Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 143: Đờ mờ nó chứ cô biết chọn nhạc thật đấy!



Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Với tư cách là trường trung học tư thục tương đối cao cấp trong cả thành phố Thiên Kinh, từ xưa đến nay, trường tư thục Huy Đằng vẫn tuân theo nguyên tắc phát triển học sinh một cách toàn diện. Nhất là khi các nữ sinh đi học ở đây phần lớn đều có hoàn cảnh gia đình rất vượt trội. So với các môn văn hóa linh tinh, piano rồi học múa các thứ mới là các môn bắt buộc của đa số nữ sinh.

Chung quy đám nữ sinh này đều được ăn sung mặc sướng từ nhỏ, diện mạo đều không kém, cha mẹ cũng tự biết bản thân họ cần cái gì. Đây là một xã hội nhìn mặt, một cô gái xinh đẹp xuất thân cao quý, giỏi piano nhảy múa đẹp thì sẽ nổi tiếng hơn nhiều so với việc học giỏi những môn văn hóa.

Tri thức thay đổi vận mệnh?

Xin lỗi, đó là câu nói đối với người nghèo.

Đối với những kẻ có tiền, nhất là với phụ nữ có tiền mà nói, dáng người khuôn mặt xuất thân sở thích tài năng mới là lẽ phải…

Một ví dụ rất đơn giản. Có hai cô gái, một người lái Lamborghini am hiểu đàn tranh piano các thứ, còn một cô gái khác thì là nữ tiến sĩ nhưng khuôn mặt không đẹp. Lựa chọn ai đây, đã quá rõ ràng rồi…

Đau trym đúng không? Nhưng đấy chính là hiện thực…

Cho nên khi Trương Tiểu Kiếm và Đường Văn Dương vào phòng học âm nhạc, ban đầu hắn còn tưởng rằng đi nhầm vào hậu trường cuộc thi hoa hậu…

Các nữ sinh ở đây đều đã thay đi đồng phục, tất cả mọi người mặc những bộ váy áo xinh đẹp, nhất là Tiêu Thần Tâm ở trong đám người, mặc áo màu đen bên dưới là váy đen ngắn, chân mang giày cao gót màu đen chừng 5cm, quả thực là hạc trong bầy gà, Trương Tiểu Kiếm có muốn làm bộ như không nhìn thấy cô nàng cũng không được…

Ngoại trừ Tiêu Thần Tâm, Trương Tiểu Kiếm còn thấy không ít nữ sinh trong lớp. Khiến hắn giật mình nhất là, ngay cả cô giáo Hoa Linh Vân cũng ở đây.

Nhìn kiểu này, hình như Hoa lão sư Hoa cô nương cũng kiêm chức giáo viên piano?

Trừ những người đó, ở đây còn có một người nằm ngoài dự kiến của Trương Tiểu Kiếm.

Tống lão sư, Tống Văn Kiều.

Lần trước Trương Tiểu Kiếm nhìn thấy hắn là trên sân bóng rổ, khi đó đã thấy hắn rất đẹp trai. Bây giờ cách gần hơn, lại càng cảm thấy thằng này xác thực không phải là người bình thường, được xem như mày kiếm mắt sáng. Nếu đặt trong tiểu thuyết xuyên việt, quả thực là hình mẫu của nhân vật chính.

Lúc này Tống Văn Kiều đang ngồi vắt chéo chân cách nữ thần Hoa Linh Vân không xa, nhắm mắt nghe nhạc.

Chờ đến khi Trương Tiểu Kiếm và Đường Văn Dương bước vào, tiếng động khiến hắn giật mình. Hắn mở mắt, đầu tiên là gật đầu chào Trương Tiểu Kiếm, nói:

- Là Trương lão sư mới đến à? Có nghe nói tới anh. Xin chào, tên tôi là Tống Văn Kiều, là giáo viên hóa học lớp 2/1.

