- Tôi không quay lưng đi đã là rất nể mặt ông rồi đấy biết không?
Được rồi, dù sao thì cũng không phải là Tâm Tâm của chúng ta, đúng là phải chú ý…
- Đầu tiên, tôi thanh minh trước nhé…
Trương Tiểu Kiếm nói nhỏ:
- Tôi cần cô giúp đỡ, đương nhiên, trước đó tôi có thể cho cô nhìn một thứ, để tăng độ tin cậy về lời nói của tôi.
- Cho tôi nhìn cái gì?
Đại Tiểu Thư Baby tò mò chớp mắt:
- Chém gió?
- Đúng, chính là chém gió.
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha gật đầu, sau đó nhìn Đại Tiểu Thư Baby nói:
- Cô muốn tôi chém kiểu gì?
- Ừm…
Đại Tiểu Thư Baby Phương Thanh Hạm sờ cằm ngẫm nghĩ rồi nói:
- Hay là đi ăn gà?
- Cái đó hơi phiền phức.
Trương Tiểu Kiếm nói:
- Thế này đi, cô cho tôi một sợi tóc, được chứ?
- Tóc?
Phương Thanh Hạm nhìn Trương Tiểu Kiếm một lúc rồi chợt hỏi:
- Định làm hình nhân châm kim chơi hả?
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Cô đừng có tưởng tượng xa quá thế được không?
- Cô cứ nói là có cho hay không đi!
Trương Tiểu Kiếm buồn bực nói:
- Tôi rất vội đấy có biết không hả?
- Xí, cho thì cho. Tôi chờ xem rốt cục ông muốn làm trò gì!
Phương Thanh Hạm nói rồi nhổ một cọng tóc từ trên đầu xuống, đưa qua:
- Cho ông nè.
- Rồi.
Trương Tiểu Kiếm nhận lấy cọng tóc, nói:
- Đây là tóc cô đúng không?
Phương Thanh Hạm:
- Đúng!
Trương Tiểu Kiếm:
- Tôi bảo nó là vàng, cô tin không?
- Ông đùa à?!
Vừa nghe thấy thế Phương Thanh Hạm suýt nữa nhảy cẫng lên:
- Ý ông là đầu tôi mọc đầy vàng thỏi chắc?!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Lại chấm 100 điểm cho trí tưởng tượng Fristy của cô!
- Tôi là nói tôi có thể biến nó thành vàng.
Trương Tiểu Kiếm cầm sợi tóc kia trong tay, cười nói:
- Lần này không có vấn đề gì chứ?
- Ông biến đi ông biến đi!
Phương Thanh Hạm phồng miệng lên:
- Tôi không tin…
Sau đó cô lập tức mở to mắt nhìn!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +436 đến từ Phương Thanh Hạm! Bạo kích!”
Bởi vì cô thực sự là tận mắt chứng kiến sợi tóc của cô phát ra ánh sáng vàng từng chút một, cọng tóc vốn dĩ màu đen nay đã biến thành vàng sáng lấp lánh chỉ trong tích tắc!
Vàng! Vàng chân chính!
- Đây… Đây…
Phương Thanh Hạm đơ hết cả người, cô nghĩ thế nào cũng không tin được tóc mình lại có thể biến thành vàng!
Nói cách khác, bình thường cô vẫn mang kiểu tóc mấy trăm ngàn?!
- Ông… Tôi… Đây…
Phương Thanh Hạm nghẹn họng một lúc lâu mà cũng chưa thể nói lưu loát được:
- Tóc… Tóc của tôi… Của tôi…
- Lần này tin chưa?
Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng nhún vai, sau đó đưa sợi tóc kia cho Phương Thanh Hạm:
- Cô xem thử xem có thật không?
- Tôi…
Phương Thanh Hạm nhận lấy cọng tóc nhìn một lúc lâu, sau đó mới không dám tin nhìn Trương Tiểu Kiếm:
- Ông là ma pháp sư hả? Không đúng, tôi nhớ rõ lúc trước ông thậm chí còn không có tiền lên mạng nữa cơ. Ông nhìn ông mà xem, lịch sử chat tôi còn giữ nè!
