Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 146: Cuộc sống tốt đẹp của chúng mày kết thúc rồi!



Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Trên đường trở về lớp học, Tiêu Thần Tâm đi theo bên cạnh Trương Tiểu Kiếm, vừa đi vừa hỏi:

- Kiếm ca, thầy thật sự định tự dạy hết luôn à? Đó chính là chín môn đấy, thầy đều biết sao?

Mấy tiểu cô nương khác cũng rất hiếu kỳ:

- Đúng đấy đúng đấy, Trương lão sư, lần này thầy nổ hơi bị lớn đấy!

- Xí, mấy con nhóc chưa thấy chuyện đời. – Trương Tiểu Kiếm nghiêm trang chém gió: - Chỉ bằng Kiếm ca của mấy đứa á, không phải chém nhá, đừng bảo là chín môn, cho dù là đàn dương cầm hay nhảy múa các thứ, cái gì mà chẳng biết chứ!

Tiêu Thần Tâm: “…”

Mấy người khác: “…”

- Không hổ là người đã từng live stream chém gió. – Lúc này, ngược lại là Đường Văn Dương cười vui vẻ: - Kiếm ca thật đúng là vô tư không ở mức bình thường đâu. Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?

- Còn cần phải hỏi nữa sao? – Trương Tiểu Kiếm đáp không cần suy nghĩ: - Đương nhiên là đi xin môn rồi!

Dẫn theo đoàn người Tiêu Thần Tâm đi lên văn phòng khối 11 trên lầu. Lúc này trong văn phòng chỉ có một thầy giáo già thoạt nhìn năm lăm năm sáu tuổi đang ở đó.

Người thầy giáo già kia có khuôn mặt gầy gò, sắc mặt ngăm đen, dưới đôi lông mày nhạt nhẽo là một đôi mắt sáng ngời linh động hiền lành. Hơi hói đầu một chút, nửa xám nửa trắng, đang cầm một bình nước tưới hoa.

Vừa thấy Trương Tiểu Kiếm, hắn lập tức mỉm cười chào hỏi:

- Là Tiểu Trương mới đến à? Ngồi, ngồi đi. Ai nha, có thể làm giáo viên chủ nhiệm lớp 2/9 thật đúng là không dễ dàng chút nào. Tuổi trẻ đúng là tốt thật đấy, có đủ nhiệt tình, ha ha…

Sau đó liếc nhìn đám người Tiêu Thần Tâm và Đường Văn Dương, lặng lẽ di chuyển vị trí một chút.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Xem ra là bị ám ảnh trong lòng luôn rồi…

- Vâng, chào ngài, là Lý lão sư đúng không? – Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng đáp lại: - Sau này còn mong được quan tâm nhiều hơn.

Ngồi xuống nhìn xung quanh, trong văn phòng, mỗi một giáo viên đều có một chiếc bàn công tác màu xanh da trời riêng, trên bàn chuẩn bị máy tính, tất cả đều là màn hình tinh thể lỏng 29 inch, có thể thấy được đều là loại máy mới nhất của Apple.

Trong góc văn phòng thì đặt sáu bảy bồn hoa hoa cỏ cỏ. Vạn niên thanh, lan ống điếu, cây trầu bà… linh tinh, hẳn chính là do Lý lão sư đang tưới hoa phụ trách chăm sóc.

Lý lão sư cẩn thận tỉ mỉ tưới hoa xong, thế này mới ngồi xuống, bưng ly nước trà lên uống một ngụm, mỉm cười nói:

- Không biết Trương lão sư tới đây, là có việc gì à?

- Đúng là có chút việc. – Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng đáp lời: - Tôi định thảo luận với ngài một chút, ngài xem giờ học ngữ văn của ngài ấy, có thể cho tôi được không? Tôi định làm đặc huấn cho các học sinh tranh thủ trong thời gian trước khi thi tháng sắp tới.

- Ah yoo? – Cũng giống như Tống Văn Kiều, Lý lão sư vừa nghe thế lập tức vui vẻ: - Thế thì tốt quá. Ai nha cậu xem kìa, chút việc cỏn con ấy thôi mà còn phải thảo luận với tôi làm gì. Cần giờ dạy thì cứ tùy ý tìm một người tới nói với tôi một tiếng là được thôi mà.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Liếc xéo cả đám Đường Văn Dương Tiêu Thần Tâm --- Nhìn xem mấy đứa chúng mày cho người ta ấn tượng như thế nào kìa!

Tiêu Thần Tâm:

- Ai nha, hôm nay hơi nóng đó nha, Kiếm ca bọn em về lớp trước cái ha, lát nữa tan học rồi…

- Đi đi đi đi… - Trương Tiểu Kiếm dặn dò: - Bảo với các học sinh là đúng tám giờ sáng mai đều phải tập hợp ở phòng học. Nếu ai không đến thầy sẽ cho bọn nó thưởng thức “Thuyết giáo đỉnh cao” một trận! Đường Văn Dương hiểu ý thầy đấy!

Vừa nghe vậy, Đường Văn Dương lập tức lạnh run cả người!

Tổ sư nó chứ ấn tượng quá sâu sắc luôn chứ đéo đùa!

Ông thầy này biết phóng điện, cá chình điện đấy!

