Lâm Y Thần trong lòng lật qua lật lại những lời này.
Các thanh niên trong thị trấn Fire thường có vẻ ngoài vạm vỡ, màu tóc nâu cùng nụ cười sang sảng hào phóng. Bất tận tương đồng bề ngoài lại có giống nhau đặc trưng, rất biết ăn diện. Có lẽ là các cửa hàng trang phục trong thị trấn có mối liên kết, mặc dù phong cách quần áo khác biệt nhưng đều là một loại đồng phong.
Các quý cô liền chú ý nhiều hơn, bọn họ rất ít khi đụng váy.
Nhưng điểm quan trọng là, đối với người dân thị trấn Fire, Lâm Y Thần cảm giác không ưa thích lắm đối với các quý cô. Thực sự, không phải là thái độ kỳ thị, chán ghét gì, chính là cảm giác đó khá giống với phó cửa hàng trưởng. Đối với nam nhân già trẻ lớn bé đều khá là bình thường, nhưng đổi thành các quý cô liền thành như vậy.
Không.
Không phải!
Lâm Y Thần ánh mắt lóe lên.
Cô nhanh chóng quét mắt đường phố, cô chỉ khó chịu đối với những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mà thôi. Những người khác có vẻ ngoài không mấy nổi bật liền không có cảm giác này.
Nhanh chóng ở trong đầu nhớ lại hình dáng của những người cô không ưa thích, Lâm Y Thần phát hiện một đặc điểm chung… bọn họ đều không hoàn mỹ!
Cảm giác này giống y hệt phẫu thuật thẩm mỹ, gương mặt trước phẫu thuật có thể xấu nhưng nó là một chỉnh thể hoàn hảo có thể co duỗi thoải mái, chính là phẫu thuật thẩm mỹ xong liền không được. Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, gương mặt trở nên xinh đẹp đồng thời cũng trở nên cứng nhắc vô thần. Lâm Y Thần hay trêu ghẹo gọi đó là gương mặt của tượng đá, người độc miệng hơn còn nói đó là biểu cảm của người chết (mặt vô biểu tình 24/7).
Hiện tại, hướng về những cô gái trẻ xinh đẹp, bọn họ hoặc là gương mặt, hoặc thân hình, luôn có loại phá hư chỉnh thể.
Nếu như những cô gái đó đi cùng người thân thì có thể đánh giá càng thêm trực quan.
Mặc dù cuối cùng cũng biết vấn đề ở đâu, Lâm Y Thần cũng chỉ có thể im lặng nuốt vào bụng. Một nhóc con như cô, chẳng lẽ có thể giải quyết chuyện này?
Đừng đùa, cô thậm chí còn không xác định bất cứ chuyện gì đâu.
“Ta nhớ trước kia từng trợ giúp con gái của một vị nam tước, có lẽ cô ấy sẽ giúp được chúng ta.” Lacy nói nhỏ.
“Nam tước?”
Nam tước là quý tộc nhỏ nhất trong các quý tộc, mấy năm trước tước vị này bị bán đi vài chục cái để trù tiền cứu tế. Cho nên hiện tại, nam tước hơi nước hơi bị nhiều.
Mà Lacy nhắc đến nam tước chính là một trong những người may mắn đã mua tước vị đó. Trước đó vị tân tấn nam tước này chỉ là một thương nhân mất vợ. Khi ông ta cưới người vợ kế, bà ta đã hết sức thúc đẩy chồng mua về tước vị dù cho có tiêu tán ba phần tư gia sản cho tước vị cũng nhất định muốn mua đến. Sau đó bọn họ thành công trở thành quý tộc nghèo.
Dù cho như vậy, với khả năng của nam tước Firmance bọn họ tin tưởng sẽ kiếm trở lại số tiền đó nhanh thôi.
“Lacy đã giúp đỡ một vị tiểu thư nam tước sao?”
Mặc dù Lâm Y Thần không biết tại sao Lacy lại có hứng thú với cô nhưng ngoài cô ra dường như những thứ mà Lacy để mắt đến cũng không nhiều.Trong số đó, thường dân càng không được Lacy chú ý đến. Thật rõ ràng, ngay cả khi mua được tước vị, vị nam tước kia cũng vẫn chỉ là thường dân trong mắt Lacy mà thôi.
