Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh

Chương 78: Phù thủy truyện cổ tích 7



Đó là một ngôi nhà rất ấn tượng!

Lối đi là những mảnh chocolate nâu xám làm gạch, bên đường lấy bánh sữa làm sỏi. Bậc thềm là những mảnh bánh quy cứng, cánh cửa là chocolate đen, cửa kính là đường cứng trong suốt. Bức tường là vô số những viên kẹo màu xây nên, mái ngói làm từ bánh sữa cùng đường hoa quả. Đặc trưng nhất là nơi nào cũng thơm lừng, câu dẫn con sâu trong dạ dày mỗi người.

Lâm Y Thần nhìn đến nơi này thời điểm cũng là lúc chạng vạng tối. Lúc đó, Grist cùng Grill đang bẻ cửa sổ ngôi nhà gặm.

“Kẻ nào ăn nhà của ta?”

Từ trong nhà vang lên âm thanh già nua nghiêm khắc.

“Chúng cháu, chúng cháu là Grist cùng Grill, con trai con gái của một người dân nghèo trong làng. Chúng cháu cùng mẹ bị lạc nhau trong rừng, hiện tại chúng cháu đều rất đói và lạnh!” Grill bật khóc nói.

“Chúng cháu rất xin lỗi vì những gì chúng cháu đã gây ra!” Grist thành khẩn cúi đầu.

Lâm Y Thần ngồi xổm xuống thông qua hàng rào che giấu nhìn thấy từ trong nhà đi ra một bà cụ, da dẻ bèo nhèo, tràn đầy gương mặt là những vết đốm đồi mồi, mặc một thân quần áo xám đen che kín toàn thân chỉ lộ ra tay cùng đầu. Bà cụ đứng trước Grist cùng Grill cũng không cao lớn hơn bao nhiêu bởi vì tấm lưng còng khiến bà có vẻ kham khổ mà không phải sống trong sung sướng. Đầu đội mũ vải đen giống như nữ tu sĩ, bà cụ đánh giá Grist cùng Grill cuối cùng thở dài chấp nhận hai đứa trẻ tiến vào căn nhà của mình.

“Đó là mụ phù thủy?”

Bên trong câu truyện cổ tích Ngôi nhà bánh kẹo, hai đứa trẻ lạc đường gặp mụ phù thủy sống trong ngôi nhà bánh kẹo bị mụ ta lừa gạt, người anh bị nhốt lại, người em bị sai khiến đi kiếm củi nấu người anh. Cuối cùng người em cơ trí đẩy mụ phù thủy đang muốn kiểm tra lò vào lò lửa sau đó cứu người anh, hai người thành công trở về nhà.

“A, truyện cổ tích!” Lâm Y Thần bật cười.

Chưa nói đến câu chuyện đó có bao nhiêu logic, chỉ đơn thuần nhìn cách hành xử của hai anh em trong truyện cổ tích đó mà Grist cùng Grill hiện tại, nói thật bọn họ đều không mang đến hảo cảm cho Lâm Y Thần. Trong truyện cổ tích, mẹ của hai đứa trẻ là một mụ lười luôn chê bai chúng, cuối cùng quyết tâm vứt bỏ chúng bằng cách ném chúng ở trong rừng. Nhưng cái này nói không thông! Thật sự!

Một mụ lười cùng hai đứa trẻ luôn ở trong rừng kiếm ăn, đi vào sâu trong rừng ai mới là người dễ đi lạc hơn? Đừng nói chuyện quỷ quái là người lớn sẽ không dễ lạc đường hoặc người lớn liền đi nhiều hơn, trên thực tế, trẻ con đi lạc thường thường liền có thể dựa bản năng đi trở về còn người lớn quá dựa vào trực giác liền dễ đi lạc hơn, nên nhớ đây là sâu trong thâm lâm, ai biết trong đó có cái gì?

Hơn nữa, mỗi lần mang hai đứa nhỏ rời đi, mẹ của chúng đều để chúng mang theo bánh mì. Dù ít nhưng vẫn có!

Đối với gia đình nghèo đói đến phải đem con vứt bỏ, cho hai đứa nhóc bánh mì là chuyện thế nào? Tình thương cuối cùng của người mẹ? Không tin!

Nhìn nhìn lại hành động của Grist cùng Grill lúc này đi, những hành động đó mặc dù Lâm Y Thần xem qua là không hiểu, có Chúa mới biết bọn họ nghĩ gì, nhưng những hành động của bọn họ lại là hợp lý. Lâm Y Thần không quá hiểu tại sao nhà ở gần rừng còn có thể chết đói xong mỗi ngày Grist cùng Grill lại mang về thức ăn một ngày so một ngày thiếu. Hai đứa nhỏ này không muốn ăn hoa quả dại chua chát mà muốn ăn bánh kẹo, đây là chuyện dễ hiểu, thiên tính của trẻ con sao.

