Trần Minh là một người đàn ông bình thường nếu không muốn nói là thất bại.
Tại sao lại nói như vậy?
Năm nay hắn đã 28 tuổi, tốt nghiệp đại học mau 6 năm thế nhưng vẫn chỉ là một kẻ thất nghiệp ngồi nhà gặm lão. Không phải là hắn không đi kiếm việc làm mà là hắn quá kiêu ngạo.
Người bản lĩnh không lớn nhưng trong mắt lại không chấp nhận được hạt cát.
Bốn điều kiện để tồn tại trong xã hội: Hậu duệ, quan hệ, trí tuệ, tiền tệ; hắn đều không chiếm dù chỉ một.
Làm người yêu mơ mộng hão huyền, lôi thôi lếch thếch, thế nhưng hắn có được thứ mà trên đời này không mấy ai có, đó là kỳ ngộ.
Từ khi hắn có kỳ ngộ, tình cảnh của hắn lên như diều gặp gió. Từ đó hắn đi lên đỉnh cao, trở thành nhân sinh người thắng, làm CEO, cưới bạch phú mỹ, đạp cao phú soái, ngồi ăn cùng tổng thống, đánh cờ cùng mafia… Thế giới trong tay hắn chỉ là bàn cờ, chúng sinh liền hai màu hắc bạch (ý chỉ quân cờ trên bàn cờ).
….
Lâm Y Thần ánh mắt ngước nhìn đầy hâm mộ.
“Nghe có vẻ oai hùng!”
Nhưng nói cho cùng cũng đâu có liên quan gì tới ta?
Đột nhiên xuất hiện tại cái nơi khỉ ho cò gáy này. Quanh mình toàn đất với cát, thỉnh thoảng còn thấy vài gốc cỏ khô lăn qua, gió mỗi khi thổi đều là một mồm đất và cát, hai mắt thậm chí mở không ra. Nhưng thật ra nơi này có rất nhiều hố, thâm thâm thiển thiển nơi nào cũng có, cảm giác như là vừa trải qua bão thiên thạch như vậy.
“Mà ngươi?” Lâm Y Thần hơi có chút không biết nên thế nào gọi nó, bảo mày tao đi có vẻ giống như gây thù chuốc oán, nói bạn bè đi không đến mức, anh em thì lại không xác định, cuối cùng đành phải lôi cái xưng hô văn vẻ nhất có thể ra. “Ngươi lại là thứ gì?”
Cái thứ này thân cao 20 cm, đầu đội nón bảo hiểm màu vàng, thân mặc quần áo xám của nông dân, chân là đôi giày rách một bên hở ngón một bên rách đế, tay cầm cái xẻng nhựa giống trong bộ đồ chơi búp bê Babie Lâm Y Thần mua tặng cháu gái. Bề ngoài của nó khá giống như đứa bé bình thường chỉ là thiếu chút bụ bẫm, nhiều điểm thân thể thon thả cân đối, đôi mắt rất là to, to gấp đôi nhân loại bình thường, màu mắt màu xanh biển thiên sẫm, tai cũng có điểm nhọn giống như là tinh linh trong phim hoạt hình Mỹ, tóc màu sắc hơi bị làm khó Lâm Y Thần bởi cô không xác định là bạc, bạch kim, hay vàng kim nhạt nữa. Dường như màu tóc có thể thay đổi tùy theo ánh sáng, nhưng quanh đi quẩn lại cũng liền 3 màu đó, hẳn là thiên bạch kim.
Nói thật nhìn nó rất đáng yêu.
Nhưng yêu thương gì cũng phải nhìn trường hợp. Có một vài thứ không phải là bề ngoài tốt đẹp liền có thể lừa gạt qua đi.
Đúng vậy, dù cho bề ngoài có bao nhiêu xinh đẹp, khí chất có bao nhiêu tốt đẹp, nhưng mặt tiền vừa thổ vừa bẩn liền rất khó để Lâm Y Thần đánh giá cao.
Người ta nói, Phật dựa kim trang, mã dựa yên; cũng có nói: Phượng hoàng rụng lông không bằng gà. Tóm lại liền chỉ, quần áo xứng mặt tiền rất quan trọng.
Hiển nhiên 1809 không có gì đáng để Lâm Y Thần coi trọng cho nên độ yêu thích luôn -10, -10… mà hạ xuống.
“Hệ thống 1809!”
1809 nghĩ nghĩ đáp lời.
Tại sao phải nghĩ?
Đơn giản là vì nó là hệ thống rác rưởi, sinh ra là rác liền không có biệt danh. Nó vẫn còn nhớ trước nó có cái hệ thống Khuynh thành sủng phi, sau nó có cái hệ thống Đệ nhất hiệu trưởng…
Không có biệt danh cũng đồng nghĩa với việc không có nhiệm vụ mà phát.
Nhiệm vụ không phải là cứ muốn là có, nhiệm vụ cũng là cần tranh đoạt. Hệ thống càng nổi danh liền càng dễ dàng cướp các nhiệm vụ tốt, tầng tầng tính xuống dưới cho đến nhiệm vụ còn sót lại cũng bị các hệ thống loại kém vớt sạch. Hệ thống vừa sinh ra đã bị đánh dấu là rác rưởi thật ra so với hệ thống phản loạn còn không bằng, ít nhất nhân gia phản loạn còn có cách kiếm ăn, có bản lĩnh kiếm ăn, mà rác rưởi hệ thống, thật sự muốn kiếm ăn cũng rất khó rất khó.
Nhưng nói thế nào đây?
Trời luôn là không tuyệt đường người.
Đồng nghĩa đối với hệ thống cũng như vậy. Bởi vì là hệ thống rác rưởi cho nên nó có thể đi ngang tất cả các tổ chức, không nhất định phải ở Chủ thần địa bàn kiếm ăn, nơi nào nó có thể nhận được nhiệm vụ nó đều có thể đến đó nhận. Đương nhiên, nơi nào cũng đi được đồng nghĩa nơi nào cũng có áp lực cạnh tranh. Nó không thích điều này.
Kiếm ăn đã khó, tồn tại càng khó là định nghĩa cho cuộc sống của nó.
“Hệ thống?”
“Đúng vậy!”
Lâm Y Thần cảm giác chính mình có bệnh đau nửa đầu.
Sao cô lại có cảm giác cái hệ thống này hỗn có vẻ thực thảm?
Không phải hệ thống luôn hẳn là ngạo kiều hoặc cao lãnh, thần bí gì đó sao? Nhìn lại cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi người ăn đất này, thật sự không giống như là nơi gặp mặt tốt đẹp của một hệ thống và ký chủ.