Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 149: “Thầy ơi, chúng ta bỏ trốn đi!”



Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

- Ah, rốt cục thì Trương Tiểu Kiếm suy nghĩ như thế nào vậy? – Giáo viên toán học nhìn Lý lão sư dạy Ngữ Văn ngồi trong văn phòng hỏi: - Hắn thật định một mình dạy chín môn luôn à?

- Ai mà biết. – Lúc này Tống Văn Kiều dạy hóa học cười he he: - Dù sao hắn nguyện ý nhận giờ, chúng ta cứ thoải mái thôi, mặc kệ cho hắn bày trò đi. Chỉ bằng bọn học sinh lớp 2/9, không phải tôi nói chứ, mệt chết cũng chỉ được hạng tám hạng chín mà thôi.

- Người trẻ tuổi, cho nên có nhiệt tình. – Lý lão sư cầm bình nước tưới hoa, vừa tưới vừa nói: - Mới tới đã nhận làm giáo viên chủ nhiệm lớp 2/9 rồi. Tôi nghe nói đợt thi tháng tiếp theo còn muốn thi được thành tích tốt cho mọi người nhìn xem?

Hắn vừa nói lời này, trong văn phòng im lặng ngay lập tức.

Những đợt kiểm tra trước kia, lớp 2/9 cơ bản vẫn là hạng bét. Đối với các học sinh mà nói, lớp 2/9 đã là lớp bị vứt bỏ rồi.

Bọn họ chỉ có một yêu cầu duy nhất là các học sinh đừng ra tay với mình, đừng làm chuyện gì ghê gớm giấu không được. Còn về chuyện thành tích học tập…

Những giáo viên chủ nhiệm trước đó đều sợ không ít đầu. Dạy cho lớp bọn họ, ai mà không phải là nhảy múa trên mũi đao chứ? Có thể cam đoan bình yên đã là tốt lắm rồi, thậm chí còn có không ít giáo viên thử tìm đại sư xem bói, tiêu mất mấy ngàn cơ…

- Chỉ bằng lớp bọn họ á, thôi đi… - Tống Văn Kiều cười nói: - Hắn nguyện ý bày trò thì chúng ta để ý tới hắn làm gì? Không cần đi dạy chẳng lẽ không tốt sao?

Cả đám giáo viên đồng thời gật đầu:

- Đúng đúng đúng, không cần đi dạy có thể thoải mái là tốt nhất.

Bọn họ bàn tán ở đó, lúc này Hoa Linh Vân lại lên tiếng:

- Trương lão sư… Cứ cảm giác thần bí sao sao đó… Đợt thi tháng lần này, lỡ như có thể thi được điểm cao thật thì sao? Chưa chắc đã giống mọi người nói đâu…

- Đó là không có khả năng. – Tống Văn Kiều nói: - Cho dù hắn là thần tiên, cùng lắm cũng chỉ có thể tăng lên một hai hạng thôi, còn cần các học sinh phối hợp mới được. Chỉ bằng đám học sinh lớp 2/9, có thể không cố ý viết sai đã là nể mặt hắn lắm rồi. Còn hy vọng vào bọn họ á?

- Cái gì chỉ hy vọng vào bọn họ?

Tống Văn Kiều đang nói chuyện, Cao trưởng phòng mở cửa bước vào, hỏi:

- Giờ học của mọi người đều bị Trương lão sư xin rồi à?

- Đúng thế. – Tống Văn Kiều nói: - Cao trưởng phòng, sao thế? Có cần bọn tôi lấy lại không?

- Thế thì không cần đâu. – Cao trưởng phòng nói: - Tôi đã hỏi hiểu trưởng rồi, ý của hiệu trưởng là chỉ cần học sinh lớp 2/9 không gây chuyện thì cứ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm đi. Nhưng lần này tôi đến đây là muốn nhắc nhở mọi người một tiếng. Đề thi tháng đợt sau nhất định phải làm nghiêm túc, hơn nữa phải bảo vệ nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép có bất cứ hiện tượng gian lận nào đâu đấy!

- Hiểu rồi!

