Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 101: Thật hay giả?



Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Trương Tiểu Kiếm dắt Cương Đạn Nhi cùng Bạch Manh Manh lên xe. Chờ đóng cửa xe, Lưu Hướng Dương cười nói:

- Kiếm ca, tôi phát hiện hôm nay cậu xác thực là khác ngày xưa nhiều đấy. Lần trước khi tôi nhìn thấy cậu, cậu còn cười cười nói nói với tiểu thiếu gia và Hàm Hàm. Hôm nay gặp lại lại cảm thấy khí tràng dường như thay đổi hoàn toàn.

Đậu má còn cần phải hỏi sao? Nếu như ông bị hệ thống giật điện cả đêm, cuối bị giật đến mức nảy sinh điện trở trong cơ thể, thì ĐM ông cũng sẽ thay đổi thôi --- Hoặc là thay đổi khí tràng, hoặc là biến thành chín mấy phần…

- Ừm, trẻ con mà, thâm trầm quá thì không tốt. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười, sau đó nói: - Lần trước xem như là thả lỏng, chơi đại thôi.

- Có lí đấy. – Dù sao thì Lưu Hướng Dương cũng có kiến thức rộng rãi. Sau đó khởi động ô tô, trên đường đi vừa lái xe vừa tán gẫu với Trương Tiểu Kiếm: - Lại nói, Kiếm ca cậu thật sự muốn vào giang hồ sao? Đầu năm nay giang hồ không có tiền đồ gì đâu, chém chém giết giết, hơn nữa Hắc Y bang xác thực không phải là bang hội đơn giản đâu. Tôi có mấy người bạn, bang phái của họ đều bị bọn kia cản trở mấy lần, cứng đầu lắm.

Vào giang hồ có tiền đồ không thì chưa biết được, nhưng mà có điểm thuộc tính nhé!

Hơn nữa hệ thống của tao tuyên bố với tao rằng mục tiêu của tao là trời cao biển rộng nhá, ông làm nhân viên sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về nhà mà còn dám nói thế sao?

Lãng phí có biết không?

- Coi như là chơi thôi, một cái Hắc Y bang thôi mà. – Trương Tiểu Kiếm cười khinh miệt: - Chờ đến khi tôi dẹp yên bọn họ rồi sẽ đến tìm Lưu ca uống rượu.

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +4 đến từ Lưu Hướng Dương!”

Lưu Hướng Dương: “…”

Rốt cục thì thằng này nói thật hay giả thế?

Dẹp yên Hắc Y bang mà nói như ăn cơm uống nước thế. Xem ra hoàn toàn không để ý.

Rốt cục là đang làm bộ làm dáng hay là đang chém gió?

Nhưng mà hắn không có tất yếu chém gió với mình, bằng thân phận của ông chủ của mình, tình huống nào mà chả được rồi? Nếu như chỉ muốn dựa vào việc dẹp yên Hắc Y bang mà khiến mình kinh sợ, vậy thì có lẽ mình bị điên rồi, hoặc là hắn bị điên rồi…

Vậy thì vấn đề đến đây, mình không điên, nhìn bộ dáng của hắn cũng không giống bị điên. Nói như vậy, hắn nghiêm túc sao? Hắn thật sự muốn làm như vậy?!

Người trẻ tuổi này thật là không đơn giản rồi. Vậy thì đúng là nên kết giao một chút. Nói không chừng tương lai người ta trâu bò thật thì sao?!

Dù sao tiêu tiền có ông chủ trả thay rồi!

- Được được được. – Lưu Hướng Dương cười ha ha nói: - Không hổ là Kiếm ca. Cậu đã đặt khách sạn chưa? Nếu chưa đặt thì tôi có biết gần đây có một chỗ được lắm đấy. Có cần tôi dẫn cậu qua đó không?

- Được thôi. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha gật đầu: - Vậy thì làm phiền Lưu ca.

- Khách khí với Lưu ca làm gì. – Lưu Hướng Dương nói: - Tôi còn chờ đến lúc cậu mời tôi uống rượu đấy.

Vừa nói chuyện, Lưu Hướng Dương lập tức dẫn Trương Tiểu Kiếm đến khách sạn Lệ Tinh Loan.

Đây là một khách sạn năm sao ở phía đông khu vực 3, toàn bộ công trình đều rất tốt, quan trọng nhất nằm ở chỗ, đây là một trong những sản nghiệp dưới cờ của nhà Ninh Thư Hào…

Tiêu tiền của ông chủ thống khoái như vậy đó!

- Lưu ca. – Lưu Hướng Dương vừa dừng xe lại, đã có người trông cửa bước đến mở cửa xe, cười nói: - Ngài đến rồi.

- Ừ, Triệu giám đốc có ở đây không? – Lưu Hướng Dương bước xuống xe, sau đó chỉnh chu quần áo một chút, dẫn Trương Tiểu Kiếm đi vào trong đại sảnh, nói với người trông cửa: - Anh dẫn bạn đến đây nghỉ ngơi một lát, bảo cô ấy đặt cái phòng tốt chút cho anh.

- Vâng ạ. – Người trông cửa lập tức lấy bộ đàm ra nói chuyện.

Rất nhanh, một nữ giám đốc mặc tây trang đen toàn thân chậm rãi đi ra, vừa thấy Lưu Hướng Dương lập tức mỉm cười, bước lên nói:

- Lưu ca, ngọn gió nào đưa anh đến đây?

