Lúc này thi đấu đã kết thúc, đa số khán giả đã bắt đầu chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa nghe thấy bên này có một bầy mỹ nữ vây quanh một gã trai xấu, hơn nữa trai xấu còn nói muốn bói toán xem tướng, đều tò mò vây quanh lại đây.
- Ái chà, ở đây có người nói biết xem bói, thật hay đùa?
- Thú vị đấy, gã này có phải là dựa vào xem bói mới dỗ được nhiều gái đẹp như thế không vậy?
- Đừng đùa, mày nói thế chính mày có tin không?
Nói là nói thế, nhưng đám người vẫn xông lên, chờ hóng hớt.
Lúc này có một người trẻ tuổi đi ra đằng trước, hỏi:
- Người anh em, cậu nói cậu biết xem bói à?
Hắn nói rồi quan sát Trương Tiểu Kiếm từ trên xuống dưới, hỏi:
- Thật hay đùa? Không bằng cậu biểu diễn thần thông nào đó cho tụi tôi xem thử?
Hắn vừa dứt lời, người xung quanh lập tức cùng gật đầu:
- Đúng đúng đúng, biểu diễn thần thông đi!
- Tốt xấu cũng làm cái gì như lên đồng cho bọn này sung sướng tí nào!
- Ban ngày ban mặt mà lên đồng cái gì? Gọi yêu râu xanh tới thì có!
Người xung quanh đều cười giỡn hi hi ha ha, nhưng dù sao hóng hớt không sợ chuyện lớn, có trò hay xem đương nhiên là không vội rồi.
- Mọi người đều muốn xem thần thông của tôi à?
Trương Tiểu Kiếm nhìn người chung quanh, cười nói:
- Cũng được, phỏng chừng không bộc lộ tài năng thì mọi người sẽ không chịu tin đúng không? Như vậy, thân là Địa Hành Tiên, hôm nay tôi biểu diễn cho mọi người xem “Biến đá thành vàng”, thế nào?
Biến đá thành vàng!
Vừa nghe thấy từ này người chung quanh đều kinh ngạc!
Thứ này không làm giả được đâu. Công chúng nhìn chằm chằm này, hắn có thể biến đá thành vàng bằng cách nào?!
Thậm chí ngay cả mấy người Chu Chỉ Kỳ Tiêu Thần Tâm cũng tò mò. Chu Chỉ Kỳ hỏi nhỏ:
- Tâm Tâm, thầy em còn biết cái này à?
Tiêu Thần Tâm cũng ngơ ngác, lắc đầu:
- Em cũng không biết nữa…
- Người anh em.
Người lúc nãy lên tiếng giờ còn nói thêm:
- Nếu cậu thật sự biết biến đá thành vàng thì không phải nói, cậu bán bùa may mắn gì đó tôi nhất định sẽ mua!
Mấy người chung quanh cũng ồn ào:
- Đúng đúng đúng, nhất định mua!
- Được.
Giờ đây đối với Trương Tiểu Kiếm mà tiền các thứ đều là mây bay, có thể bán được bùa may mắn mới quan trọng, lập tức gật đầu:
- Cậu lấy đại một thứ gì đó cho tôi đi, không thể quá to đâu đấy. Dù sao thì loại chuyện này có trái với thiên đạo, chỉ có thể biểu hiện một chút mà thôi.
- Yên tâm, không lớn đâu.
Người trẻ tuổi kia lấy di động ra, nói:
- Cậu có thể biến thứ này thành vàng không?
Trương Tiểu Kiếm cười:
- Có thể.
Vừa nghe thấy vậy, đám người chung quanh lập tức ngây ngẩn cả người.
Hey yoo, hắn dám nói là có thể!
Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mắt bao người, hắn nói có thể biến di động thành vàng?
Chém gió hơi bị quá trớn đấy!
- Tới tới tới cậu biến cậu biến.
Người trẻ tuổi cầm di động đưa qua, là một chiếc di động Huawei.
- Nếu cậu có thể biến di động này thành vàng thì anh em tặng cậu luôn, vừa lúc đổi cái mới!
- Được.
Trương Tiểu Kiếm nhận lấy di động, sau đó xắn tay áo lên, nhìn chung quanh nói:
- Mọi người nhìn kỹ nhé, tôi làm là phép thuật chân chính đấy, không phải là ảo thuật đâu.
Người chung quanh đều gật đầu:
- Vâng vâng vâng, là phép thuật, là phép thuật, ha ha ha!
Đám người vừa gật đầu vừa cười, không ngờ đúng lúc này lại nghe thấy Trương Tiểu Kiếm nói:
- Rồi, chiếc di động này, thực tế nó không phải là di động, mà là một cục vàng thỏi!
Nếu là ảo thuật bình thường thì đều lấy thứ gì đó che điện thoại lên, sau đó lấy vải che xuống, di động sẽ biến thành vàng thỏi.
