Nghĩ là làm, điểm này Triệu Minh Lâm vẫn rất rõ ràng.
- Tiểu Kiếm? Anh em? – Triệu Minh Lâm lén lút nháy mắt với Trương Tiểu Kiếm:
- Đi ra chỗ khác nói chuyện, đi ra chỗ khác nói chuyện.
- Hả? – Trương Tiểu Kiếm hiếu kỳ nhìn hắn: - Có việc?
- Ừ. – Triệu Minh Lâm nhanh chóng đứng dậy, kéo tay Trương Tiểu Kiếm đi vào
trong phòng, đóng cửa lại, rồi Triệu Minh Lâm nói nhỏ: - Anh em, bàn bạc tí
chuyện nhé?
- Chuyện gì mà thần thần bí bí. – Trương Tiểu Kiếm khó hiểu: - Có gì cứ nói
thôi.
Triệu Minh Lâm nhìn xung quanh, không có người nghe lén, thế này mới trau
chuốt từ ngữ một chút, rồi nói nhỏ:
- Là thế này, tôi đang theo đuổi Tô Mai, tin chắc cậu cũng thấy được rồi đúng
hông? Tôi nghĩ thế này ấy, cậu có thể âm thầm giúp đỡ tôi một chút được không?
Giúp tôi nói mấy câu dễ nghe các thứ, nâng lên hình tượng của tôi một tí…
Chung quy cậu thân thiết với Tô Mai mà, cậu nói chuyện nhất định là có tác
dụng!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tổ sư, ý mày là bảo anh dẫn mối cho mày á?!
Với tư cách là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, thanh niên thời đại mới ba
không “không vợ không nhà không xe”, anh mày sao có thể làm chuyện như thế…
- Kiếm ca, năm trăm tệ này là chút tâm ý, còn mong ngài nhận lấy! – Triệu
Minh Lâm lấy năm tờ Mao gia gia ra nhét vào trong tay Trương Tiểu Kiếm.
Ai nha, việc có thể giúp người khác hoàn thành ước vọng như thế thì anh mày
đương nhiên sẽ không cự tuyệt rồi!
- Đơn giản đơn giản. – Trương Tiểu Kiếm tỉnh bơ nhét tiền vào túi, sau đó há
miệng bắt đầu chém: - Lão Triệu nè, không phải tôi nói đâu, nhưng tôi thấy anh
mặt mũi thanh tú anh tuấn tiêu sái tuổi trẻ nhiều tiền, theo đuổi cô nương sẽ
không thành vấn đề!
Nói xong còn vỗ vai Triệu Minh Lâm:
- Cố gắng làm cho tốt đi, tôi cam đoan sẽ cho anh cơ hội thể hiện tốt nhất!
Hiểu chưa?
Cái thằng hai mươi điểm này quả thực là nắm chặt tiết tấu đến bay lên, quá
trâu bò!
Có hắn sáng tạo cơ hội giúp mình, thế thì nhất định là sẽ không còn sự hồi hộp
nào khác nữa rồi!
Bây giờ ổn rồi!
Hai người bọn họ vừa trở về, Khương Văn Cường hiển nhiên là cũng phát hiện
manh mối, con mắt xoay vòng, cũng kéo Trương Tiểu Kiếm vào phòng.
- Kiếm ca, Kiếm ca đúng không? – Khương Văn Cường nói nhỏ: - Thật là không
thể không phục! Kiếm ca cậu lợi hại quá cơ. Cậu xem lát nữa có thể thủ hạ lưu
tình được không? Nếu được thì cho tôi chút cơ hội thể hiện càng tốt, ở đây là
năm trăm tệ, tha cho tôi một lần?
Hey yoo? Còn có chuyện tốt thế này à?
- Khụ khụ… - Trương Tiểu Kiếm ho nhẹ một tiếng, tỉnh bơ nhận lấy Mao gia gia:
- Yên tâm đi, tôi đã cảm nhận được thành ý của anh. Lát nữa nhìn mắt tôi mà
làm việc nhá.
