“Theo như điều tra, đối tượng Trần Minh, giới tính nam, tuổi 22, hiện đang học tại Đại học tư nhân Royal, trước ngày 23 tháng 2 năm XX, các hạng tiêu chuẩn bình quân đều ở mức bình thường.”
Cầm đèn laze Dạ Xoa chỉ hình ảnh Trần Minh cùng các thông tin liên quan.
Ở đây Lý Giai nhịn không được muốn thổ tào, mấy người này quả thực biến thái, các hạng chỉ tiêu là bao gồm cả kích thước vật đó, thời gian kéo dài, độ cứng mềm… Có nhất thiết cần chi tiết đến vậy không? Trước kia cứ nghĩ điều tra đến mấy tuổi còn đái dầm là đã quá đáng lắm rồi…
Nhìn thái độ vô cùng tự nhiên của đám người này, Lý Giai có chút run sợ, dường như thông tin cá nhân trong cái thời đại này thật sự không có gì là bảo mật tuyệt đối. Bí mật có giữ được hay không dường như còn tùy thuộc vào người ta có muốn biết hay không mà thôi.
Nhưng nghĩ kỹ thì thật ra quanh đi quẩn lại cũng chỉ những chuyện như vậy, có khi họ nhìn nhiều liền giống như bác sĩ phụ khoa ngắm phụ nữ nhìn không ra kiều diễm mà toàn bệnh phụ khoa như vậy, còn thật sự không muốn biết đâu.
“Vậy là đối tượng thay đổi chỉ trong thời gian gần một năm nay?”
Lệ quỷ lên tiếng dò hỏi.
“Chính xác! Sau một loạt kiểm tra đối chiếu, đối tượng xảy ra biến hóa vào khoảng thời gian 16 giờ đến 22 giờ tối ngày 23 tháng 2 trong lúc trở về ký túc xá.” Dạ Xoa nghiêm trang trả lời.
Lý Giai trong đầu thần kỳ hiện lên lời kịch: “Nạn nhân chết vào khoảng thời gian XX đến XX khi đang trên đường trở về nhà!” Thần mẹ nó kịch trinh thám, cút cút cút!
Vừa mới hồi thần liền cảm giác lại bỏ lỡ cái gì, bọn họ vừa thương lượng cái gì vậy?
“... đã xác nhận đối tượng có khuynh hướng bạo lực giải quyết. Nếu như để ý có thể nhận ra tần suất đánh nhau ẩu đả của đối tượng liên tục tăng cao.”
“Cảm giác không chỉ là đánh nhau ẩu đả đi!” La Sát nhíu mày.
“Đúng vậy, người bình thường có thể gặp liên tục các loại rắc rối có bao nhiêu cao xác suất? Ngay cả trùm buôn lậu cũng không dễ gặp chuyện như vậy đi?”
Làm nghề nào liền biết nghề ấy.
Nói đến giang hồ, xã hội đen cái gì luôn nghĩ đến đánh nhau, bị thương, chết người thế nhưng cùng một người một năm có thể có mấy lần đánh nhau? Không nói là không xung đột bao giờ, thế nhưng bọn họ luôn sẽ nhìn mặt mà tránh, một năm mỗi tháng đánh một lần đều đều như kinh nguyệt liền đủ dọa người! Dù sao đàn ông cùng phụ nữ luôn phải có sự khác biệt, phụ nữ mất máu thường xuyên là chuyện thường, đàn ông mất máu thường xuyên là sẽ thiếu máu mất mạng!
Lại nhìn lại Trần Minh, liên tục trong suốt một tháng, mỗi ngày đều đánh người một hai lần, đều đều như ăn cơm!
Rắc rối giống như là lên cót hẹn giờ, đến hẹn lại lên, hết chuyện này lại đến chuyện khác “ép buộc” Trần Minh “không thể không ra tay” tự vệ!
Lý Giai nhìn nhìn tư liệu lại nhìn nhìn nhóm người Ngạ quỷ, không biết có phải là đầu óc đen tối hay không nhưng khi bọn họ đĩnh đạc ngồi phân tích, Lý Giai lại chỉ nhìn đến mỹ nữ!
“Đồng chí Lý Giai có vấn đề gì cần bổ sung sao?”
Hiển nhiên Dạ Xoa sẽ không quên nhân viên ngoài biên chế bất đắc dĩ Lý Giai.
“E he he he, chỉ là thấy các tỷ tỷ xinh đẹp, nhịn không được sắc tâm cồn cào thôi!” Lý Giai gãi gãi cằm nói, đến hiện tại Lý Giai vẫn chưa thể nhìn thẳng Dạ Xoa, thật sự là sợ quen.
Bốn phương tám hướng đột nhiên tăng mạnh áp lực, Lý Giai tim nhảy thót, mười con mắt của năm vị đại lão nhìn chăm chú, áp lực như núi nha.
