Không biết có phải nghèo quen hay không, một lần nữa trở lại cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi của 1809, Lâm Y Thần đột nhiên cảm thấy dù cho có bị tạp một mồm đầy cát cũng dễ chịu vô cùng.
Quả nhiên là chịu ngược đãi quen sao?
Lâm Y Thần mặt vô biểu tình phun nước bọt sàn sạt đầy đất cát.
“Ký chủ…”
Hệ thống vốn định nhắc nhở Lâm Y Thần chú ý vệ sinh nhưng ngay sau đó ánh mắt liền trợn to.
Ý, sẽ không chết máy luôn rồi chứ?
Lâm Y Thần cúi đầu nhìn cứng người 1809 có chút sầu lo.
Cũng không phải là hai bên có bao nhiêu tình cảm, chỉ là hệ thống mà xảy ra vấn đề, có lẽ cô sẽ bị nhốt ở chỗ này vĩnh viễn. Nghĩ thôi đã thấy kinh tủng được không?
“Ký… ký… ký chủ…”
“Định bán cân hay sao mà ký với không ký nhiều vậy?” Thấy hệ thống không xảy ra vấn đề, Lâm Y Thần tàn nhẫn đem nó quẳng sang một bên.
“Ký chủ, chúng ta có tích phân!” Hệ thống cũng không bất mãn gì nhanh chóng lăn lông lốc đứng lên hưng phấn nói.
“Tích phân?”
Lâm Y Thần ngạc nhiên.
Lần này hai người tiến thế giới kia hoàn toàn là không có việc gì tìm việc. Không bị mạt sát đã là niềm vui ngoài ý muốn, vậy mà còn có tích phân?
Thấy hệ thống hạnh phúc như vậy, Lâm Y Thần nhịn không được đồng thời cảm thấy hồi hộp. Niềm vui ngoài ý muốn nha.
“1.75 nha!” Hệ thống ánh mắt tỏa sáng.
“Cái gì?”
Lâm Y Thần cảm giác như tai vào cát, hệ thống vừa nói cái gì?
“Ặc, không phải…”
Đúng vậy thôi. Sao có thể có tích phân số lẻ chứ? Hệ thống hẳn là nói sai đi.
“Trừ đi phí thủ tục 0.75 điểm, chỉ có 1 tích phân thôi.” Hệ thống nhìn nhìn tích phân thở dài sau vẫn rất là vui vẻ. “Ký chủ, chúng ta chia đôi tích phân, mỗi người 0.5!”
Oát đờ phắc?
1 tích phân? Lại còn một đồng bẻ đôi? Phí thủ tục cao đến ngất ngưởng? Như vậy vẫn còn có thể vui vẻ?
“Đi làm nhiệm vụ, tích phân ít nhất là bao nhiêu?” Lâm Y Thần đột nhiên lên tiếng hỏi.
“1 tích phân nha! Nhiệm vụ có thể dễ dàng hoàn thành trong 3 phút! Không có nguy hiểm, không bắt buộc, không khó làm!” Hệ thống chớp mắt to.
Cho nên cô dùng nguyên một thế giới lăn lộn thừa sống thiếu chết để kiếm đồng lương ba cọc ba đồng người khác đánh ngáp là có?
Lâm Y Thần mặt vô biểu tình.
“Không cần chia, tặng ngươi số tích phân kia đó!”
“Thật sao? Đó là 0.5 tích phân gia!”
Hệ thống điên cuồng lăn lộn, thật hạnh phúc nha.
Hệ thống cũng yêu cầu tích phân.
Người cần ăn cơm, hệ thống cũng cần. Mặc dù hệ thống nhu cầu năng lượng không tương đồng nhưng ý nghĩa là giống nhau. Tích phân giống như là cơm, ăn nhiều, hệ thống mới lớn lên được. Ngoài tác dụng làm cơm ăn, tích phân còn có giá trị là tiền bạc. Hỏi ai sống trên đời không cần đến tiền?
Nếu như Lâm Y Thần nhìn tài khoản của 1809 có thể thấy số dư như thế này.
[Hệ thống số: 1809
Tài khoản gốc: 0.000001809 tích phân
Số dư tài khoản: +1
Số dư tài khoản: 1.000001809 tích phân]
Đúng vậy.