Khương Văn Cường không khỏi vui sướng:
- Âu cơ!
Hai người lập tức ra khỏi phòng, vừa vặn lúc này Sở Phi mua rượu về. Sau đó
hắn nhìn thấy hai người Khương Văn Cường và Trương Tiểu Kiếm bước ra từ trong
phòng, ánh mắt thay đổi:
- Các cậu đang làm…
- Oh, không có gì, nói chút chuyện riêng tư của đàn ông ấy mà. – Trương Tiểu
Kiếm hít mũi, rồi nhìn hai bình rượu Ngũ Lương trong tay Sở Phi: - Ah yoo,
rượu này được đấy! Anh nhìn anh kìa, tiêu pha thế làm gì… Tới tới tới, mau ăn
cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi.
- Thật không có chuyện gì sao? – Sở Phi không hiểu ra sao nhìn Trương Tiểu
Kiếm, lại nhìn Triệu Minh Lâm, rồi nhìn Khương Văn Cường. Trực giác nói với
hắn, việc này có kỳ quái!
- Tới đi, còn ngây người làm gì đấy? – Trương Tiểu Kiếm ngồi xuống rồi mở
bình rượu ra: - Hôm nay nói thế nào thì cứ bỏ xuống ân oán cá nhân trước đi.
Dẫu sao thì Tô Mai cũng xem như người bệnh, mọi người phải nhớ hết thảy đều
phải xoay quanh Tô Mai. Nhớ kỹ hai điểm cơ bản, tuân thủ bốn hạng nguyên tắc.
Tới, mọi người yoo một phát!
- Tới, yoo! – Năm người mỗi người rót một ly, sau đó cụng một phát trước.
Bắt đầu có rượu vào bụng, sau đó lại bắt đầu uống tiếp.
- Tiểu Kiếm nè. – Sở Phi rót đầy ly mình và Trương Tiểu Kiếm, rồi nói: - Tay
nghề nấu ăn của cậu thật là tốt quá, khi nào rảnh có thể dạy tôi được không?
Không nói lời nào, anh em mời một ly trước!
Hắn thật sự hâm mộ, chỉ bằng bản lãnh nấu nướng này của Trương Tiểu Kiếm, nếu
như mình có thể học được, vậy thì theo đuổi Tô Mai sẽ đơn giản hơn nhiều!
Mày xem biểu cảm hạnh phúc của Tô Mai khi được ăn kìa, nhất định phải học
được!
- Ai nha, này à… - Bên ngoài Trương Tiểu Kiếm cười hì hì, nhưng bên trong đã
bắt đầu đệt con mợ mày, uống có chén rượu mà đã muốn học á? Đùa bố à! Đây là
người ta mua từ hệ thống bằng điểm số khiếp sợ đấy biết không hả?
Nhưng bây giờ người ta đã nâng ly rồi, không uống thì không ổn lắm nhỉ…
Trương Tiểu Kiếm suy nghĩ, nhất thời nảy ra ý hay ---- Triệu Minh Lâm và
Khương Văn Cường không phải đều tips cho mình năm trăm sao?
Phải cho bọn họ cơ hội thể hiện chớ!
- Lão triệu nè, cho anh cơ hội thể hiện! – Trương Tiểu Kiếm nhìn về phía
Triệu Minh Lâm, cười he he: - Đàn ông ấy, có một số thứ có thể không được,
nhưng trên bàn rượu thì không thể bị người khác hạ gục!
Triệu Minh Lâm: “…”
Có lí!
Hiển nhiên, Sở Phi là mượn chuyện mời rượu Kiếm ca để thể hiện bản thân! Kiếm
ca có đạo đức khinh thường so rượu với hắn để thể hiện bản thân mình, cho nên
tao không thể chỉ ngồi nhìn được!