- Thế thì cứ yên tâm đi. Lần thi tháng nào mà bọn em không phải canh chừng học sinh chứ?

- Đúng đúng đúng, Cao trưởng phòng anh cứ yên tâm đi!

Trong văn phòng, Cao trưởng phòng bắt đầu nêu các yêu cầu về thi tháng, cả đám giáo viên lớp 11 thì bắt đầu ào ào chuẩn bị đề thi tháng.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Trương Tiểu Kiếm đều dẫn theo đám học sinh, dùng “Nội lực” giúp bọn họ ôn tập tài liệu lớp 10. Học xong lớp 10 bắt đầu học lớp 11. Nhưng thật đúng là không cần phải nói, mới có bốn ngày thôi, Trương Tiểu Kiếm đã dạy cho các học sinh học xong hai môn chủ yếu Ngữ Văn và toán học rồi. Thậm chí còn có thời gian nghỉ ngơi để chơi đùa trò chuyện với các học sinh rồi hẹn hò các thứ…

Hôm nay Trương Tiểu Kiếm ăn cơm xong ở canteen, nằm trên thảm cỏ phơi nắng.

Mặt trời mùa thu rất là thoải mái, thời tiết còn chưa lạnh, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu trên người hắn, ấm dào dạt.

- Trương lão sư, thì ra thầy ở đây nha! Ngắm gái đẹp à?

Một giọng nói mềm mại vang lên, Tiêu Thần Tâm mặc đồng phục, nằm xuống bên cạnh Trương Tiểu Kiếm.

Thường xuyên có người chê bai đồng phục học sinh trong nước xấu, nhưng nói trắng ra, chẳng qua là nhìn mặt mà thôi…

Ví dụ như Tiêu Thần Tâm mặc đồng phục, thoạt nhìn vừa ngây thơ lại động lòng người, vẫn là bộ ngực đầy đặn mông căng tròn, đôi mắt sáng như mực nước, nụ cười thoải mái trên mặt, đáng yêu nói không nên lời.

Đây mới là bộ dáng nên có của nữ sinh trung học! Trương Tiểu Kiếm cười he he:

- Chỗ này đẹp chứ?

- Ừ, rất đẹp. – Tiêu Thần Tâm nằm trên thảm cỏ, dáng người tạo thành một chữ S hoàn mỹ, thỏa mãn hít sâu: - Mấy ngày nay khiến cho thầy mệt chết rồi nhỉ? Thầy vừa dùng nội lực cái là liên tục tới tận tám chín giờ cơ.

Khi cô bé nói câu này, Trương Tiểu Kiếm còn chưa cảm thấy gì đâu.

Nhưng hệ thống lại khóc.

Hệ thống:

- Cô bé này mới là biết thông cảm hệ thống! Cho nên hệ thống quyết định tạm thời đặt cô nàng ở vị trí đầu tiên trong các ứng cử viên bạn đời.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Mày xoắn xuýt thế thật lòng ổn sao?!

- Ha, ha ha, vấn đề này sao, bình thường bình thường! – Đối diện với Tiêu Thần Tâm có lòng hiếu kỳ rất nặng, Trương Tiểu Kiếm chỉ cảm thấy áp lực sơn đại. Cô em này không dễ bị lừa đâu, phải cẩn thận đáp những vấn đề có dính dáng tới hệ thống rồi nội lực linh tinh các thứ, không thể nói kỹ được, cho nên quyết đoán đổi đề tài: - Không đi chơi với bọn họ à?!

- Một đám nhóc con thì có gì mà chơi. – Tiêu Thần Tâm cười hì hì cắn ngón tay trắng nõn như củ hành: - Thầy có bạn gái chưa? Thầy thấy em thế nào? Không bằng em làm bạn gái của thầy nhé!

- Khụ khụ khụ!!! – Trương Tiểu Kiếm ho khan liên tục, theo bản năng rời xa cô nàng một chút: - Thầy trò yêu nhau là sẽ bị trời phạt. Tiêu đồng học, em muốn thầy bị trường học đuổi việc hả?

