Trương Tiểu Kiếm bước đi không nhanh không chậm, vừa đi vừa hỏi:
- Văn phòng của ông chủ bọn mày ở đâu?
Hắn đi đằng trước đội ngũ, cứ như hắn mới là đại ca của đám người này ấy…
- Đằng trước ấy, đến ngay thôi. – Đao Phiến đi theo sau, hừ lạnh: - Tao chờ
xem thử xem hôm nay mày định chơi trò gì.
Nói thật, đã có mấy nhóm đến đòi nợ rồi, mà mấy nhóm trước hầu như là vừa gặp
mặt đã đánh nhau, đều bị bọn họ đánh đuổi đi. Chung quy đầu năm nay sẽ không
có mấy người chịu liều mạng thật sự, cho nên đám người Hắc Y bang mới dựa vào
tinh thần không sợ trời không sợ đất, còn thật sự thắng nhiều thua ít. Các
bang phái thế hệ cũ đối mặt với đám không muốn mạng như bọn họ, cũng là không
dám đụng vào.
Nhưng mà người trẻ tuổi mặc đồ đen trước mắt này, lại không hiểu sao khiến cho
người ta không thể nhìn rõ hư thực của hắn.
Nếu mày nói hắn ngốc, nhưng lại xem cũng không giống lắm. Thằng ngốc có thể
làm lão đại của mấy người kia sao? Có thể nói chuyện logic như thế sao?
Nhưng mà mày nói hắn không phải là thằng ngốc, vậy thì chỉ bằng một mình hắn
cũng dám đi vào đòi nợ, không phải ngáo đá thì là gì? Hắn cho rằng hắn là ai?
James Bond?
Nghĩ đến đây, cả đám người đã đi vào trong một văn phòng khá lớn.
Vừa vào cửa, Trương Tiểu Kiếm đã nhìn thấy có một bể cá dài chừng một mét, cao
chừng nửa mét đặt ở cửa, trong bể cá có mấy con cá chép Koi đang bơi thoải mái
tự do, rất là xinh đẹp.
Nếu là người bình thường thì đương nhiên là sẽ ca ngợi một chút, cảm thán bể
cá này đủ lớn nè, cá đủ đẹp nè vân vân và mây mây.
Đáng tiếc Trương Tiểu Kiếm không phải là người bình thường.
Hắn vỗ nhẹ lên bể cá, nói:
- Đặt cái thứ này ở cửa, không hợp phong thủy, chướng mắt.
Đám Đao Phiến vốn cho rằng Trương Tiểu Kiếm chỉ thuận miệng nói thế thôi, tăng
mạnh thanh thế gì đó, ai biết không ngờ rằng, Trương Tiểu Kiếm vừa nói xong
lời này, đã thấy bể cá đột nhiên “Bùm” một phát, nát!
“Rào rào rào ----!”
Bể cá vốn đã lớn rồi, vừa bể một phát là nước chảy ầm ầm, tung tóe đầy đất.
Thủy tinh va chạm vào nền nhà phát ra tiếng vang chói tai. Mấy con cá chép Koi
bị ngã xuống đất, “lạch bạch lạch bạch” giãy giụa liên tục.
“Điểm số khiếp sợ +6, +7, +6, +8…”
Cả đám Đao Phiến đều sững sờ!
Chuyện gì đã xảy ra vậy?!
Vừa bước vào cửa đã làm bể cá vỡ vụn rồi?! Mẹ kiếp bể cá này không rẻ tiền đâu
nhá!
- ĐKM thằng nào đến phá đấy?!
Một tiếng rống to vang lên từ văn phòng ở sâu bên trong, sau đó Trương Tiểu
Kiếm đã thấy một gã béo ụt ịt hói đầu chừng hơn bốn mươi tuổi nổi giận đùng
đùng chạy ra.
- Ai? Ai đến quấy rối?! – Gã béo tức thở phì phì. Bể cá này chính là một
trong những thứ yêu thích nhất của hắn, bây giờ tận mắt chứng kiến nó rơi vãi
đầy đất, mấy con cá Koi kéo dài hơi tàn nhảy nhót ở kia, nói vội: - Còn ngơ
ngác gì nữa?! Còn không mau đi lấy thùng nước cứu cá!
Lập tức có nhân viên công ty giành trước chạy tới, lấy thùng nước lấy thùng
nước, bắt cá bắt cá…
Sau một hồi lộn xộn, gã béo mới nhìn về phía đám người Đao Phiến, lại liếc
nhìn Trương Tiểu Kiếm, cả giận:
- Rốt cục là xảy ra chuyện gì?! Sao bể cá của tao lại bị vỡ?! Cái thằng này
là thằng nào?!
Hắn hỏi ba câu hỏi liên tiếp, thậm chí khiến Đao Phiến có chút mờ mịt ---- Tao
nên đáp câu nào trước đây?
- Ông chính là ông chủ của công ty này? – Trương Tiểu Kiếm nhìn gã béo, nói:
- Là tôi làm vỡ bể cá, nhìn khó chịu, cho nên đập. Hôm nay tôi đến đây để bàn
chuyện thu tiền nợ với ông.
Hắn vừa nói vừa đi vào bên trong, dạo qua một vòng trong văn phòng, sau đó hết
sức tự nhiên đặt mông ngồi trên sofa.
