- Con người. – Lúc này giọng nói của Connisia xác thực là ôn hòa hơn nhiều…
Dù sao cũng là con cái, trời sinh dễ tò mò về những thứ huyền ảo khó hiểu. Cho
dù là loài rồng thì cũng thế cả…
Cho nên nàng nhìn Trương Tiểu Kiếm chằm chằm:
- Ngươi đích xác là đã khơi dậy lòng hứng thú của ta. Nếu lát nữa ngươi nói
xem tay cái gì mà có thể khiến ta hài lòng, thì ta cho phép ngươi được lấy…
Nàng nói rồi nhìn núi vàng dưới chân, hạ một quyết định cực kỳ khó khăn:
- Một đồng bạc!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cô nói thế không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?
Hiện tại anh mày đi xem phong thủy cho người ta chí ít cũng phải được triệu
bạc nhé! Đến lượt cô cô lại bảo tôi phải dỗ cho cô hài lòng mới cho một đồng
bạc?!
- Cám ơn quý cô rồng tốt bụng hào phóng. – Trương Tiểu Kiếm không đỏ mặt
không thở gấp tâng bốc một phen: - Thế thì chúng ta có thể bắt đầu thôi. Tôi
sẽ vừa nhìn rồi vừa giảng giải cho quý cô Connisia đáng quý ngài. Vậy xin ngài
hãy vươn tay phải ra.
Connisia gật đầu:
- Được.
Sau đó, Trương Tiểu Kiếm lập tức nhìn thấy một cái móng phải dài chừng hơn
trăm mét thò tới trước mặt…
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Đậu má tay bự thế anh mày phải xem kiểu gì đây?!
Tiên sư nó chứ trèo lên cũng trèo không được ấy chứ! Cái móng rồng kia giơ cao
tận mấy mét!
- Ờ… - Trương Tiểu Kiếm chảy mồ hôi như mưa: - Ngài xem, tôi muốn đi lên thật
sự là rất phiền toái…
- Con người phiền phức. – Connisia hừ một tiếng, sau đó nhếch một ngón tay…
Trương Tiểu Kiếm lập tức cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, được nâng lên cao chừng
sáu mét, cuối cùng rốt cục đứng vững trên móng vuốt của Connisia.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Xem đường vân tay thôi mà cứ như là leo núi ấy. Hôm nay anh mày coi như là mở
rộng tầm mắt…
- Thế thì tôi bắt đầu nhìn nhé. – Trương Tiểu Kiếm đứng trên móng rồng của
Connisia, sau đó hắn phát hiện đường vân trên móng rồng quả thật là sâu như
khe rãnh luôn!
Hơi nông chút cũng đã tới 0.3 mét, sâu chút ít ra cũng phải nửa mét trở lên!
Cái đệt méo cẩn thận nói không chừng sẽ bị mấy cái đường vân kẹp chết ấy!
Thật đau nòng…
Thôi kệ mịa nó, dù sao kỹ năng trong tay méo sợ xem tướng. Trương Tiểu Kiếm
bắt đầu chạy bộ trên móng rồng, vừa chạy vừa giảng giảng cho Connisia nghe:
- Ngài xem đây, vị trí này, cũng chính là nơi gồ lên ở gốc ngón cái, vòng
quanh ngón cái, gọi là kim khâu, đại biểu cho sức khỏe và sức sống của ngài.
Vị trí gồ lên ở gốc ngón trỏ, đại biểu cho trình độ tích cực, sự cố gắng, gọi
là mộc tinh khâu…
Hắn vừa chạy vừa giảng giải cho Connisia, Connisia đần thối mặt…
- Cái gì là mộc tinh?
- Chứ thổ tinh là cái gì?
- Thái dương thì ta biết, thủy tinh ý là thủy cầu hả?
Nàng vừa nói còn vừa sử dụng ma pháp, nhanh chóng triệu hồi một quả cầu nước
lơ lửng bên cạnh Trương Tiểu Kiếm:
- Cái này hả?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Bà nạu chứ sao hỏi gì mà lắm thế? Nghe giảng cẩn thận, cảm thụ bằng linh hồn!
- Ngài thật là thông minh quá! – Lúc này Trương Tiểu Kiếm cũng không chú ý
được nhiều như vậy: - Quả thực là vừa học đã biết, quý cô Connisia thân mến.
Tôi bày lỏ lòng khâm phục đối với trí tuệ của ngài.
- Cám ơn. – Connisia hơi nheo mắt: - Còn gì nữa?
- Còn… - Trương Tiểu Kiếm bắt đầu phổ cập khoa học về mấy cái rãnh trên móng
của Connisia: - Đường vòng quanh kim tinh khâu từ dưới ngón trỏ này gọi là
đường số mệnh, còn có tên khác là địa văn, ảnh hưởng đến sức khỏe và sinh mệnh
mạnh hay yếu.