Động tác của hắn khá là tao nhã, ánh mắt hơi cong như đang cười, duỗi tay mời Trương Tiểu Kiếm ngồi xuống.

- Chào anh. – Trương Tiểu Kiếm tùy ý tìm một cái ghế dựa ngồi, rồi vẫy tay gọi Tiêu Thần Tâm: - Tiêu Thần Tâm, lại đây một chút.

- Trương lão sư có chuyện gì dzạ? – Tiêu Thần Tâm cười hì hì đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trương Tiểu Kiếm. Ở góc độ này, cổ áo của cô rất thấp, quả thực là chỉ cần Trương Tiểu Kiếm hơi cúi đầu xuống chút thôi là đã có thể nhìn thấy khe rãnh giữa ngực cô nàng rồi…

Rất lớn.

Còn trắng.

Hình dáng cũng không tệ.

Nhất là chiếc vòng cổ pha lê đen kia rất xinh đẹp…

- Khụ khụ… - Trương Tiểu Kiếm đỏ mặt, sau đó vội vàng không dám liếc xéo, nói: - Tiêu Thần Tâm, thầy tới đây là muốn hỏi em một chút, không còn mấy ngày nữa là tới đợt thi tháng tiếp theo rồi, có thể bảo các nữ sinh trong lớp mình làm bài nghiêm túc được không? Lớp chúng ta vẫn luôn xếp hạng chót, thế là không tốt đâu.

Nghe vậy, Tống Văn Kiều ngồi gần đó không khỏi “Xì” một tiếng phì cười.

- Trương lão sư, tôi khuyên anh nên bỏ ý định đó đi. – Tống Văn Kiều cười nói: - Học sinh lớp anh đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Anh có thể giữ vững thành tích không hạ xuống đã là giỏi lắm rồi. Lúc giảng bài, tôi cũng chỉ có thể cam đoan kỷ luật của lớp không rối loạn mà thôi. Muốn tăng thành tích lên, nhất định là không có cửa đâu.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Mẹ kiếp, không phải là mày kiếm được một lớp ngon sao, có giỏi thì mày tới làm giáo viên chủ nhiệm lớp 2/9 đi!

- Tôi cảm thấy vẫn còn có thể cứu vớt một chút. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười: - Chung quy mấy đứa nhỏ đều là học trò ngoan mà, chẳng qua là bình thường hơi ham chơi chút thôi.

Rồi hắn nhìn về phía Tiêu Thần Tâm:

- Thầy nói Tâm Tâm nhé. Thầy nghe nói là nữ sinh trong lớp đều rất thân với em. Không bằng thế này, em ra điều kiện đi, chỉ cần thầy có thể làm được, em sẽ dẫn theo mọi người học hành chăm chỉ, được chứ?

Tiêu Thần Tâm vừa nghe vậy, không khỏi bắt đầu suy xét.

Kỳ thật học sinh lớp 2/9 đều không phải là kẻ ngốc, chẳng qua là lười với ham chơi thôi, không coi trọng thành tích học tập cho lắm.

Nếu như thật sự nghiêm túc ấy, thì vẫn có một chút tính công kích ---- Ít nhất kéo điểm trung bình đến 40 điểm thì không phải là vấn đề gì to tát cả.

- Này á… - Tiêu Thần Tâm sờ chiếc cằm trắng nõn như củ hành, lẩm bẩm: - Ngược lại cũng không phải là không thể…

Cô đang suy nghĩ, chợt vẫy tay gọi mấy nữ sinh đang luyện dạng chân trong phòng:

- Lớp 2/9 đều tới đây chút nào!

Roạt! Cô vừa gọi, các nữ sinh lớp 2/9 lập tức chạy tới ào ào, hỏi:

- Tâm Tâm, chuyện gì thế?

- Làm sao dzạ Tâm Tâm?

- Ah! Trương lão sư!

- Trương lão sư thầy tới đây là muốn tán gái à? Coi trọng ai dzậy?