Bị Trương Tiểu Kiếm từ chối, Tiêu Thần Tâm hoàn toàn không thất vọng một chút nào hết, chỉ cười hì hì nói:

- Hai chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là được mà. Chờ tan học rồi lén lút… Thế không phải là được rồi sao? Kiếm ca, không bằng thử xem?

Thử cái đầu mày ấy! Học sinh lớp 2/9 đứa này hung tàn hơn đứa kia, nếu bố đồng ý thì thành chày gỗ mẹ rồi! Hôm sau phải cuốn gói chạy luôn ấy.

Trương Tiểu Kiếm không cần suy nghĩ:

- Không thể đùa giỡn kiểu này được đâu nhé, tôi còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa.

- Xí, đồ nhát cáy! – Tiêu Thần Tâm hừ hừ: - Một đại mỹ nữ đặt trước mặt bảo thầy cứ ăn tùy ý mà thầy cũng không dám, đúng là…

- Nhát cáy thì nhát cáy thôi!

Không thể thương lượng chuyện này được đâu nhá!

Không thể sơ sẩy với bọn gấu con này được! Tuy rằng mấy ngày nay rất ngoan, nhưng mà trời mới biết bọn nó còn có những ý tưởng nham hiểm nào!

Anh mày vừa mới đồng ý bây giờ, sau đó không chừng phải bị quay video upload lên internet, title chính là “Thầy giáo cầm thú dụ dỗ nữ sinh trong lớp”, nhất định sẽ thành HOT title! Cho dù không bị treo lên internet, nhưng nhất định cũng sẽ bị uy hiếp!

Tiêu Thần Tâm thấy dụ dỗ không thành công, vẻ mặt lộ ra một chút thương tâm, rồi biến mất ngay lập tức, lại cười nói ngay:

- Rồi, thầy giáo nhát cáy. Lần đầu tiên người ta chủ động tỏ tình với người khác như vậy đó, ai biết lại bị từ chối chứ. Thật là đau lòng thật khổ sở quá đi…

Ngửi mùi hương thơm ngát từ trên người Tiêu Thần Tâm, Trương Tiểu Kiếm gối đầu lên tay mình, híp mắt:

- Là lần đầu tiên trong hôm nay của em chứ gì! Đừng phí sức nữa! Thầy ngủ một lát đã.

- Anh thương tổn em, còn cười cho qua…. – Tiêu Thần Tâm lấy headphone ra đeo vào tai, hát theo điệu nhạc, vừa hát vừa nói: - Ông thầy thối tha, vậy mà lại từ chối lời tỏ tình của người ta!

Trương Tiểu Kiếm lập tức sập đổ:

- Em gái họ Tiêu ơi! Đại tiểu thư họ Tiêu ơi! Tôi là giáo viên có biết không? Cô hiểu rõ tình huống một chút đi có được không hả làm ơn đi!

- Nói thề thì thật ra ở trong lòng thầy rất muốn chứ gì! – Ánh mắt Tiêu Thần Tâm lập tức sáng rực: - Sợ bị đuổi việc đúng không?

Cô nói xem!

Đờ mờ nó chứ nếu như anh mày bị đuổi việc thì chym phải ngắn lại 3cm đó! Nếu là cô thì cô không sợ sao?!

- Thôi… Cứ coi như thế đi…. – Trương Tiểu Kiếm chảy mồ hôi đầy đầu, vội vàng dỗ dành: - Lại nói, em rất xinh đẹp, nhà còn giàu có, bất kỳ một người đàn ông bình thường nào khi đối mặt với một cô gái như em chủ động dụ dỗ thì sẽ rất khó kìm nén được, được chưa?

- Thế mới đúng chứ! – Tiêu Thần Tâm coi như là Trương Tiểu Kiếm đang khen cô, vui vẻ như một đóa hoa: - Nói vậy, sức hấp dẫn của em vẫn lớn lắm nhỉ, hi hi.

Cô cười, chợt nói một câu không đầu không đuôi.

- Thầy ơi, chúng ta bỏ trốn đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.