Trong khi Lâm Y Thần chê 0.5 tích phân ít ỏi, 1809 chính sống bằng tiền dành dụm, ngay cả số lẻ 0.5 cũng không có.
Lý tưởng cùng hiện thực luôn là tàn khốc như vậy.
Vừa còn mừng rỡ xoay quanh 1809 đột nhiên dừng lại, thoáng ngơ ngác, sau đó quay đầu nhìn Lâm Y Thần ánh mắt vội vàng.
“Ký chủ, ta đi một chút!”
1809 hấp ta hấp tấp ôm lấy xẻng lao nhanh sau đó biến mất.
Lâm Y Thần cũng mặc kệ nó đi đâu, chỉ là hệ thống bỏ cô ở cái chỗ này như vậy sao?
Hồi lâu, 1809 lại chạy về.
“Ký chủ, chúng ta có nhiệm vụ rồi!” Từ xa, 1809 đã reo lên.
“Nhiệm vụ?”
Cái này có vẻ mới mẻ!
Không phải nói 1809 chưa từng cướp được nhiệm vụ sao? Cái loại phế vật như nó cũng có thể kiếm được nhiệm vụ để ký chủ đi làm?
“Cái gì sao?”
Hiển nhiên 1809 cũng phát hiện ký chủ của nó cũng chẳng thế nào tin tưởng.
Hệ thống như nó mặc dù phế vật chút nhưng ai nói phế vật không có bảo kê? Rác rưởi còn có trạm thu gom đâu. 1809 cũng có mấy đàn anh đàn chị che chở. Nếu không có những hệ thống đó, nó cũng không sống sót cho đến ngày nhìn thấy Lâm Y Thần, suy cho cùng, hệ thống cũng cần ăn cơm!
“Được rồi, nhiệm vụ là cái gì?” Bỏ qua ánh mắt bất mãn của 1809, Lâm Y Thần quyết định dời đi lực chú ý.
“Lần này chúng ta rất may mắn ô. Là một cái tùy cơ trưởng thành nhiệm vụ, bối cảnh cũng rất tốt, ở thế giới cổ tích. Chỉ cần sống cho đến khi nguyên chủ chết thời gian đó là được, tốt nhất là có chút thành tựu. Tích phân nhiệm vụ lần này là 1 đến 10, tùy theo mức độ hài lòng của nguyên chủ.” 1809 nhanh chóng đọc nhiệm vụ.
Thật ra nói là nhiệm vụ nhưng đây là ủy thác cho nên mới có thể tùy hứng như vậy.
“Nguyên chủ là ai?” Trầm mặc nghe xong hệ thống ba hoa chích chòe, Lâm Y Thần chỉ muốn biết cốt lõi.
Phải biết thế giới cổ tích nói dễ nghe thì mộng ảo nhưng sự thật thì trái ngược. Hạnh phúc nhất định là công chúa cùng hoàng tử, thê thảm thì có rất nhiều.
“Nguyên chủ? Nhạ, ta quên hỏi!” 1809 ngơ ngác.
“Không tiếp!” Lâm Y Thần mới mặc kệ.
“Nhưng đã nhận nhiệm vụ rồi nhất định phải đi!”
====Cuộc gặp gỡ của 1809====
[Tiểu kịch trường]
1809: Đại ca, đại ca, anh tìm em?
9981 (ngầu lòi): Đúng vậy! Nghe nói chú mày cũng có ký chủ rồi?
1809 (chân chó): Đại ca quả nhiên thần thông quảng đại, xin nhận tiểu đệ một vái.
9981: Miễn đi, tao còn muốn sống thêm mấy năm. Chú mày đã có ký chủ thì cũng nên cải tà quy chính, sống mơ mơ màng màng như trước không có tiền đồ.
1809: Vâng vâng vâng, đại ca nói chí lý.
9981: Ờm, nếu đã quyết định sống tử tế, làm anh cả, ta cũng nên giúp giúp đàn em.
1809: Dạ dạ dạ! Đại ca anh tuấn vô song, soái tạc thiên địa, là trản đèn soi đường cho chúng em!
9981: Không cần quá khen! Ai cũng biết điều đó! Được rồi, nhiệm vụ là… thế này… thế kia… Đã rõ chưa?
1809: Đa tạ đại ca! Đại ân đại đức của ngài em suốt đời không quên!