- Vũ Trúc, hay là… Bùa may mắn của cậu, tớ trả 100 mua lại được không?
- Không bán đâu!
Tạ Vũ Trúc quyết đoán túm chặt ví:
- Bùa may mắn lợi hại như thế, sao tớ có thể bán được chứ? Đây là của tớ! Của tớ!
Nhiếp Lan Lan: “…”
Sau đó quyết đoán lấy 200 ra từ trong ví:
- Thế hai trăm?!
Tạ Vũ Trúc:
- Bao nhiêu tiền cũng không bán! Cậu cứ tìm thật kỹ đi, nhất định có thể tìm được hắn ta!
Nhiếp Lan Lan hối hận xanh cả ruột:
- Hu hu hu, sao khi đó lại tiếc mấy đồng tiền ấy chứ… Tiếc chết mất!
…
Trên đường về nhà, Tiêu Thần Tâm vừa lái xe vừa hỏi Trương Tiểu Kiếm:
- Thầy ơi, di động thật sự bị thầy biến thành vàng thỏi à?
- Dĩ nhiên rồi.
Trương Tiểu Kiếm tựa lưng vào ghế, cười nói:
- Thầy của em lợi hại lắm, biết biến đá thành vàng đấy thầy nói cho em biết.
- Biết rồi biết rồi.
Tiêu Thần Tâm cau mũi nhỏ, cười nói:
- Thế sau này em có thể một bước lên trời theo thầy rồi, không sợ không có tiền ăn cơm.
- He he, em cứ suy nghĩ nhiều.
Trương Tiểu Kiếm cười nói:
- Rồi, ngày mai thầy đi trường học một vòng, thuận tiện bán chút bùa may mắn.
- Dạ vâng.
Tiêu Thần Tâm gật đầu nói:
- Thế đến lúc đó em giúp thầy bán chút.
- Quyết định vậy đi!
Về nhà, bà mẹ đã sớm làm xong món ăn mà Trương Tiểu Kiếm thích. Đến nay có thể nói là hai kiếp làm người, Trương Tiểu Kiếm nhìn những món ăn hằng ngày này, cảm thấy vô cùng thân thiết.
- Mẹ ơi con về rồi. Ba đâu?
Vào nhà thay giày, điều Trương Tiểu Kiếm nghĩ đến đầu tiên là nhìn ba mẹ mình trước.
Trải qua quá trình chứng kiến tận mắt địa cầu bị viên hành tinh kia đâm nát bét, đến nay Trương Tiểu Kiếm cảm thấy người thân bạn bè là tuyệt nhất.
- Lát nữa ba mày trở lại ngay ấy.
Bà mẹ vừa xới cơm vừa nói:
- Kệ ổng đi, dù sao ổng cũng không về đúng giờ được hôm nào cả. Mình ăn trước thôi.
- Ồ, không có việc gì, con sợ nóng, cứ chờ chút đi.
Trương Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ, lập tức đi xuống lầu:
- Con đi mua tí rượu.
Bà mẹ tò mò hỏi:
- Ể, thằng bé này, chuyện gì vậy?
Nhanh chóng mua rượu về, ông bố đã về đến nhà. Trương Tiểu Kiếm đặt rượu lên bàn, cười nói:
- Ba, mẹ, con có tin tốt lành muốn nói cho hai người!
- Ể? Tin tốt lành gì?
Bà mẹ vừa ăn cơm vừa hỏi:
- Tăng lương hả? Không đúng, hiện nay thu nhập của mày đã không thấp, không phải một tháng mấy chục ngàn sao?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đâu chỉ mấy chục ngàn, một tháng mấy… Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Bây giờ anh đây có thể biến TV thành vàng nhé!
- Không phải.
Trương Tiểu Kiếm cười nói:
- Con có bạn gái.
- Hả?! Có rồi?!
Ông bố vừa nghe thấy thế, con mắt lập tức trừng to:
- Khi nào dẫn về nhà cho bố mẹ gặp với!
- Ừm… Con hỏi thử xem.
Trương Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ rồi lấy di động ra.
Trương Tiểu Kiếm: “Tâm Tâm, online không?”
Tiêu Thần Tâm: “Em nè, sao vậy?”
Trương Tiểu Kiếm: “Thầy đã nói chuyện của hai đứa mình cho ba mẹ thầy biết. Ngài mai đến nhà thầy gặp thử?”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +436 đến từ Tiêu Thần Tâm! Bạo kích!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Có nhất thiết phải giật mình tới mức đó không?
Thật ra thì với tính cách của Trương Tiểu Kiếm, nhất định sẽ không nói cho bố mẹ quá sớm. Nhưng bây giờ thì khác --- Rốt cục có thể thu phục được hành tinh nhỏ kia hay không, hắn cũng không thể cam đoan được.
Lỡ như không xử được thì tốt xấu cũng tìm cô vợ khiến ba mẹ vui vẻ một chút trước đã, đúng không?
Sau một lúc lâu, Tiêu Thần Tâm không nói chuyện.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Chẳng lẽ con nhóc kia sợ rồi sao?
- Sao rồi? Cô nương kia nói thế nào?
Ông bố uống một ngụm rượu, sốt ruột nói:
- Ây dà mày nhìn mày kìa, vội vàng thế làm gì? Không chịu nói trước để người ta chuẩn bị tâm lý…
Trương Tiểu Kiếm:
- Không sao không sao, con tính toán cả rồi mà, hỏi đại một câu thôi…
Không ngờ hắn còn chưa nói xong, wechat bên kia bỗng nhảy lên một đống ảnh…
Tiêu Thần Tâm: “[Mặc quần]”
Tiêu Thần Tâm: “[Mặc áo]”
Tiêu Thần Tâm: “[Mặc áo khoác]”
Tiêu Thần Tâm: “[Đeo khăn quàng]”
Tiêu Thần Tâm: “[Mang tất]”
Tiêu Thần Tâm: “[Mang giày]”
Tiêu Thần Tâm: “[Ra ngoài]”
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Tiêu Thần Tâm: “Tranh thủ mười lăm phút nữa tới.”
Trương Tiểu Kiếm: “Em tới bây giờ à?!”
Tiêu Thần Tâm: “Dạ vâng, chờ em nha, thầy ơi em mua gì mới được đây?”
Trương Tiểu Kiếm: “Người tới đây là được, không cần mua thứ gì cả.”