Nhưng hiển nhiên cảnh tượng hôm nay khác biệt hẳn…
Mọi người cứ thế trơ mắt nhìn di động nằm trong tay Trương Tiểu Kiếm từ một chiếc di động màu đen bình thường bắt đầu dần dần sáng lên!
Sáng mù con mắt!
Sau khi quầng sáng kia biến mất, di động đã từ màu đen biến thành màu vàng chân chính!
- Tâm Tâm, có lẽ đời này em không bao giờ thiếu tiền tiêu rồi…
Tiêu Thần Tâm cười ngọt lắm cơ:
- Đó là đương nhiên. Thầy giáo nhà em tuyệt vời như thế đó!
Lúc này tất cả mọi người đều không thể phát hiện ra sơ hở nào cả. Cậu trai lấy di động ra kia sợ đến mức suýt nữa ngồi bệt xuống đất:
- Thật thật thật thật thật thật sự biến thành vàng?! Tôi không tin! Tôi không tin! Đây không phải là sự thật!
Hắn thật sự sợ hãi.
Đó là chiếc di động hắn dùng suốt hai năm, hôm nay trơ mắt di động biến thành vàng thỏi…
Khốn khiếp, vả miệng!
Tại sao lúc nãy lại nói tặng hắn điện thoại chứ?! Đáng nhẽ phải cướp điện thoại về! Một cục vàng thỏi lớn như thế…
Nhưng giờ không thể rút lời, lời đã nói như nước đổ ra biển, người ta pháp lực cao thâm, mày dám động thủ trên đầu Thái Tuế?
- Là thật hay giờ, hẳn là vừa rồi anh cũng đều thấy rõ.
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha lấy một tấm bùa may mắn ra:
- Sao? Di động thuộc về tôi, mua một tấm bùa may mắn chứ? 19 tệ thôi, không mua chịu thiệt không mua bị lừa. Đeo trên người có thể gặp may mắn nha.
- Tôi tôi tôi tôi…
Nam sinh kia kêu mấy tiếng, bỗng lấy một trăm tệ từ trong túi áo ra:
- Tôi mua năm tấm!
Có hắn dẫn đầu, người chung quanh lập tức ùa lên:
- Tôi mua ba!
- Tôi mua hai!
- Tôi mua mười tấm!
Ây dà, thật là đơn giản quá đi, ha ha ha!
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha, trực tiếp mua một ngàn tấm bùa may mắn từ hệ thống:
- Tới tới tới, mọi người đừng vội nhé, từng người một từng người một…
Sau đó nhìn đám Tiêu Thần Tâm, nói:
- Ngơ ngác gì nữa? Nhanh bán giúp thầy nào!
- Dạ!
Tiêu Thần Tâm lập tức chạy đến bên cạnh Trương Tiểu Kiếm, đầu tiên là vẻ mặt hạnh phúc cất di động biến thành cục vàng kia đi, sau đó nói:
- Tới tới tới, bùa may mắn vô địch, mười tám tệ một tờ, không mua thiệt thòi ráng chịu, không sợ bị lừa. Nam mang trên người có thể gặp được mỹ nữ, nữ mang trên người có thể gặp trai đẹp, mua sổ xố thì sổ xố trúng thưởng, chơi game thì thao tác lưu loát nè!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Không hổ là xuất thân con nhà buôn bán, dẻo miệng thật ấy chứ…
- Chị cũng tới nữa.
Chu Chỉ Kỳ cũng giúp đỡ rao bán:
- Bùa may mắn hộ mệnh, 18 tệ…
Có mấy người giúp đỡ, chớp mắt đã bán được hơn tám trăm tấm, tính tổng cộng gần hai ngươi ngàn tệ vào tay!
Sướng!
Về nhà!
…
Tạ Vũ Trúc vừa đi dạo trong trung tâm thương mại vừa nhìn bùa may mắn trong tay.
Nói thật, con gái đều thuộc loại mua sắm theo cảm tính, cô nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm cầm điện thoại biến thành vàng thỏi, kích động bèn mua bùa may mắn.
Sau đó chờ rời đi mới cảm thấy, chẳng nhẽ bị lừa?
- Vũ Trúc, cậu xúc động quá rồi.
Bạn thân Nhiếp Lan Lan của Tạ Vũ Trúc chê cười cô:
- Thứ này mà cũng bán mười tám tệ, thế mà cậu cũng mua không tiếc tiền, vừa thấy đã biết là ảo thuật rồi.
- Tớ… Tớ chỉ cảm thấy thú vị thôi mà.
Tạ Vũ Trúc đỏ mặt:
- Không sao đâu, dù sao cũng mới 18. Đi, tụi mình đi bắt búp bê đi. Hôm nay tớ nhất định phải bắt được một con!
Hai người bèn đi bắt búp bê, không ngờ lần này bắt một phát, cảm giác khác hẳn!