Hệ Thống Cầu Được Ước Thấy

Chương 46: Quyển 4 - Chương 46



Lạc Sở Thiên ở sân huấn luyện hắt xì vài cái, hắn đưa tay xoa xoa mũi, hí hí chắc chắn là Diệp Sở Ly đang nhớ hắn rồi.

Phía xa truyền đến từng trận ồn ào, Lạc Sở Thiên ngó sang.

“ Có chuyện gì vậy?” Lạc Sở Thiên hỏi một người gần đấy.

“ Thiếu tướng, là anh trai của huấn luyện viên Diệp đang thăng cấp.”

“ Anh trai, là anh hai hay anh cả?”

“ Là Diệp đại ca ạ!”

Ồ, Lạc Sở Thiên minh bạch trong lòng, vị anh dâu dị năng hỏa này tư chất rất tốt, là người đạt cấp hai đầu tiên trong nhóm dị năng nhận huấn luyện, bây giờ thế mà đã lên cấp ba nhanh như vậy. Mặc dù không thể không ní trong đó chắc chắn có Diệp Sở Ly tham gia nhưng làm được như vậy đã chứng minh Diệp đại ca rất có tố chất. Nếu Diệp đại ca đã lên cấp ba bằng với nhóm Thẩm Miễn, vậy liền để Diệp đại ca huấn luyện chung với nhóm đó đi, tiện thể để Diệp đại ca đấu với Thẩm Miễn, hai người này có dị năng tương khắc.

Lạc Sở Thiên cất bước đến gần làm vòng người vây xung quanh tản rộng ra bớt. Vị trí trung tâm Diệp đại ca đang đứng, khắp người vòng liên tiếp những vòng lửa đỏ rực không ngừng chuyển động về phía hai bàn tay Diệp đại ca. Một lúc sau, các đường lửa dần dần dừng lại rồi biến mất. Diệp đại ca thử điều khiển ngọn lửa trong tay liền cảm thấy lưu loát hơn, không khó như trước nữa.

“ Thế là thành công rôi!” Diệp đại ca mừng rỡ.

“ Chúc mừng, chào mừng anh đến nhóm huấn luyện viên!” Thẩm Miễn vừa vặn có mặt ở đó lên tiếng chúc mừng.

Diệp đại ca nhìn thấy Thẩm Miễn khuôn mặt liền có chút mất tự nhiên, rất nhanh Diệp đại ca bình thường lại nhìn Thẩm Miễn khiêu khích “ Sắp tới đối thủ của cậu sẽ là tôi!”

“ Tốt, tôi rất mong chờ!” Thẩm Miễn vui vẻ chấp nhận.

Diệp đại ca thấy y thản nhiên như vậy tự dưng cảm thấy giống như một quyền đấm lên bông, hậm hực trong lòng.

“ Cậu chờ đó, tôi nhất định sẽ không thua cậu!” Diệp đại ca thách thức rồi lập tức quay người đi tiếp tục tập luyện.

Thẩm Miễn có chút khó hiểu quay ra lại nhận được ánh mắt không rõ ý tứ của Lạc Sở Thiên, Thẩm Miễn có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, y không biết mình chọc phải tòa đại phật này lúc nào nữa.

Chương trình huấn luyện buổi chiều chủ yếu là đấu cặp và đấu quần ẩu đánh loạn không cần đến Lạc Sở Thiên ở lại lâu. Hắn chủ yếu quan sát nhóm dị năng hiếm và dị năng biến dị để kịp thời điều chỉnh.

Diệp Sở Ly sau khi sửa soạn xong mới từ trong phòng của Lạc Sở Thiên đi ra. Ai trong quân đoàn cũng biết quan hệ của hai người rồi nên thấy Diệp Sở Ly đi ra từ phòng thiếu tướng cũng không có gì là lạ, chỉ gật đầu chào với Diệp Sở Ly rồi tiếp tục công việc của mình. Ra đến sân huấn luyện thấy bảo Diệp đại ca đã lên cấp ba rồi làm cậu có chút kinh ngạc, mới buổi sáng còn thấy cấp hai bây giờ lên cấp ba, tốc độ công nhận cũng nhanh thật.

Diệp Sở Ly cảm thán một chút liền đi đến chỗ Lạc Sở Thiên cùng quan sát đội chiến đấu tùy thời nhắc nhở cùng chỉ điểm một chút.

Mọi chuyện diễn ra theo chu kỳ tuần hoàn ngày nào cũng như ngày nào ước chừng một nửa tháng. Một ngày của nửa tháng sau Lạc Sở Thiên đột nhiên nói muốn dẫn đội ra ngoài tìm lương thực, căn cứ sắp hết lương thực dự trữ rồi lúc này Diệp Sở Ly mới nhớ ra trong koong gian mình có một đống đồ mau cho đẫy cuối cùng không cần đến. Cuối cùng đám đồ ăn trong không gian cũng có chỗ dùng rồi.

