Đoàn người lập tức đi vào trong một khu nghỉ ngơi của trung tâm thể hình.
Trương Tiểu Kiếm và Hạ Vũ Đình ngồi trên sofa đối diện nhau, đám người Ngụy
Đồng Lâm Tử Kiện thì đứng sau lưng Trương Tiểu Kiếm, giống hệt như vệ sĩ vậy.
Hạ Vũ Đình làm hiệu trưởng, đâu có gặp phải cảnh tượng như thế bao giờ, trán
đầy mồ hôi, cầm giấy lau mặt ra lau lau, thế này mới nói:
- Kiếm ca, là thế này. Không biết thế nào, gần đây cổng trường học của chúng
tôi có không ít côn đồ lang thang ở đó. Muốn đuổi họ đi, nhưng chúng tôi chỉ
là dân làm công bình thường thôi, không có thực lực đó. Không đuổi họ đi, tôi
lại sợ lỡ lúc nào đó bọn họ gây ra chuyện gì hỏng.
- Oh, thế sao. – Trương Tiểu Kiếm vừa nghe liền hiểu, nói trắng ra chính là
trường học của Hạ Vũ Đình gặp phải chút phiền toái, muốn nhờ mình giải quyết.
Chuyện nhỏ, chuyên nghiệp của anh mà!
Lại có chỗ dùng đến Động Huyền Tử Tam Thập Lục Tán Thủ rồi!
- Cho nên ý của anh là… - Trương Tiểu Kiếm sờ cằm suy nghĩ rồi nói: - Là muốn
chúng tôi đuổi đám côn đồ giang hồ kia đi, đúng không?
- Đúng đúng đúng, chính là như thế. – Hạ Vũ Đình nói nhỏ: - Chung quy cậu
cũng biết một nơi như trường học ấy, trẻ con đều là cục cưng trên tay bố mẹ
chúng, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì không ai chịu trách nhiệm nổi đâu.
Vừa rồi tôi nhìn thấy Kiếm ca cậu rất có thực lực, làm người cũng phúc hậu,
người Hàn Quốc kia khiêu khích cậu như thế mà đến cuối cùng cậu cũng chưa có
xử lí hắn. Tôi cảm thấy nhân phẩm của cậu rất tốt, do dự nhiều lần, mới đến
tìm cậu.
- Ừ, được. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu, sau đó suy nghĩ, nói: - Chuyện này đơn
giản, nhưng mà giá thì…
Thấy Trương Tiểu Kiếm đồng ý, Hạ Vũ Đình lập tức ra giá:
- Mười ngàn!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đùa bố à? Mười ngàn mà muốn cho anh mày ra tay?
Động Huyền Tử Tam Thập Lục Tán Thủ rất hao phí năng lượng đấy có biết không
hả? Mày có muốn thể nghiệm một chút không? Dựa theo hiệu quả sử dụng trên
người Kim Jae Woo, chuyên chữa các loại vô sinh liệt dương nhé…
Trương Tiểu Kiếm mặt không biểu cảm:
- Ba chục ngàn.
- Thế thì đắt quá. – Hạ Vũ Đình kinh ngạc: - Chỉ là mấy thằng côn đồ…
- Nếu chỉ là mấy thằng côn đồ thôi… - Trương Tiểu Kiếm cười lạnh: - Vậy thì
Hạ hiệu trưởng ngài không đến mức phải đích thân đến tìm tôi đúng không?
Câu này nói đúng trọng điểm.
Nếu chỉ là mấy thằng côn đồ trong xóm mà thôi thì có thể làm được trò trống
gì? Phỏng chừng chỉ cần mấy tên bảo vệ là đã giải quyết xong rồi.
Nhưng Hạ Vũ Đình lại sốt ruột như thế, vậy thì nhất định không phải là chuyện
đơn giản rồi.
- Thế… - Dù sao thì Hạ Vũ Đình cũng là hiệu trưởng học viện tư thục, suy nghĩ
cẩn thận, bên này ba chục ngàn, bên kia nếu thật sự có chuyện xảy ra thì chưa
chắc có thể giải quyết bằng ba trăm ngàn, vì thế lập tức gật đầu: - Được. Ba
chục ngàn thì ba chục ngàn! Nhưng tôi yêu cầu sau này tuyệt đối không thể xuất
hiện côn đồ trước cổng trường học chúng tôi. Thế có được không?!
Không ngờ Hạ hiệu trưởng lại đồng ý!
“Điểm số khiếp sợ +4, +5, +4, +4…”
Đám người Ngụy Đồng sững sờ nghe! Trình độ đàm phán làm ăn của Kiếm ca quả
thực trâu bò hết sức! Chớp mắt đã từ mười ngàn nhảy tới ba chục ngàn rồi! Tăng
ba lần!
Không ngờ rằng, Trương Tiểu Kiếm lại lắc đầu nói:
- Tôi chỉ có thể bảo đảm nhất thời thôi. Chẳng lẽ anh còn muốn các huynh đệ
của tôi không làm ăn gì cả, cả ngày lởn vởn xung quanh cổng trường học của anh
sao? Đúng không?
- Đúng đúng đúng. – Hiển nhiên, Hạ Vũ Đình cũng đến đường cùng, nói: - Vậy
thì thế này, dọa cho mấy thằng côn đồ biến đi, lại giúp tôi trông coi mấy
ngày, sẽ không có vấn đề gì chứ? Sau này nếu khi nào bọn họ xuất hiện thì tôi
lại đến tìm cậu.
- Cũng được. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu, sau đó duỗi tay: - Tiền đặt cọc.
