Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược

Chương 43: Mấy người các cháu không phải thích nhất trò này sao



Đi ra khỏi câu lạc bộ, gió lạnh đập vào mặt.

Ở thành phố lấp lánh ánh đèn, ánh trăng ẩn dưới mây mù trông càng ảm đạm hơn, bầu không khí ẩm ướt, hình như một trận mưa đêm sắp hạ xuống.

Giang Lê Thanh đang định đặt xe trên mạng thì một chiếc xe SUV màu đen trông hơi quen mắt dừng lại trước mặt cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra mặt một người đàn ông, làn da trắng nõn.

Giang Lê Thanh không dám buông lỏng cảnh giác.

Anh ta mỉm cười hiền lành với Giang Lê Thanh: “Chào cô, tôi là thư ký của chủ tịch Hoắc, anh ấy bảo tôi đưa cô về.”

Chủ tịch Hoắc?

Hoắc nào cơ?

Nhưng chiếc xe này đã nhắc nhở cô, hình như cô đã từng thấy một chiếc xe như thế ở nhà họ Hoắc.

“Tôi tên là Dư Thanh, đây là danh thiếp của tôi.”

Phía trên viết Dư Thanh - thư ký hành chính đặc biệt của chủ tịch hội đồng quản trị, tổng công ty Hoa Thịnh.

“Trời sắp mưa rồi, chủ tịch không yên tâm nên bảo tôi đưa cô về nhà.” Dư Thanh vẫn rất hiền hòa: “Cô đừng lo lắng, tôi không phải người xấu, ở đây có căn cước của tôi, cô có thể chụp lại gửi cho người nhà hoặc bạn bè.”

Dư Thanh cũng đưa căn cước công dân ra.

Ầm ầm!

Tiếng sấm vang lên, tia sét rạch ngang trời, cả bầu trời bỗng sáng rực lên.

Giang Lê Thanh cũng không quên tình tiết sau khi ra khỏi câu lạc bộ còn bị lưu manh quấy rối, vì vậy, cô không hề khách sáo, mở cửa xe bước lên.

Xe rất rộng rãi, sạch sẽ gọn gàng.

Dư Thanh ngồi lên ghế lái, đánh giá cô qua gương chiếu hậu.

Tuổi Giang Lê Thanh không lớn lắm, nhưng tính cách lại trưởng thành hơn đám trẻ cùng tuổi nhiều.

Anh ta nhắc nhở: “Trước chỗ ngồi có một tủ lạnh nhỏ, bên trong có đồ uống và hoa quả, nếu khát cô có thể lấy ra uống.”

Giang Lê Thanh lạnh lùng từ chối: “Không cần.”

Dư Thanh cũng không cưỡng cầu nữa, anh ta phát hiện ra cô gái này không thích thân cận với người khác.

Rất nhanh, điện thoại rung lên, anh ta nhấc máy lên nghe: “Vâng, chủ tịch Hoắc, vừa đón lên xe.”

“Vâng, anh yên tâm, tôi sẽ đưa cô bé về tận nhà.”

Giang Lê Thanh liếc mắt nhìn qua, không có hứng thú, bèn dựa vào thành ghế chợp mắt.

Mưa ngoài cửa sổ lớn dần, càng lúc càng to, mãi đến khi lái vào cao tốc mới đỡ hơn một chút.

Giang Lê Thanh đang buồn ngủ, hệ thống bỗng làm cô tỉnh giấc.

Hệ thống: [Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ mới đã hoàn thành xuất sắc, trước khi vào học sẽ không có nhiệm vụ nào nữa, cô có thể nghỉ ngơi cho tốt.”

Giang Lê Thanh không hề hào hứng chút nào.

Bây giờ mới chỉ là mưa bụi thôi, sau khi vào học mới là giông bão.

Vừa nghĩ tới ngày nào cũng phải đối diện với gương mặt ngu ngốc của Hoắc Bạch, tâm trạng cô trùng xuống: “Sau khi xong việc mày sẽ cho tao một trăm tỷ đúng không?”

Hệ thống: [Kí chủ yên tâm, cô là nữ chính, chắc chắn chúng tôi sẽ không để cô chịu thiệt.]

Giang Lê Thanh: “Tiền của mày là tiền sạch đấy chứ?”