Chứ không lỡ thằng già này chuốc say Kiếm ca, đến lúc đó mình phải làm thế nào
đây? Dọn đuôi không kịp đâu!
Phải chắn rượu!
- Ah… - Lúc này Triệu Minh Lâm nâng ly lên: - Muốn học nấu ăn với Kiếm ca
không đơn giản như thế đâu! Lúc này tao cố ý vào phòng nói chuyện với Kiếm ca
thật lâu Kiếm ca còn chưa chịu để ý tới tao. Mày chỉ cần uống chén rượu mà đã
muốn học rồi á? Nào có chuyện tốt như thế! Không nói gì hết, tao cản ly rượu
này, mày xem thế nào đi!
Hắn nói rồi ngửa cổ, ly rượu nhỏ kia trực tiếp cạn luôn!
Sở Phi: “…”
Tổ sư! Tao nói chuyện với Tiểu Kiếm mày xúc động cái búa á!
- Nói cũng đúng. – Sở Phi ngửa cổ uống cạn ly: - Chỉ có một ly rượu xác thực
là không có thành ý. Tôi lại tự phạt một ly!
Rồi nhìn Trương Tiểu Kiếm:
- Tiểu Kiếm, cậu xem…
Triệu Minh Lâm uống rồi, nên Khương Văn Cường cũng không thể rảnh rỗi đúng
không?
Trương Tiểu Kiếm lại nhìn về phía Khương Văn Cường:
- Tôi nói Văn Cường nhé, anh xem này… Anh cũng không thể bị chèn ép đúng
không?
- Đúng đúng đúng! – Khương Văn Cường lập tức nâng ly rượu lên ---- Sở Phi quả
nhiên là có ý đồ này! Mày xem cái kiểu uống rượu của nó kìa! Ở trước mặt Tô
Mai làm bộ như hào sảng đàn ông đích thực chứ gì?
Kiếm ca cho cơ hội tốt lắm!
- Sở Phi đúng không? – Khương Văn Cường nhất thời chống lại Sở Phi ngay: -
Anh em cũng uống với mày một phát!
Sở Phi: “…”
Bọn mày có ý gì đấy?!
Nhất thời, cả ba người lại bắt đầu so đấu cứ như là gà chọi, Đường Văn Đình
nhìn xem ngây ngẩn cả người:
- Thầy thật đúng là… Quá thần sầu!
Quả thực là đùa giỡn ba người tài tử ở trong lòng bàn tay!
Lúc này, Trương Tiểu Kiếm thì cực kỳ tự nhiên gắp một miếng cho Tô Mai:
- Tới tới tới, ăn miếng sườn non này đi. Kỳ thật hương vị của sườn non cũng
bình thường thôi, quan trọng là ở đây hơi nhiều người. Chờ khi nào có mình em
á, em tìm chút xì dầu hải sản, sau đó lại giã chút tỏi, sườn non chấm xì dầu
tỏi vào á, mới gọi là hương vị tuyệt vời. Nếu lại tới một miếng chao Chu Lão
Lục, cái loại cảm giác ấy, tuyệt đối là chân lí!
- Thật sao? – Tô Mai gắp thịt lên ăn miếng nhỏ.
Nghĩ bình thường cô vẫn luôn giữ phong thái nữ thần, ăn chút món gì cũng phải
nghiên cứu xem thử ăn xong có vị lạ gì không thì mới có thể ăn được.
Ví dụ như là rau hẹ, hành tây, tỏi các thứ.
Ai biết đến lượt Trương Tiểu Kiếm, vừa có tỏi vừa có chao, không khỏi khiến Tô
Mai cảm giác tìm được tri kỷ vậy!
Đây mới là đồng chí cách mạng nha!
Lại nhìn ba con dế nhũi đang đấu rượu kìa, bọn họ có hiểu cái gì là cuộc sống
không? Bọn họ có hiểu mình cần nhất là cái gì không?