“ Anh đi nói với thượng tướng Tôn đi, chỗ em có lương thực”

“ Em có?”

“ Anh quên không gian của em hả?”

“ Trong không gian của em có sao không nói sớm, anh sắp chuẩn bị xong tâm thái yêu xa rồi!”

“ Ha, anh không có cơ hội đâu, đừng có mơ?” Diệp Sở Ly tặng cho hắn một cái hừ lạnh.

“ Nhưng mà trước đó, anh hình như chưa gặp ba mẹ em nhi?” Diệp Sở Ly đột nhiên lại nhớ ra thêm một chuyện quan trọng nữa, chết rồi cậu thế mà không hề nhớ ra chuyện ra mắt gia đình, phen này mẫu hậu đại nhân nhất định sẽ giận cậu.

“ Ba mẹ em anh đã gặp rồi. Bố mẹ cũng biết chuyện bọn mình rồi!” Lạc Sở Thiên đến bây giờ mới nói ra tin tức dọa chết cậu.

“ Hả? Anh gặp khi nào?”

“ Ờm … thì chính là hôm em nghỉ … mà tối hôm trước có hơi quá trơn… thì là bố mẹ em đến thăm nhưng em đang ngủ … anh cũng không nỡ gọi em dậy, hai bác cũng bảo không cần. Bọn anh ngồi nói chuyện một lúc, lúc bố mẹ vừa đi thì em liền thức dậy. Chính là như vậy”

“ Sao anh không gọi em, bố mẹ bảo không là anh nghe luôn hả?” Diệp Sở Ly xù lên.

“ Thì là bố mẹ mà, nói phải nghe chứ.”

“ Thế nhỡ sau này có bảo bối, bố mẹ bảo bỏ anh cũng nghe hả?”

“ Không. Bảo bối nhất định có, chỉ là phải xem chúng ta có cố gắng không thôi” Lạc Sở Thiên nghe từ bảo bối từ miệng Diệp Sở Ly đã bắt đầu không nhịn được lập tức nhào đến.

“ Anh đi ra”

“ Không, chúng ta tạo bảo bối”

“ Còn huấn luyện…”

“ Thượng tướng cho anh nghỉ hôm nay để sắp xếp việc nhà rồi”

Lạc Sở Thiên sau khi đã giải quyết xong mối nguy chết đói liền đến với thứ khoái lạc nhất trần gian. Ha ha vợ dẹp trong tay không làm gì mới là thằng ngu, huống hồ vợ còn muốn có bảo bối, hắn nhất định phải cố gắng mặc dù hắn biết không có khả năng. Mặc kệ, có lý do là được rồi.

Tội nghiệp Tôn thượng tướng, lo lắng gấp gáp đến nỗi tóc cũng dụng đi 1/3. Lão mà biết được hai người kia tim phổi không lo ở trong phòng làm vận động nhất dịnh tức đến phát bệnh.

_________________

Hai người sau khi tinh thần sảng khoái ( trừ Diệp Sở Ly vẫn nhức mỏi chết đi được) liền đi đến văn phòng Tôn thượng tướng. Tôn Hàng lo đến ăn cũng không vô, ngồi bên bàn làm việc xem xét mấy báo cáo mà mặt mày nhăn tịt thành một đoàn.

“ Thượng tướng” cả hai cùng bước vào phòng.

Tôn thượng tướng ngẩng đầu nhìn hai người, nhất thời thở dài “ Đến rồi à, Sở Thiên, cháu chuẩn bị xong hết chưa?”

“ Thượng tướng, cháu có thể giải quyết được vấn đề thiếu lương thực” Diệp Sở Ly nói.

“ Cháu, có phải định cả hai cùng ra ngoài không? Không được, căn cứ mà đón tang thi triều không có một trong hai đứa ta liền không an tâm. Tiểu Diệp cháu có sắp xếp khác sao?”

“ Thượng tướng, thật ra chúng ta không cần thiết phải ra ngoài tìm lương thực”

“ Hử, không ra ngoài tìm thì làm sao đây. Haizzz lương thực sắp cạn rồi. Lúc nãy ta còn vừa nhận được thông báo, căn cứ Thuẫn Châu bên kia do lương thực và vũ khí không đủ, mới có gần hai tháng chịu mấy đợt tang thi triều liền không cầm cự được, căn cứ Thuẫn Châu bị diệt rồi. Haizzz.”

“ Thượng tướng, phiền ngài cùng cháu đến một nơi vậy!” Diệp Sở Ly đề nghị, nghe tin căn cứ Thuẫn Châu bị phá cậu vẫn là có chút bất ngờ.