- Các chị em tiếp khách nào!

Cả đám nữ sinh hi hi ha ha không biết lớn nhỏ.

Cấp ba chính là lứa tuổi của mối tình đầu, lại thêm mấy con nhóc này đều khá xinh đẹp, cả đám trắng trẻo mềm mại, trong nhà có tiền cũng đủ sức mạnh, mà đủ sức mạnh thì lá gan cũng to hơn, không khỏi ríu rít bao vây đùa giỡn Trương Tiểu Kiếm.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Nhìn kiểu gì cũng thấy chỗ này giống y như Di Hồng viện ấy! Bảo chứ bọn mày mới bé bằng cái lỗ mũi thôi nhá, có thể học hành đàng hoàng được không hả?! Có thể không hả?!

- Các chị em. – Tiêu Thần Tâm cười tủm tỉm: - Trương lão sư yêu cầu chúng ta phải nghiêm túc làm bài vào đợt kiểm tra sắp tới. Bảo cho phép chúng ta đưa ra điều kiện. Mọi người xem thử nên yêu cầu gì đây?

Đưa ra điều kiện!

Vừa nghe vậy, mấy con nhóc đều kích động!

Một người nói “Bảo thầy giáo trần truồng chạy ba vòng quanh sân thể dục!”, đứa khác nói “Bảo thầy đam mỹ với Đại Đường đi!”, đứa thứ ba nói “Thầy ơi thầy, thầy thích đàn ông nhiều hơn hay là thích phụ nữ nhiều hơn thế?”, đứa thứ tư nói “Thầy, không bằng thầy theo đuổi Hoa lão sư đi! Chỉ cần cô giáo đồng ý thì thầy muốn bọn em thi bao nhiêu điểm cũng được!”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Chúng mày có thể yêu cầu bình thường chút hay không hả? Có nhất thiết phải phản nhân loại như thế không hả?!

- Tâm Tâm, làm thế là không có thành ý nhé. – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Sao em không bảo thầy làm tổng thống nước Mỹ luôn đi! Thế thì càng không có cửa nhé. Ông già Đỗ Nam Chum kia ít nhất còn phải làm tổng thống thêm một nhiệm kỳ nữa!

Tiêu Thần Tâm cũng biết mấy điều kiện mà đám nữ sinh này yêu cầu xác thực là không thể thực hiện. Con mắt cô nàng quay một vòng, chợt nói:

- Có rồi! Chỉ cần thầy có thể chơi một khúc piano, đợt thi tháng lần sau bọn em nhất định sẽ thi tốt!

Chơi đàn piano á? Đơn giản!

- Không thành vấn đề! – Trương Tiểu Kiếm đồng ý luôn: - Nói đê, mấy đứa muốn thầy chơi bài nào? Thoải mái lựa chọn đê!

Hắn vừa thốt ra lời này, tất cả học sinh lập tức nổ tung!

- Ah yoo, thầy còn biết chơi piano cơ à? Em còn tưởng thầy chỉ biết chơi bông vải thôi chứ!

- Đúng á, thầy, thầy có phải là chơi bài “Hai con hổ” rất giỏi không?

- Thầy, thầy thật sự biết chơi piano à? Còn cho bọn em chọn bài á? Thế thì em lựa chọn “Bản Hùng Ca Croatia”!

- Em chọn “Fur Elise”!

Một đám thiếu nữ líu ríu chọn nhạc ở đó, nhưng bọn họ nói không có tác dụng, Tiêu Thần Tâm mới là người quyết định chân chính. Cho nên cô nàng nhìn Trương Tiểu Kiếm, chợt cười mím chi, nói:

- Trương lão sư, nếu thầy có thể chơi một bài “Gokuraku Jodo”, vậy thì em sẽ bảo các chị em làm bài thật tốt vào đợt thi tháng lần sau! Thế nào?

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đờ mờ nó chứ cô biết chọn nhạc thật đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.