“Tôi nói thật thôi… Tiểu thuyết không phải đều như vậy sao? Nam chính luôn phải gặp rắc rối, biết hồng nhan họa thủy không? Không có hồng nhan họa thủy, nam chính là sao mở rộng thế lực, thu tiểu đệ, gom tài chính, rèn năng lực, tăng mị lực chứ?”
Ách! Rốt cuộc ý của mấy người là gì?
Lý Giai ánh mắt đảo quanh, mấy người kia nhìn cô chăm chú, trầm tĩnh đến tiếng hít thở cũng nghe được. Làm người ngoài nghề, cô biết cái quái gì nha! Bảo nói liền nói, nói xong lại trừng người ta!
Đừng nhìn nữa, dọa muốn đái ra quần á!
“Có lý!”
Lệ quỷ lé mắt nhìn Lý Giai sau đó quay đầu nhìn lại tài liệu.
Đám người Dạ Xoa cũng cúi đầu nhìn tư liệu, lật đi lật lại sau đó khẽ đánh mắt nhìn nhau.
“Nói như vậy cũng đúng! Ngay từ đầu các cuộc xung đột đều là trả đũa bình thường nhưng sau đó liền dính dáng đến nữ nhân!” Lệ quỷ cầm bút đánh dấu điểm cần chú ý. “Bởi vì các thế lực khác nhau thay nhau ra trận, bên ngoài lại không dùng nữ nhân làm cớ cho nên chúng ta liền bỏ sót.”
“Mỗi lần đánh nhau phần lớn đều là các sự kiện đột xuất, nhưng hiển nhiên chúng ta cũng nên xem xét Trần Minh đạt được những gì…” La Sát bổ sung.
“Trong vài tháng, Trần Minh từ thanh niên nghèo mỗi tháng chỉ có 1 triệu rưỡi trợ cấp của gia đình cùng chút tiền làm thêm nhanh chóng trở thành trăm tỷ phú ông.” Dạ Xoa đánh dấu tiền bạc lưu động trong tài khoản của Trần Minh.
Lý Giai mắt tiêm nhìn đến ảnh chụp một tờ giấy rút tiền của tháng trước. Có lẽ Trần Minh cần chút tiền làm gì đó, rút tiền chỉ rút 15 triệu, điều quan trọng là cái số dư!
Tờ giấy bị vò nát, xé rách sau đó được ghép lại, có 1 2 3… 13 con số!
Ầu mài gọt!
Chín số là tiền tỷ, mười ba số là ngàn tỷ nha!
Đại ca! Là ngàn tỷ, không phải trăm tỷ! Nói sai rồi!
Lý Giai cảm giác muốn điên luôn!
Mẹ nó, Trần Minh giết người cướp của thế nào không biết gọi người! Lý Giai cũng muốn trèo tường! Làm cái mẹ gì nữa, đi theo Trần Minh ăn hương uống lạt, hắn quẳng ra, dù chỉ là cơm thừa canh cặn cũng đủ sống tiêu dao thoải mái đến cuối đời nha!
Bây giờ nghĩ lại Trần Minh mặt mày anh tuấn, soái khí bức người, khí chất đường hoàng, làm người chính trực có bao nhiêu tốt nha. Tại sao trước đây cô lại có hiểu lầm đối với Trần Minh sâu đến vậy?
“Tỉnh đi!” Lệ quỷ nhìn không được cảnh Lý Giai chảy nước miếng, vươn tay quạt cho Lý Giai một cú đau điếng người, ẩn ẩn muốn đem nước trong đầu Lý Giai đập ra tư thế. “Cô bé à, xã hội hiểm ác lắm biết không? Trước kia nhìn người ta như thế nào liền là như vậy thôi! Hiện tại thấy hắn đẹp trai hay thấy tiền đẹp trai?”
“Tất nhiên là tiền đẹp trai! Ai có tiền người đó liền đẹp trai!” Lý Giai ôm gáy nói.
Phật còn dựa kim trang đâu, người không có tiền nhiều tốn nha. Cái xã hội này, đi ra ngoài mà không có tiền đều không có người nhìn!
“Tiêu chuẩn của cô bé nông cạn vậy sao?” Lệ quỷ buồn cười hỏi.
“Ai nói tiêu chuẩn của tôi nông cạn? Nhân gia chỉ muốn lấy chồng có khoảng trăm tỷ là được rồi, cũng không tính quá nông quá sâu đi?” Lý Giai chột dạ.
Đúng vậy, những lời thề non hẹn biển với Lâm Tuyết là có thể di dời nhờ biệt đội mang tên “trăm tỷ”. Quả nhiên trên đời này không có thứ gì tiền không mua được, nếu có chỉ có thể nói là cấp giá trị chưa đủ thôi.