Về việc căn cứ Thuẫn Châu bị diệt, Diệp Sở Ly đã biết thông qua kịch bản, tang thi triều liên tiếp tấn công căn cứ Thuẫn Châu là có nguyên nhân cả. Trong lũ tang thi đột nhiên xuất hiện một tang thi cấp cao, danh tính tang thi này kịch bản không nói nhưng cũng không có quan hệ gì với các tuyến nhân vật chính, không biết liệu có thay đổi gì không. Nhưng căn cứ Thuẫn Châu bị diệt vốn không phải vào thời gian này mà là nửa năm sau, sao lại xảy ra quá xớm như vậy.

Diệp Sở Ly cùng Lạc Sở Thiên và Tôn thượng tướng đi đến nhà kho. Thượng tướng già có chút mờ mịt.

“ Tiểu Diệp, cháu dẫn ta đến đây làm gì?”

“ Thượng tướng, ngài nhìn xem”

Diệp Sở Ly từ trong không gian lôi ra lương thực chất đầy cả cái nhà kho siêu to khổng lồ. Tôn thượng tướng nhìn lương thực đột ngột xuất hiện trước mắt mà choáng ngợp, chân run đến khụy xuống được Lạc Sở Thiên nhanh tay đỡ lấy.

“ Đây đây …” Tôn thượng tướng run run lắp bắp.

“ Cháu đã giải quyết vẫn đề lương thực cho ngài rồi nhé” Diệp Sở Ly hư thân trêu người già cười đến là xấu xa.

“ Cháu … cháu lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy?”

“ Ây nha ngài đừng hỏi, cháu cũng không biết nữa. Nếu không phải ngài định để hai ứa bọn cháu yêu xa cháu cũng không nhớ ra trong không gian của cháu có nhiều lương thực vậy đâu.”

“ Cái thằng nhóc này!” Tôn thượng tướng giơ tay đập Diệp Sở Ly, tên nhóc nghịch ngợm dám trêu lão hại lão suýt lo chết cái mạng già này rồi.

Diêp Sở LY tránh ra sau lưng Lạc Sở Thiên, ôm chặt cánh tay của hắn “ Đấy nhá, ngài hết lo rồi liền để hai bọn cháu nghỉ ngơi hai ngày đi, cháu phải đưa anh ấy về nhà”

“ Hừ, hai ngày không được, chỉ được một ngày thôi. Ngược lại có thể để cả đại ca cùng nhị ca cháu về cùng nghỉ.”

“ Được, cảm ơn ngài. Ây, ngài cứ ở đây kiểm tra lương thực di, có chỗ nào không đúng liền bảo cháu, bây giờ… cháu có việc đi trước… bye bye ngài”

Diệp Sở Ly nhanh tay kéo Lạc Sở Thiên ra ngoài để lại thượng tướng tức nổ phổi, hai cái đứa không nghiêm túc. Đến cả thiếu tướng cũng không nghiêm túc, không được cái nước gì.

“ Em đúng là…” Lạc Sở Thiên cười bất đắc dĩ.

“ Hừ, anh thì biết cái gì. Em nói anh nghe, anh không thấy việc căn cứ Thuân Châu thất thủ rất khả nghi sao. Em cảm thấy không ổn chút nào.”

“ Có chỗ nào không ổn sao, căn cứ Thuẫn Châu vốn là do mấy nhà tư bản không tin vào quân đội tự tách riêng lạp ra. Phòng tuyến không chắc chắn, lính tập hợp không có kinh nghiệm chiến đấu lẫn chiến lược cụ thể, điều kiện vũ khí lương thực khhong thể đảm bảo, thất thủ vốn chỉ là chuyện sớm muộn.”

“ Nhưng cũng không đến nỗi nhanh như vậy đã bị phá. Mấy ngày nay trong lòng vốn không yên, cảm giác giống như có thứ gì đó xuất hiện. Có khi nào là một tang thi cấp cao khác được sinh ra hay không?”

Lạc Sở Thiên nghe vậy liền nhíu mày, thật ra cái cảm giác khó chịu trong người cuộn trào từng đợt này hắn cũng có, giường như có thứ gì đó ảnh hưởng khiến hắn gần như muốn điên cuồng. Cũng may hắn khống chế tốt nếu không liền lộ chuyện hắn là tang thi rồi. Nếu đúng như lời Diệp Sở Ly nói, tang thi cấp cao mời sinh ra vậy mọi chuyện không hề tốt đẹp nữa, thân phận của hai nười họ cũng không còn an toàn nữa, ai biết con tang thi cấp cao đó có cấp bậc thế nào.

“ Trước tiên không cần lo lắng. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Nếu mọi chuyện không tốt, hai chúng ta liền bỏ đi, dù sao đám tang thi kia cũng không làm gì được chúng ta.” Lạc Sở Thiên mân mê tóc Diệp Sở Ly trong tay.

“ Hai chúng ta sao?”

“ Ừ, hai chúng ta!”

____________

Hai đứa tụi bay cứ ngọt ngào đi nhá. Cẩn thận á!!! ♪~(´ε`)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.