Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược

Chương 37



“???”

Cô gái này có bệnh đúng không?

Nói cái gì nghe chả hiểu gì hết!

Tên xăm mình trừng lớn mắt, không biết cô ngốc thật hay đang giả vờ ngốc.

Xung quanh có người lén cười, anh ta bị mất mặt, vừa thẹn vừa giận, lon nước trên tay bị nắm đến biến dạng.

“Trịnh Tiến, bỏ đi.” Vương Cường Cường giữ chặt tay tên xăm mình, ra hiệu với Cố Tây.

Dù sao hôm nay cũng là tiệc sinh nhật của Cố Tây, nếu huyên náo khó coi thì có vẻ hơi coi thường Cố Tây, càng đừng nói đến Hoắc Bạch đang ngồi bên kia.

Trịnh Tiến lườm Giang Lê Thanh một cái, thấp giọng chửi mắng, cuối cùng vẫn phải nuốt cục tức này, chạy ra ngoài rìa ghế ngồi, không nói thêm câu nào nữa.

Khúc nhạc dạo không vui vẻ này nhanh chóng qua đi, dưới sự khuấy động của Vương Cường Cường, phòng VIP nhanh chóng khôi phục sự náo nhiệt ban đầu.

Bọn họ nhìn ra được, Giang Lê Thanh là kẻ cứng đầu, sau chuyện tên xăm mình, không ai đến tìm cô gây sự nữa.

Lúc đầu, tiệc sinh nhật này vốn là một “Hồng Môn Yến” dành cho Giang Lê Thanh, mục đích là vì muốn làm cho cô xấu mặt, để Hoắc Bạch vui vẻ, bây giờ thì hay rồi, giày vò hồi lâu, bọn họ lại biến thành mấy tên hề.

Thấy mặt Hoắc Bạch càng ngày càng đen, Vương Cường Cường và Cố Tây ra hiệu bằng ánh mắt với nhau.

Mặc dù Vương Cường Cường học không giỏi, nhưng trong đám người này, anh ta là người có nhiều ý tưởng xấu xa nhất, anh ta suy nghĩ một hồi, nghĩ ra chủ ý mới.

Anh ta lấy một bộ bài ra, nâng cao giọng: “Cứ uống suông thế này chả vui gì cả, hay là, chúng ta đánh bài đi, ai thua thì phải nhận trừng phạt, mọi người cảm thấy thế nào?”

“Được! Chơi đi!”

“Tôi đồng ý!”

Ngoài những người đang bận tán gái, những người chơi thân với Cố Tây đều đồng ý.

Vương Cường Cường cười hì hì đi đến trước mặt Giang Lê Thanh: “Em Giang…”

Sau đó, nghĩ đến lời Giang Lê Thanh vừa nói móc tên xăm hình, Vương Cường Cường bèn sửa lại: “Bạn học Giang, cô có tham gia không? Cô thấy đấy, mọi người đều tham gia hết.”

Giang Lê Thanh rất quen thuộc với bước này.

Có lần, có nữ xuyên không thắng, cũng có kẻ mới trải đời bị thua, thắng thì còn dễ nói, nhưng phàm là người thua trên tay bọn họ, kết quả vô cùng thảm.

Mặc dù Giang Lê Thanh không có tình cảm gì với mấy người cướp đoạt thân thể cô, nhưng đều là phái nữ, sau khi nhìn hành động mấy tên này làm ra cô cũng thấy phẫn nộ.

Lúc nào cô cũng ghi nhớ mối thù này.

Giang Lê Thanh tươi cười: “Được!”

Cô đồng ý, chú ý thấy trong mắt Vương Cường Cường và Cố Tây lóe lên sự vui mừng, cô nói thêm: “Nhưng đánh bài chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta đánh người đi.”

Vừa dứt lời, cả phòng im bặt.

Ngay cả Hoắc Bạch từ đầu đến giờ chưa nói câu nào cũng nhìn sang, hơi nhíu mày với cô.

Hệ thống: [!!!]

Hệ thống: [Kí chủ, đánh người là phạm pháp!]

Giang Lê Thanh không để ý đến tiếng kêu của hệ thống, cô bình tĩnh rút một lá bài trong tay anh ta ra, cầm trên tay thưởng thức: “Nếu tôi thua, tôi sẽ nhận bất cứ sự trừng phạt nào mọi người đề ra, nhưng ngược lại, nếu mọi người thua, phải chịu cho tôi tát một cái.”

Giang Lê Thanh đảo mắt, ý cười bên môi càng sâu hơn: “Thế nào? Có phải rất công bằng không?”

“Đánh mặt” theo đúng nghĩa đen.

Giang Lê Thanh đã sống lại nhiều lần, cô đã khắc ghi từng gương mặt ở đây vào trong tâm khảm, cô sẽ không quên những chuyện bọn họ từng làm, cô đã muốn đánh đám người này từ lâu rồi.

Nếu hệ thống hạn chế, vậy được, cứ làm theo cốt truyện, dùng cách thức của hệ thống mà tiến hành.

Giang Lê Thanh nói xong, hệ thống im lặng.

Nó… hình như nó đã hiểu… Giang Lê Thanh muốn làm gì.

Quả thực, trong nguyên tác có trò này, nhưng thắng thua trong trò này không thể khống chế, chỉ cần bọn họ gật đầu đồng ý, cho dù Giang Lê Thanh có đánh bọn họ thì cũng chỉ là tuân theo quy tắc của trò chơi, cốt truyện và thiết lập nhân vật không hạn chế được cô.

Nội tâm hệ thống gợn sóng: [Vậy… khả năng nhìn xuyên thấu của cô để…]

Để gian lận sao?

Không chờ hệ thống hỏi xong, Giang Lê Thanh đã lắc đầu: “Ngây thơ!”

Khả năng nhìn xuyên thấu kia cô sẽ dùng vào chỗ khác.

Huống chi, Giang Lê Thanh sẽ không thua!

Từ đầu đã nói, cô đã chết đi sống lại trong cốt truyện này cả trăm lần.

Mỗi một lần, bài của đám người này đều cố định, cho dù có thay đổi cũng ở trong phạm vi có thể khống chế, nói cách khác, cô chỉ cần cầm bài lên tay, cô có thể biết bài của tất cả những người khác là gì.

Chơi ăn gian, cô am hiểu nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.