“Huýt! Có ý tứ!” La Sát huýt gió, cười ý vị thâm trường nhìn Dạ Xoa.
“Đúng vậy! Chồng TRĂM TỶ ~” Lệ quỷ mờ ám liếc đội trưởng.
“Hả?” Lý Giai ngơ ngác nhìn quanh.
“Tiếp tục!” Dạ Xoa híp mắt lạnh giọng nói.
Lý Giai đánh rùng mình vội vã ngồi nghiêm chỉnh.
Ể? Lý Giai chớp chớp mắt.
Phòng họp tại sao yên tĩnh lạ thường? Lý Giai ánh mắt đảo quanh sau đó bắt đầu nhìn ngang ngó dọc...
Thịch!
Tim thiếu chút nữa muốn ngừng đập!
Ai nói cho cô biết mấy người kia nhìn cô làm gì?
Ngạ quỷ đám người nhìn Lý Giai đăm đăm, gặp cô nàng ánh mắt đảo quanh tưởng làm sao, đột nhiên khí tràng của Lý Giai tụt xuống, lại tụt xuống… Trong mắt mấy người, Lý Giai thiếu chút nữa chui xuống gầm bàn núp!
Tiền đồ! Năm người quẳng cho Lý Giai mấy cái ánh mắt khinh bỉ.
Chưa từng thấy người nào nhát như chuột như vậy! Không giả chết liền giả ngốc, không giả ngốc cũng tự dọa sợ vỡ mật!
Mưa bom bão đạn đều không biết đi bao nhiêu lần đám người Ngạ quỷ không thể không thừa nhận, cô nàng này quá… thú vị rồi!
Lệ quỷ còn âm thầm mở bàn cá cược xem với lá gan của Lý Giai, dọa vài lần là sợ vỡ mật, sợ đến chết! Rất thú vị mà! Hiếm thấy món đồ chơi nào thú vị như vậy!
Cộc cộc cộc!
Dạ Xoa gõ bàn, ánh mắt đảo quanh cảnh cáo.
“Đồng chí Lý Giai!”
“Dạ! Dạ? Dạ…”
Lý Giai vừa định chui xuống gầm bàn né bão liền bị gọi lại.
“Đồng chí còn nhìn ra chuyện gì khác nữa không?”
Nói đến, tiểu thuyết là thứ bình thường thôi, nhưng làm thành viên bí mật của quốc gia, bọn họ được đào tạo rất tốt, nếu như tâm có dù chỉ là một chút tạp niệm cũng không tồn tại đến ngày nay, cho nên nói đến nói đi bọn họ cũng chưa đọc tiểu thuyết mạng bao giờ. Tiểu thuyết văn học hun đúc tình cảm còn đọc nhiều chút, mấy chục triệu chữ tiểu thuyết mạng bên trong thả toàn nước cùng các loại tư tưởng bất chính… một chữ cũng không muốn biết được không?
Không phải nói tiểu thuyết mạng là không tốt, cái gì cũng có mặt tốt và xấu, đây là không thể phủ nhận. Tiểu thuyết mạng nói tư tưởng bất chính bởi vì nó quá dễ bẻ cong tư tưởng của một người, đọc đọc bất tri bất giác các loại tư tưởng thiên mã hành không bay đầy đầu, đang làm nhiệm vụ tự nhiên xuất hiện một cái thất thần mạng nhỏ đều khăn gói ra đi rồi.
Bình thường xã hội, càng là tầng lớp tinh anh càng sẽ hạn chế đọc các loại tiểu thuyết mạng, không phải là gia đình hoặc ai quản chế mà tự bản thân quy phạm. Có thời gian đọc mấy trăm triệu chữ pha toàn nước để diễn tả mấy sự kiện cỏn con, dành thời gian đi đọc sách chuyên ngành hiển nhiên càng có lời.
Nhưng đổi vị trí tự hỏi, cả xã hội nhiều người như vậy đọc tiểu thuyết, chỉ có số ít không đọc, sau đó thiểu số quay đầu hỏi đa số vấn đề mà ai cũng biết… Cảm giác thật mẹ nó tiêu hồn ~
Nhiều chuyện đơn giản đến trẻ mẫu giáo cũng biết một hai, nói đi nói lại cũng ngượng ngùng.
“Có thể không nói không?” Lý Giai run rẩy hỏi.
“Có thể thử xem!” Năm người đồng thời nở nụ cười lành lạnh.
“Nếu nói sai thì sao? Dù sao mấy người mới là chuyên gia nha ~”
Vào cái giờ phút sống còn, Lý Giai đột nhiên thông minh lạ thường, không thầy dạy cũng hiểu điều mà Ngạ quỷ muốn nói.
“Không ngại, chuyện gì cũng có thể xảy ra, điều chúng ta cần là các loại ý kiến.”