- Đường này là đường trí tuệ, còn gọi là nhân văn, ảnh hưởng đến tính cách, ý
nghĩ.
- Đường này gọi là đường tình cảm, còn gọi là thiên ảnh. Ảnh hưởng đến phẩm
chất tình yêu với thái độ các loại…
Trương Tiểu Kiếm bắt đầu chém tứ tung cho Connisia nghe, từ mấy cái đường chém
tới, sau đó là tri thức liên quan tới tác dụng của mỗi đường vân tay. Chờ đến
khi chém xong rồi bắt đầu bịa chuyện…
- Quý cô Connisia. – Trương Tiểu Kiếm chạy trên móng phải của nàng đến mức đổ
mồ hôi: - Từ đường vân tay của ngài có thể thấy được, cuộc đời ngài khá là
xuôi gió xuôi nước, ngoại trừ việc dễ bị quấy rầy một chút thì ngoài ra có thể
nói là thuận buồm xuôi gió. Chỉ riêng đường tình cảm của ngài cực kỳ lắt léo,
chỉ sợ cuộc đời này rất khó tìm được người… rồng yêu thật lòng. Nhưng chỉ cần
ngài nguyện ý giảm bớt tự tôn, sau này vẫn có thể nhận được một tình yêu cực
kỳ mỹ mãn.
- Nhất là chỗ này. Ngài xem, ngài thuộc loại đường tình cảm phân nhánh song
song, tỏ vẻ ngài có rất nhiều bạn bè, rất dễ được người khác giúp đỡ, nhất là
bạn khác phái, sẽ quan tâm chăm sóc chu đáo tới mình, khiến bản thân mình có
đôi khi ngượng ngùng, hy vọng trở thành người yêu với đối phương, nhưng vì băn
khoăn đến rất nhiều nhân tố nên nhất thời khó có thể hạ quyết tâm, thường xuất
hiện tâm lý mâu thuẫn.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +66 đến từ Connisia.”
Connisia quả thực nghe mà trợn mắt há mồm, hơi há “miệng nhỏ” rộng chừng hai
mươi mét, đôi mắt to đường kính chừng sáu mét nhìn chằm chằm vào mặt Trương
Tiểu Kiếm!
Nàng hô hấp trở nên dồn dập, thở ra từng cơn gió lốc!
Quan trọng nhất là mặt nàng đỏ bừng, thật giống như nham thạch nóng chảy tỏa
sáng!
- Thật là vậy sao nhân loại? – Connisia nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Kiếm:
- Ta thật sự có thể có được một tình yêu mỹ mãn sao? Thế ngài có thể lại giúp
ta xem thử xem, ta sẽ phát triển tình yêu với sinh vật nào? Thuộc chủng tộc
nào? Con người? Tinh linh? Người lùn? Thú nhân? Hay là ma thú?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Loài rồng các cô đều không kiêng khem gì hết hả?
- Khụ khụ khụ… - Trương Tiểu Kiếm vội ho khan mấy tiếng, rồi lại nghiêm trang
chém gió: - Ừm, dựa theo tính toán của tôi, ngài hẳn là sẽ phát triển tình yêu
với nhân loại. Dù sao thì về mặt cảm tình, nhân loại càng tinh tế hơn, có thể
chăm sóc cho ngài càng tốt hơn.
- Nhân loại… - Connisia thì thào mấy tiếng, rồi chợt nàng cảm thấy nhân loại
trước mắt này thuận mắt hơn nhiều: - Lý luận của ngươi rất thú vị. Nói cho ta
biết tên của ngươi!
Ái chà! Vừa nghe thấy thế, Trương Tiểu Kiếm lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô ta hỏi tên mình, điều này thuyết minh cái gì?
Thuyết minh nguy hiểm đã được giải trừ rồi! Có thể bậy bạ thì tuyệt đối không
cần động thủ nhé!
- Trịnh trọng tự giới thiệu một chút. – Trương Tiểu Kiếm khom lưng chào
Connisia thật sâu: - Tên của tôi là Trương – Biết chém – Tiểu Kiếm. Ngài có
thể gọi tôi là Tiểu Kiếm tiên sinh.
- Xin chào, Tiểu Kiếm tiên sinh. – Connisia nhìn Trương Tiểu Kiếm. Tuy rằng
không biết hắn xem tướng tay có chuẩn hay không, nhưng ít ra thì lí luận của
hắn rất mới lạ, rất thú vị.
Cho nên Connisia cảm thấy ít nhất nhân loại này có thể chơi với mình được thêm
mấy ngày… Nếu không thì mỗi ngày ăn no rồi ngủ ngủ dậy lại ăn đúng là chán
chết.
- Tiểu Kiếm tiên sinh. – Connisia ngẫm nghĩ rồi cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ chờ
mong nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Ngài vừa nói, ngài còn biết xem phong thủy?
Phong thủy là cái gì? Ta chưa bao giờ nghe thấy danh từ này!