Điều đó cũng nói lên hai đứa bé này ích kỷ.

Chúng phát hiện mùi hương bánh kẹo, điều chúng quan tâm là tìm được sau đó độc chiếm. Chúng thậm chí không quan tâm gia đình đã xảy ra chuyện gì.

Hiện tại Lâm Y Thần nhìn không đến Peg, cũng không biết Peg đi nơi nào.

Hi vọng là Peg đi trở về, tình trạng của Pond không thế nào tốt. Lâm Y Thần hiện tại có chút lo lắng nhưng cũng chẳng còn cách, nói chung là manh động mang đến hậu quả. Đôi lúc não nóng liền là chết đói ở trong rừng!

Nói thật đi, nơi này khá là khác biệt so với những gì mà người ta có thể nghĩ về phù thủy. Dù là đều mộng ảo nhưng không có cái không khí âm trầm chết chóc, phô bày xương khô trải đường cái gì…

Quạ quạ… Huynn…

Mặt trời lặn.

Dư quang ráng tà cũng dần dần lụi tàn, những âm thanh vang lên trong rừng có thể dọa người sợ vỡ mật. Những sinh vật có cuộc sống về đêm sôi động dần dần thức tỉnh, chúng rít gào những âm thanh hưng phấn.

Lâm Y Thần xoa xoa cánh tay.

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng nhiệt độ nơi này hạ xuống thật nhanh, rất lạnh!

Nhìn quanh, nơi này có vẻ liền ngôi nhà bánh kẹo an toàn nhất, mặc dù Lâm Y Thần không biết nên thổ tào thế nào. Ngôi nhà xây bằng bánh kẹo chẳng lẽ không sợ bị gặm sạch à? Không nói người, động vật cái gì, kiến và ong hẳn sẽ rất thích nơi này chứ?

Sống ở thời hiện đại, ai cũng biết một chuyện, những thứ ngay cả chuột, sâu, kiến đều không ăn thì tốt nhất không nên đụng. Hồi sáng nếu không phải đói đến không được, Lâm Y Thần cũng không muốn đụng chỗ sữa tươi kia. Đến hiện tại cũng như vậy, vẫn là cơn đói quen thuộc nhưng Lâm Y Thần thà gặm chút quả chát mà cô tìm được, dù dạ dày có kháng nghị quặn lại cũng kiên trì không đụng đến ngôi nhà. Ai biết cái nhà này xây bao lâu rồi? Quá thời hạn sử dụng thì sao?

Thơm cũng vô dụng, chúng ta trừ phi muốn chết nếu không nguyên tắc vẫn nên tuân thủ.

“Ăn đi!”

“Cảm ơn bà đã cho chúng cháu một bữa ăn ngon, cảm ơn Chúa vì đã chỉ dẫn cho chúng con đến nơi đây,...” Grist cùng Grill âm thanh vang lên.

Xuyên qua cửa kính bằng đường, Lâm Y Thần nhìn thấy Grist cùng Grill ngồi bên bàn ăn chắp tay cầu nguyện trước bữa ăn. Bà cụ cũng chắp tay trước ngực thành kính chỉ là không nói một lời.

Lách cách!

Sau khi cầu nguyện xong, trong phòng liền vang lên âm thanh thìa muỗng va chạm bát.

Lâm Y Thần nhíu mày, mọi chuyện diễn ra khá là bình thường.

===Tác giả phi qua===

Tác giả (mặt thâm trầm): Haizz

Lâm Y Thần: Làm sao vậy?

1809: Sao hôm qua bảo dọn nhà còn hưng phấn vui vẻ lắm mà?

Tác giả: Dọn nhà mà vui? (mặt vô biểu tình)

Lâm Y Thần (hơi sợ): Sao? Sao hả?

Tác giả: Ờm, đi sang dembuon.vn update sau đó đột nhiên phát hiện để lấp hố thế giới trước... ta bị đuối nước!

1809:???

Tác giả: Ban ngày đi làm, ban đêm đi học, về đến nhà nấu cơm, rửa bát, ăn uống vệ sinh, sau đó lại cắm mặt đánh chữ... thần thiếp hảo mệt a!!!

Lâm Y Thần: Nghiêm trọng vậy sao? (lau mồ hôi)

Tác giả: Không phải sao? Bây giờ sống lưng cùng cổ bắt đầu phạm phải bệnh nghề nghiệp rồi! Chỗ nào cũng đau á!

1809: Vất vả vất vả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.