Hạ Vũ Đình: “…”
Phong cách làm việc của Kiếm ca này thật đúng là đủ kiên quyết…
- Đây đây đây. – Hạ Vũ Đình lấy di động ra, trực tiếp chuyển khoản năm nghìn
tệ qua cho Trương Tiểu Kiếm: - Cho năm nghìn trước, sau khi thành công lại trả
hai mươi lăm ngàn còn lại, được không?
- Không thành vấn đề, cứ quyết định thế nhé. – Trương Tiểu Kiếm lập tức đứng
dậy: - Được rồi, Hạ hiệu trưởng ngài cứ làm việc của ngài đi, chúng tôi đi
nhậu đây.
Hắn nói rồi đi ra ngoài luôn, dứt khoát đến mức khiến người ta hoài nghi cuộc
đời!
Hạ Vũ Đình nhìn bóng lưng của bọn họ, lẩm bẩm:
- Cái thằng này… Rốt cục có đáng tin hay không thế?
Suy nghĩ kỹ, có thể thân quen với ông chủ của trung tâm thể hình này, còn có
máu mặt, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
- Kiếm ca, em phục sát đất luôn! – Trong lúc xuống lầu, Ngụy Đồng hưng phấn
nói: - Bọn em đi theo đúng lão đại rồi. Chớp mắt là có ba chục ngàn, chỉ tốn
mấy câu, không thể không phục!
- Nói thế không phải là thừa sao? – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Mấy anh em,
tới thôi!
Mọi người đồng thời kêu hoan hô:
- Vâng!
Nhìn xem nhân phẩm của Kiếm ca kìa, hào phóng!
Đây mới là người có thể làm đại ca được!
Đón Cương Đạn Nhi đã chơi đến mức thè lưỡi, cả đám gọi Didi, Ngụy Đồng hỏi:
- Lão đại, đi đâu?
- Cao ốc YN. – Trương Tiểu Kiếm sờ đầu chó Cương Đạn Nhi, nói: - Nghe nói
điều kiện nơi đó khá tốt, đi xem thử xem.
Cao ốc YN!
Vừa nghe tên này, Ngụy Đồng không khỏi kích động!
Lang thang nhiều năm trên giang hồ, không ít lần Ngụy Đồng nghe thấy người
khác chém gió nói cao ốc YN trâu bò như thế nào như thế nào, đó tuyệt đối là
nơi tiêu xài của giới thượng lưu. Lão đại vừa nói ăn nhậu mà đã đi nơi đó,
trâu bò!
- Cao ốc YN là nơi xịn ấy. – Ngụy Đồng cảm thán: - Đã sớm nghe qua, nhưng
không có cơ hội được đi. Quả nhiên là đi theo lão đại mới được ăn sung mặc
sướng!
- Ăn một bữa cơm mà thôi, đâu có nghiêm trọng như mày nghĩ đâu chứ. – Trương
Tiểu Kiếm nhếch môi, nói: - Lát nữa bảo các anh em chú ý chút, đừng làm anh
mất mặt.
Ngụy Đồng gật đầu thật mạnh:
- Lão đại yên tâm đi, cam đoan không thành vấn đề!
Cao ốc YN là một khách sạn tổng hợp tương đương cao cấp ở khu vực 4, ăn uống
chơi bời thứ gì cũng có, gần đó còn có một trung tâm thương mại cỡ lớn, cũng
được xem như một khách sạn xa hoa cực kỳ tốt.
Nhanh chóng đi đến nơi, đoàn người xuống xe. Ngụy Đồng nhìn đại sảnh rộng lớn
xa hoa, cảm thán:
- Quả nhiên là nơi xịn, một bữa ăn ở đây, kiểu gì cũng phải tốn một ngàn tệ
ấy nhỉ?
Trương Tiểu Kiếm cốc đầu hắn một cái:
- Đã bảo đừng làm anh mất mặt rồi mà, ngậm miệng lại đi. Một ngàn, diễn phim
hài à?
Chín người một chó ào ào đi vào đại sảnh chính của cao ốc YN. Vừa vào cửa, lập
tức đã có nhân viên phục vụ mỉm cười nghênh đón:
- Tiên sinh, xin hỏi mấy người?
- Ở đây hết, chín người. – Trương Tiểu Kiếm dắt chó đi vào bên trong. Cương
Đạn Nhi là con chó đã trải đời rồi, đi đằng trước ngẩng đầu ưỡn ngực hoàn toàn
không sợ, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
- Mời tiên sinh đi theo tôi. – Nhân viên phục vụ thấy vậy buồn cười, nhưng
dẫu sao thì cũng làm việc nhiều năm như vậy, nhìn là biết người thuộc đẳng cấp
nào --- Chỉ bằng thần thái của người trẻ tuổi trước mắt này, tuyệt đối không
phải là nhân vật tầm thường, nên chiêu đãi thật tốt!
Nhân viên phục vụ dẫn Trương Tiểu Kiếm xuống lầu, nhanh chóng đi vào một căn
phòng khá lớn, nói:
- Đây là Thư Hương các, có thể dung nạp mười người liên hoan ở bên trong.
Tiên sinh cảm thấy ổn chứ?
Trong Thư Hương các, đầy đủ các thiết bị như bàn làm việc sách vở loa nghe
nhạc sofa các thứ, thứ gì cần đều có, không gian cũng đủ rộng rãi thoáng mát.
Nói không khoa trương một chút nào, cho dù tổ chức đánh nhau hội đồng ở trong
này cũng được luôn…
Đám người Ngụy Đồng thì đã triệt để sợ ngây người luôn!