Văn phòng không lớn lắm, chỉ khoảng một trăm mét vuông, cũng không có nhiều
nhân viên công tác, tổng cộng bảy người, năm nam hai nữ, cộng thêm gã béo hói
đầu này thì cũng mới tám người.
Cực kỳ hiển nhiên chính là công ty ảo.
Bảy nhân viên kia nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm vòng vèo cứ như chủ tịch công ty
tuần tra công tác, không khỏi trở nên khẩn trương.
- Mày mày mày mày, mày là thằng nào?! – Gã béo hói đầu kêu lên: - Ai cho mày
ngồi xuống hả? Hả?!
- Bảo tôi Kiếm ca là được. – Trương Tiểu Kiếm thuận miệng đáp một câu, sau đó
ngẩng đầu nhìn lên trần nhà của văn phòng: - Một… Hai… Ba… Tốt nhất là ba cái
camera kia đều bị hỏng đi, nếu không thì nhìn hơi bị chướng mắt đấy…
“Bùm bùm!” “Bùm bùm!” “Ầm!”
Trương Tiểu Kiếm vừa nói xong câu này, ba cái camera lập tức phát ra thanh âm
bùm bùm, sau đó bốc khói nghi ngút!
“Điểm số khiếp sợ +6, +7, +6, +8…”
Thằng này nói chướng mắt bể cá bể cá lập tức nát! Nói chướng mắt camera camera
lập tức nổ!
Tổ sư nó chứ! Rốt cục thì chuyện gì đang xảy ra vậy?! Thằng này biết thuật
thông linh à?! Miệng được cúng rồi nên nói cái gì cũng chuẩn sao?!
Nếu như nó nói một câu “Nổ chym”, vậy thì có khi nào…
Nghĩ đến đây đám người Đao Phiến không khỏi khẩn trương, thằng này có chút kỳ
lạ, quả thực là kỳ lạ quá!
- Mày mày mày mày rốt cục là ai? – Bây giờ thì cả gã béo hói đầu cũng phải
sững sờ, chuyện gì thế? Cảnh tượng vừa rồi thật sự là kỳ lạ quá…
- Đã bảo gọi tôi là Kiếm ca là được rồi. – Lúc này Trương Tiểu Kiếm mới nhìn
về phía gã béo, hỏi: - Gọi ông như thế nào?
- Tên tôi là Cao Minh Kiệt. – Gã béo hói đầu ho khan một tiếng: - Tôi chính
là ông chủ của công ty này. Nghe nói cậu đến đòi nợ?
- Đúng. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu: - Ông tổng cộng nợ công ty ba trăm chín
mươi nghìn, là số này đúng không?
Ba trăm chín mươi nghìn, vừa nghe thấy con số này Cao Minh Kiệt đã hiểu là
chuyện gì rồi.
Đây là thằng cha Trần Lực kia lại tìm người đến đòi nợ. Mấy bọn đến trước đều
bị đánh rồi, không ngờ lại còn chưa chịu thua, ngược lại cũng coi như cứng
đầu!
Cao Minh Kiệt quay đầu xua tay với mấy người trong văn phòng:
- Mọi người tránh ra ngoài chút đi.
Bảy nhân viên kia như được đại xá, nhanh chóng chạy ra ngoài. Cả căn phòng
nhanh chóng chỉ còn lại đoàn người Trương Tiểu Kiếm.
- Kiếm ca chứ gì. – Chờ đến khi hoàn cảnh an tĩnh lại, Cao Minh Kiệt mới ngồi
xuống, chậm rãi uống một ngụm nước trà, sau đó nói: - Ai nha, thật là làm khó
cho cậu quá. Nói thật cho cậu biết, tôi không định trả tiền đâu nhé! Không
quan tâm là xã hội đen hay xã hội trắng, cứ việc gọi bọn nó tới đây! Nhìn thấy
mấy thằng này không? Không ngại nói cho cậu chứ, bọn nó đều là thuộc hạ của
Kiều lão đại Hắc Y bang! Biết Hắc Y bang không? Đó chính là bang phái đánh
khắp Thiên Kinh không có địch thủ. Nếu cậu không phục thì cứ thử xem!
Cao Minh Kiệt vừa thốt ra những lười này, đám Đao Phiến lập tức đắc ý vung vẩy
hung khí trong tay, cười he he nhìn Trương Tiểu Kiếm.
Kiều lão đại Hắc Y bang, đó chính là nhân vật truyền kỳ quật khởi trong giang
hồ tựa như sao chổi!
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã tụ tập được một đám thuộc hạ dũng mãnh,
xông xáo được một danh hiệu vang vọng trong giới!
Bây giờ người của Hắc Y bang đi đến chỗ nào, lại có ai dám không nể tình?
- Oh, chỉ bằng đám rác rưởi này á? – Trương Tiểu Kiếm liếc qua đám người Đao
Phiến, cười nói: - Tôi đã hiểu ý của ông chủ Cao rồi. Có nghĩa là nếu tôi
không làm gì được bọn họ, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện đòi tiền về được, là ý
này chứ gì?
- Đúng, không sai. – Cao Minh Kiệt đắc ý nói: - Người trẻ tuổi, anh mày cũng
coi như từng là dân giang hồ. Tao đặt câu nói ở đây, nếu mày có thể thu phục
được bọn nó, vậy thì tao sẽ không trả thiếu một đồng nào cả. Còn nếu không
giải quyết được, vậy thì chúng mày cút đi ngay lập tức đi. Sau này không được
phép đến đây nữa, hiểu chưa?