“Uhm, đúng vậy.” Lacy cầm mũi quạt nhẹ nhàng vỗ về cằm trầm tư. “Đó là một vị tiểu thư khá là… thú vị.”
Thú vị? Cách nói của Lacy là cách nói dùng để đánh giá đồ vật.
“Cô ấy khá là… tự ti về vẻ ngoài.”
Lâm Y Thần không rõ, rốt cuộc phải là một người như thế nào mới có thể khiến Lacy trở nên do dự khi đánh giá đến như vậy. Không, rất có thể, Lacy chỉ là không muốn trở nên quá khắc nghiệt trong mắt người xa lạ mà thôi. Lễ nghi của cô ấy không cho phép cô ấy làm ra những lời đánh giá hà khắc về một vị tiểu thư nhà nam tước một cách hời hợt. Suy cho cùng, danh dự của quý tộc vẫn cần được duy trì.
Lâm Y Thần mơ hồ nhận thức đến, có vẻ như vị tiểu thư nhà Firmance kia thực xấu xí.
Thẩm mỹ của các phù thủy vẫn luôn thực kỳ lạ.
“Hai người quen nhau như thế nào?” Lâm Y Thần dò hỏi.
Từ đây đi đến nhà Firmance còn một khoảng cách khá là xa, ngồi trên xe ngựa nhàm chán nên nói chút gì đó.
“Cũng không có gì đặc biệt. Mấy năm trước khi ta chuyển đến nơi này sinh sống, còn khá là bối rối. Lúc đó cũng chưa thực sự quen đường, không có người dẫn dắt liền đi lạc. Ta cùng tiểu thư Firmance gặp mặt hôm đó là ngày mà nam tước Firmance lấy vợ lần thứ hai.” Lacy đơn giản giới thiệu. “Dòng họ Firmance là sau khi nam tước Firmance mua tước vị được quốc vương ban tặng, lúc mới gặp, tiểu thư nhà Firmance chỉ là một thường dân mà thôi. Đối với thường dân ta thường không có quá nhiều ấn tượng, chính là tiểu thư Firmance có một diện mạo khá là… uhm, đặc biệt, cho nên ta nhìn một lần liền có thể nhớ.”
Khá là tò mò, rốt cuộc phải có ngoại hình ra sao để Lacy nhìn một cái liền ấn tượng khắc sâu?
“Sau đó, nam tước Firmance cùng ta có gặp mặt vài lần. Phu nhân Firmance là một người phụ nữ kiên cường, điều đó làm ta đối với họ có hảo cảm. Đúng rồi, không chỉ nam tước Firmance là tái hôn, phu nhân nam tước Firmance cũng tương tự. Bà ấy mang hai người con gái của chồng trước gả đến nhà Firmance. Chỉ là cuộc sống của bọn họ không được sung túc kể từ khi nam tước Firmance bỏ ra phần lớn tài sản mua lấy tước vị.”
“Những thứ đó cũng không có liên quan tới ta. Chính là khi ta chế tác tro bếp ma thuật (thứ Lacy đưa cho Lâm Y Thần dùng để xoa dị ứng da), ta gặp bình cảnh. Tiểu thư nhà Firmance đụng phải ta chế tác tro bếp vài lần liền cầu ta được sử dụng nó. Anna cũng biết đó, các ma pháp vật phẩm thường có giá cả đắt đỏ, một gia đình quý tộc nghèo không thể chi trả cho một khoản tiền lớn như vậy, cho nên, đối với tiểu thư nhà Firmance mà nói, ta đã giúp cô ấy một ân tình lớn!”
“Mặc dù tro bếp lúc trước chế tác thất bại nhưng hiệu quả của chúng thật sự rất tuyệt, sau một thời gian sử dụng, diện mạo của tiểu thư Firmance đã thay đổi đáng kể. Chính là để đảm bảo có thể có tác dụng tối đa, khi dùng tro bếp liền không thể rửa mặt, luôn phải đắp hết lớp này đến lớp khác. Tro bếp sẽ biến mất cùng tác dụng của nó cho nên nhất định phải như vậy, điều đó cũng tạo ra rắc rối khá lớn cho tiểu thư nhà nam tước Firmance. Lúc nào cũng một mặt tro đen, những thường dân đê tiện lắm mồm gọi cô ấy là Cinderella (Cô bé lọ lem).”