Chờ cho mấy người Tiêu Thần Tâm rời đi, Lý lão sư mới rốt cục xem như mở máy hát ra, nỗi khổ tâm này quả thật là cho dù ba sông bốn bể cũng không thể chứa đựng hết được:

- Ai nha, Trương lão sư, vừa rồi có học sinh ở đây nên tôi mới ngại không muốn nói, cậu xin giờ của tôi quả thực là khiến tôi vui quá đi mất! Chỉ bằng bọn nhỏ này á, may mà trái tim tôi còn khỏe, chứ không thì nhất định phải vào bệnh viện ở rồi! Sau này nếu thầy muốn giờ Ngữ Văn của tôi thì cứ nói một tiếng, tôi tuyệt đối đối sẽ không từ chối! Nếu bên trên hỏi thì tôi sẽ nói là tôi chơi đấu địa chủ thua cậu! Cứ quyết định như thế đi!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Ê… Lý do của ngài, có vẻ lợi hại quá rồi đấy…

- Khách khí khách khí. – Trương Tiểu Kiếm lại nhìn quanh: - Thế này, Lý lão sư, tôi cũng định xin hết giờ của các môn khác luôn. Ngài xem thử… Không bằng ngài giúp tôi nói một tiếng?

- Cứ giao cho tôi đi! – Lý lão sư vỗ ngực bốp bốp: - Cam đoan không thành vấn đề!

- Cám ơn, he he.

Tạm biệt Lý lão sư, Trương Tiểu Kiếm huýt sáo về nhà chuẩn bị.

He he, đám oắt con, Kiếm ca nói cho chúng mày biết, cuộc sống tươi đẹp của chúng mày đến đây là kết thúc!

Đặc huấn địa ngục, chính thức bắt đầu vào ngày mai!

Về nhà, nằm lên giường, kéo hệ thống ra ----

Trương Tiểu Kiếm:

- Hệ thống, giá của các loại kỹ năng tốt nghiệp các môn trung học phổ thông như thế nào vậy?

Hệ thống:

- [ Tốt nghiệp Ngữ Văn trung học trung học phổ thông ] cần 800 điểm số khiếp sợ. [ Tốt nghiệp Toán Học trung học phổ thông ] cần 600 điểm số khiếp sợ. [ Tốt nghiệp tiếng Anh trung học phổ thông ] cần 500 điểm số khiếp sợ…

Mỗi một môn đều có giá khác nhau, trong đó Ngữ Văn là đắt nhất. Nói thế nào thì ngôn ngữ của Trung Hoa rất rộng rãi sâu xa, chỉ lấy ví dụ như từ “Bắt lính” đã có tới mấy nghĩa… cho nên nó đắt nhất.

Sau đó giống các môn như lịch sử giáo dục công dân chủ yếu là phải học thuộc lòng thì rẻ hơn chút, 400 điểm.

Mua hết tất cả tổng cộng chừng bốn ngàn hai trăm điểm số khiếp sợ, đối với Trương Tiểu Kiếm mà nói, chỉ là hạt bụi mà thoy…

Mua xong tất cả, ngủ!

Sáng sớm hôm sau, Trương Tiểu Kiếm chạy bộ sáng sớm theo thường lệ, hẹn cái hò một tí với Thẩm Giai Di gì đó, sau đó đi taxi đến trường học, chuẩn bị dạy học!

Đi thẳng một đường đến tòa nhà dạy học khối lớp 11, vừa vào hành lang đã nghe thấy tiếng ầm ĩ truyền tới từ phía lớp học, “Vo ve vù vù” cứ như là hàng ngàn hàng vạn con ruồi đang đồng thời vỗ cánh bay lượn, cực kỳ đồ sộ.

Trương Tiểu Kiếm cười lạnh:

- Bọn gấu con! Chờ lát nữa xem bố sẽ trừng trị bọn mày như thế nào!

Đến phòng học lớp 2/9, Trương Tiểu Kiếm giơ chân đá văng cửa phòng học, phát ra một tiếng vang “Bùm” thật to, khiến cho tất cả học sinh trong phòng đều bị giật nảy mình, tiếng ồn biến mất trong chớp mắt.

“Điểm số khiếp sợ…”

Khởi đầu không tệ, Trương Tiểu Kiếm tỏ vẻ khá là hài lòng.

Nhưng ai biết hắn còn chưa hài lòng ba giây, trong khoảnh khắt chợt có một giọng nữ hét to:

- Muốn chết à! Chán sống thì nói một tiếng, tao tiễn đưa mày lên đường luôn nhá!

Lời còn chưa dứt, một bình nước khoáng chỉ uống hơn nửa tung bay một đường vòng tao nhã trong không trung, bốp một phát dính vào trên trán Trương Tiểu Kiếm.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Cái đệt, quên mất còn có một học sinh nếu bị đánh thức lúc đang ngủ thì sẽ cực kỳ giận dữ như Phương Dịch Băng…

- Woa ha ha ha ha ha ha ha! Băng tỷ quả thật oai hùng hết sức!

- Băng tỷ vô địch!

- Băng tỷ chính là thần tượng của em!

Giây phút im lặng ngắn ngủi trôi qua, sau đó chính là một trận tiếng cười to đinh tai nhức óc. Học sinh bên dưới đều ôm chặt bụng cười, nói theo kiểu đang thịnh hành trên mạng internet ấy, thì là “cười thành bụng tám múi luôn”…

Mà người khởi xướng, Phương Dịch Băng Băng tỷ thì lại mơ mơ màng màng nằm lên bàn…

- Im lặng, đều im lặng hết cho bố! – Trương Tiểu Kiếm tức giận vỗ bàn thật mạnh, chờ một lúc lâu sau phòng học mới yên tĩnh được.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý đến trên người mình, Trương Tiểu Kiếm thế này mới hài lòng gật đầu:

- Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm lớp 2/9, hôm nay tôi muốn nói với mọi người rằng, cuộc sống tươi đẹp của chúng mày tới đây là kết thúc rồi! Từ đây cho tới lần thi tháng tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành đặc huấn địa ngục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.