Hệ thống: [Vô cùng sạch sẽ, cô yên tâm đi.]

Nó nói hết lời, Giang Lê Thanh mới miễn cưỡng tin nó một lần.

Bây giờ cô làm nhiều hơn cả chó, muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.

Nếu hệ thống dám ăn bớt tiền làm công của cô, cô nhất định sẽ liều mạng với thế giới chết tiệt này.

***

Hoắc Bạch bị mang về nhà.

Anh ta không nhớ rõ bản thân về bằng cách nào, chỉ mơ hồ nhìn thấy mặt Hoắc Nghiên, sau đó cả phòng bao im lặng như tờ.

Nhưng sao chú nhỏ lại xuất hiện ở Vân Quang?

Hoắc Bạch không biết là mơ hay thực.

Lúc anh ta đứng dậy, đau đớn từ sau lưng truyền đến khiến anh ta hít sâu một hơi.

Ký ức và sự giận dữ lập tức ùa về.

“Mẹ kiếp!”

Hoắc Bạch đấm mạnh lên giường.

Giang Lê Thanh!

Chắc chắn là Giang Lê Thanh!

Người phụ nữ đó dám cầm côn điện để đánh anh ta?

Tức giận khiến đầu anh ta trống rỗng, lập tức đi tìm quần áo để mặc, sau đó xuống lầu, chuẩn bị tìm Giang Lê Thanh tính sổ.

Có điều, chưa kịp ra ngoài đã bị gọi lại.

“Hoắc Bạch!”

Thân thể anh ta cứng đờ.

Hoắc Bạch xoay người, nhìn thấy Hoắc Nghiên đang ngồi trên sô pha phòng khách, ánh mắt lạnh lẽo, bên cạnh anh là bác sĩ gia đình và quản gia, quản gia dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta, ý là đừng nói gì.

Hoắc Bạch chột dạ, càng muốn rời đi hơn, nhưng vệ sĩ từ cửa sau đã chạy ra chặn đường.

“Đến đây.”

Hoắc Bạch sợ hãi, sau đó ngoan ngoãn đi qua.

Trước mặt Hoắc Nghiên còn bày chai vang đỏ và Whisky chưa khui.

Hoắc Bạch hít sâu một hơi: “Chú, sáng sớm uống rượu không tốt đâu.”

Hoắc Nghiên cười: “Thì ra cháu cũng biết uống rượu là không tốt.”

Hoắc Bạch tự biết bản thân đuối lý, không lên tiếng nữa.

Hoắc Nghiên khoát tay: “Chú La, rót đầy cốc!”

Quản gia do dự: “Tiên sinh…”

Hoắc Nghiên trầm giọng ra lệnh: “Rót đầy!”

Quản gia bất đắc dĩ thở dài, chọn rượu vang đỏ có số độ nhẹ rót vào cốc thủy tinh.

Rượu tràn vào chén, nét mặt Hoắc Nghiên lạnh nhạt, mắt kính của anh phản chiếu ra biểu cảm khó xử của Hoắc Bạch.

Anh nói: “Uống đi.”

“?” Hoắc Bạch ngơ ngác: “Không, vừa mới sáng sớm, cháu không…”

Hoắc Nghiên ngửa người về sau: “Mấy người các cháu không phải thích nhất trò này sao?”

Hoắc Bạch nhíu mày, lập tức hiểu ý của Hoắc Nghiên.

Cổ họng anh ta khô khốc, một lát sau mới luống cuống biện minh cho chính mình: “Có phải Giang Lê Thanh mách lẻo với chú không? Chúng cháu chỉ đùa chút thôi, căn bản không để cho cô ta uống rượu! Không tin chú tìm mấy người Cố Tây hỏi thử mà xem! Giang Lê Thanh rất xảo quyệt, cô ta còn cố tình nhằm vào Cố Tây ở sinh nhật của Cố Tây nữa, mọi người ở đó đều nhìn thấy, chú tùy tiện tìm một người hỏi cũng được.”

Hoắc Bạch đỏ mặt tía tai.

Anh ta thấy trong chuyện này anh ta không sai, ngược lại, anh ta rất tức giận vì Giang Lê Thanh đã dám chơi đùa bọn họ.

Nếu nói có lỗi, vậy thì cũng chỉ có thể là Giang Lê Thanh sai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.