầu, theo anh ta vào phòng, nhắm thẳng vào tay phải anh ta.

Indarmo ngồi xuống, mười ngón giao nhau thoải mái đặt lên bàn.

Thượng Khả nhìn lòng bàn tay người nọ, xác định không có nốt ruồi, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu không hy vọng đến lúc đó phải tranh người với Tima.

Nhận biết xong xuôi, Thượng Khả đang chuẩn bị rời đi lại phát hiện mình đã hiện ra hình thái linh thể từ lúc nào, hai móng vuốt trong suốt bám trên cánh tay Indarmo, cái đầu đội mặt nạ đụng tới lồng ngực anh ta, chuẩn một tư thế có ý đồ gây rối.

Thượng Khả ngẩng đầu, quả nhiên thấy Indarmo đang dùng đôi mắt xanh lam kì lạ nhìn cậu chằm chằm, mà tóc đỏ bên kia thì cười ha ha: "Đây là tiểu thần từ đâu tới?"

Thượng Khả hoàn toàn không rõ vì sao mình lại bại lộ, theo lý mà nói chỉ cần cậu không thích hiện thân thì ai cũng không thể nhìn thấy, càng khỏi nói đến việc ngưng tụ linh thể.

Lúc này, Thượng Khả đột nhiên cảm thấy một cỗ Thần Lực xa lạ vọt tới, quay đầu nhìn bắt gặp một đôi mắt hồ ly đang cười.

Thượng Khả âm thầm ngạc nhiên, tên tóc đỏ này là một vị Thần à?

"Ngươi là ai?" Indarmo một tay chống cằm, nghiêng đầu đánh giá vị thần không mời mà đến này.

Cậu đeo mặt nạ, toàn thân nude chỉ mặc một cái váy da thú, cái thứ hùng vĩ như ẩn như hiện dưới váy... Hình tượng cuồng dã này là sở thích đặc biệt của người nặn tượng sao?

Indarmo cũng không cho rằng cậu là thần viễn cổ, bởi vì thần viễn cổ có thể tồn tại đến nay thì Thần Lực chắc chắn rất cường đại, tuyệt đối không giống vị Thần trước mắt này, ngay cả linh thể của mình cũng không ẩn giấu được.

Thượng Khả ỷ vào việc mặt mình có mặt nạ che giấu, cũng không cần xấu hổ, dưới bốn con mắt soi mói, vô cùng trấn định đứng thẳng tắp.

Còn chưa kịp tỏ rõ thân phận đã thấy biểu tình hai người trước mắt trở nên rất kì quái, tên tóc đỏ kia đột nhiên phát ra tiếng cười kinh thiên động địa, ôm bụng chỉ vào Thượng Khả cười không ngừng.

Gì vậy? Chẳng lẽ là tư thế đứng của tui không đúng à?

Thượng Khả cúi đầu nhìn lại bản thân, tuy ăn mặc có hơi thiếu vải chút, nhưng dáng người không tồi mà.

"Ha ha ha..." Tóc đỏ cười đến chảy nước mắt, còn không ngừng đập bàn.

Indarmo cũng buồn cười.

Vẻ mặt Thượng Khả đầy dấu chấm hỏi:...

"Ha ha ha, ngươi, ngươi có cần chơi vui thế hay không!" Người đàn ông tóc đỏ vừa cười vừa lấy một cái gương trong ngực ra, chiếu lên mặt Thượng Khả, "Ha ha, bình thường ngươi không soi gương à?"

Thượng Khả nhìn vào gương, chỉ thấy trong gương phản chiếu một cái mặt nạ dữ tợn, nhìn kĩ một hồi, chuyện thần kỳ đã xảy ra, trên mặt nạ dữ tợn vậy mà lại không dữ tợn nữa, lông mày lúc nhíu lúc giãn, theo đó là các loại biểu cảm hoang mang, u buồn, kinh sợ và hận thù.

Cái quái gì đây? Mặt nạ còn được trang bị kỹ năng thay đổi sắc mặt nữa cơ à?

【 Đây là hiệu quả của biểu tình mỹ kích hoạt lên mặt nạ. Xin đừng hoài nghi chất lượng sản phẩm của hệ thống, nó sẽ không vì cách một tấm mặt nạ mà mất đi hiệu quả điểm tô xinh đẹp. 】 Âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Thượng Khả.

Đây mẹ nó cũng gọi là "điểm tô xinh đẹp" nữa hả! Có dám tiếp tục lừa đảo hơn không? Trả lại hình tượng cao lớn vĩ đại, tràn ngập trí tuệ cho tao!

Thượng Khả vô cùng phẫn nộ dựng thẳng ngón giữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.