Sau đó cô bắt đầu quan sát Trương Tiểu Kiếm, vừa quan sát vừa nghĩ: “Đây chính là người bạn mà Lưu ca nói đó sao? Thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt, ngoại hình rất tầm thường, nhưng mà khí tràng hơi bị mạnh đấy… Ah, đây không phải là Cương Đạn Nhi nhà biểu tiểu thư sao? Sao lại ở trong tay hắn? Xem ra lai lịch của người trẻ tuổi này không đơn giản rồi!”

Nghĩ đến đây, Triệu giám đốc vội vàng tự giới thiệu:

- Xin chào, tên tôi là Triệu Dung. Không biết nên xưng hô tiên sinh như thế nào?

- Xin chào, tên tôi là Trương Tiểu Kiếm. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu nhẹ, sau đó nhìn xung quanh: - Điều kiện xác thực là cũng được đấy.

- Trương tiên sinh khách khí. – Triệu Dung cười theo, nói: - Không hổ là bạn của Lưu ca, xem thần thái hoàn toàn khác biệt. Tôi lập tức đi sắp đặt phòng cho ngài đây. Ngài chờ một lát là được.

Đoàn người liền đi vào cổng chính khách sạn. Hiệu suất làm việc của Triệu Dung rất cao, mới hai phút đã cầm một chiếc thẻ phòng đến đây đưa cho Trương Tiểu Kiếm, nói:

- Trương tiên sinh, phòng của ngài ở tầng mười lăm, số không chín, ngài trực tiếp cầm thẻ phòng đi lên là được.

- Được, cám ơn. – Trương Tiểu Kiếm nhận lấy thẻ phòng, lập tức đi lên lầu.

Nhìn Trương Tiểu Kiếm biến mất sau cánh cửa thang máy, Triệu Dung kéo lấy Lưu Hướng Dương hỏi nhỏ:

- Lưu ca, Trương tiên sinh này… Lai lịch là gì vậy? Em thấy tuổi không lớn lắm ấy…

- Thằng nhóc này lợi hại lắm. – Lưu Hướng Dương kéo Triệu Dung ngồi xuống sofa bên cạnh, nói: - Lần trước anh gặp hắn hắn còn là thằng dở hơi, chẳng qua là một nhân viên tiêu thụ mà thôi. Ai biết mới qua một ngày đã biến thành như vậy. Anh đoán có lẽ đây mới là bộ mặt thật của hắn. Lúc trước đều là giả bộ để dỗ vui trẻ con thôi.

- Oh? – Triệu Dung hiếu kỳ: - Nhân viên tiêu thụ mà đáng giá cho anh đích thân đưa đến đây luôn à?

- Em nghe anh nói nhé. – Lưu Hướng Dương nói tiếp: - Chỉ là một nhân viên tiêu thụ thì anh tất yếu nghiêm túc như thế sao? Quan trọng là thằng nhóc này cực kỳ thân bí. Hôm nay lúc anh gặp hắn, hắn đang dẫn theo một đám côn đồ, nghe nói là đàn em mới nhận. Bọn đó nhìn hắn vừa sùng bái lại vừa sợ hãi, nhất là trong đó còn bao gồm một thằng cao gần hai mét cơ bắp đầy người. Nhìn khổ người ấy, thậm chí là anh cũng chưa chắc có thể đánh thắng được nó đâu. Nhưng nhìn hắn lại giống như chuột thấy mèo ấy. Hơn nữa trên đường đi hắn vẫn hỏi thăm chuyện Hắc Y bang, nghe ý của hắn, có vẻ như là muốn dẹp Hắc Y bang!

- Hắc Y bang! – Nghe vậy, Triệu Dung cũng kinh ngạc: - Không ít bạn bè trên đường của em gần đây cũng đang bàn luận về môn phái này ấy, nghe nói cực kỳ lợi hại, khuếch trương cũng rất nhanh chóng mạnh mẽ, sau một tháng ngắn ngủi đã bắt đầu nhúng tay vào ngành nghề cho vay nặng lãi rồi, từng đánh nhau với không ít người trên đường đâu, ít nhất cũng là đánh ngang tay. Trương tiên sinh này, muốn xử lý Hắc Y bang?

- Chứ còn gì nữa! – Lưu Hướng Dương thở dài, nói: - Anh cố ý hỏi lại mấy lần, mỗi lần hắn đều nói như thế, thái độ cực kỳ kiên quyết, nhưng lại cứ nghe theo ý của hắn, có vẻ như dẹp yên Hắc Y bang với hắn mà nói cũng như là ăn cơm uống nước mà thôi. Ngay cả anh cũng không biết rõ hắn nói thật hay giả nữa, cho nên anh mới tính nên kết giao một chút. Em chăm sóc chu đáo cho hắn giúp anh. Hắn nguyện ý ở đây thì cứ cho hắn ở, dù sao cũng không tốn mấy đồng tiền. Nếu thật sự có thể gây dựng được quan hệ tốt với hắn, lỡ như sau này hắn có thể dẹp yên Hắc Y bang trở thành đại ca dẫn đầu mới thì sao?

Dù sao cũng là nhân vật lái Rolls-Royce cho ông chủ, ánh mắt của Lưu Hướng Dương rất độc đáo, ý tưởng cũng rất đơn giản --- Giả thì chỉ tốn chút tiền thôi, ở một ngày có thể tốn được bao nhiêu tiền đây? Nhưng nếu Trương Tiểu Kiếm có thể dẹp yên Hắc Y bang, vậy thì lời to luôn!

Dẫu sao thì cũng là người một nhà mà, đúng không?

- Có lí! – Triệu Dung lập tức gật đầu: - Em biết rồi Lưu ca. Anh cứ yên tâm đi, em cam đoan sẽ sắp xếp việc này ổn thỏa cho anh xem!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.