- Khụ khụ…
Trương Tiểu Kiếm nhất thời ho khan mấy tiếng, nói:
- Ây dà đừng nhắc đến câu chuyện đau thương đó nữa. Nói trước đi, cô có đồng ý giúp tôi việc này không?
Dám nói nửa chữ không thì anh mày sẽ biến tóc mày thành màu xanh lục, thử hỏi mày có sợ hay không!
- Được rồi, ông nói xem cần tôi giúp ông kiểu gì.
Phương Thanh Hạm rốt cục gật đầu nói:
- Chỉ cần không trái với nguyên tắc thì tôi có thể suy xét.
He he, cô ta đồng ý thì dễ ăn rồi, với nhân khí phòng live stream của cô ta thì…
- Thật ra thì rất đơn giản.
Trương Tiểu Kiếm lấy một tấm bùa may mắn ra, đưa cho Phương Thanh Hạm:
- Đây là một tấm bùa may mắn, cực kỳ linh nghiệm, giá bán là 18 tệ. Tôi muốn nhờ cô giúp tôi bán chút trong phòng live stream. Đương nhiên, giá bán của tôi là 18, cô muốn bán bao nhiêu đó là chuyện của cô. Tiền lời thuộc về cô, tôi không ngại.
- 18 tệ?
Phương Thanh Hạm lấy tấm bùa may mắn kia cầm trong tay ngắm nghía.
Bùa may mắn cực kỳ tinh xảo, không phải vàng cũng không phải ngọc, toàn thân tản ra ánh sáng dịu nhẹ, không nói khác chỉ riêng là hình dáng thôi đã đáng giá rồi.
- Được.
Phương Thanh Hạm gật đầu:
- Tôi bán 28, còn dư thuộc về tôi.
- Thành giao!
Ngay lập tức, hai người ngồi xe đến dưới nhà Phương Thanh Hạm.
Phương Thanh Hạm vẫn rất tò mò về nhà ảo thuật Trương Tiểu Kiếm, tuy rằng không xem hắn như thần tiên, nhưng ít nhất làm bạn bè cũng rất tốt ---- Người bạn có thể biến tóc thành vàng thì ai cũng không ngại nhiều đúng không?
- Thế, tôi bắt đầu live stream nhé?
Phương Thanh Hạm hỏi.
- Ừm, cô bắt đầu đi. Tôi cho cô địa chỉ taobao, đừng nhầm đấy.
Trương Tiểu Kiếm trực tiếp ngồi lên sofa ngoài phòng khách, còn thuận tay pha ly café, nói:
- Tới một ly?
- OK. Ông cứ ngồi thoải mái đi, tôi kêu gọi giúp ông xem thử xem hiệu quả thế nào.
Thế là live stream bắt đầu.
Lại nói streamer nổi tiếng quả nhiên là khác hẳn. Ngay từ mới bắt đầu live stream đã có khán giả phát hiện quảng cáo treo trong phòng live stream, lập tức tò mò:
“Ể? Bùa may mắn? Đại Tiểu Thư đề cử thì nhất định là linh nghiệm rồi!”
“28 một cái, giá được đấy, không đắt lắm nhỉ. Tôi mua một cái!”
“Tôi cũng mua một cái!”
Từ khi Phương Thanh Hạm bắt đầu live stream, lực tín ngưỡng của Trương Tiểu Kiếm bắt đầu dâng lên với tốc độ bùng nổ điên cuồng!
Một ngàn! Hai ngàn! Ba ngàn!
Tăng một sao!
Năm ngàn! Tám ngàn! Mười ngàn! Hai mươi ngàn!
Chỉ mới trôi qua một đêm thôi, bùa may mắn đã bán được khoảng hơn ba mươi sáu ngàn năm trăm tấm, Trương Tiểu Kiếm tăng bốn sao liên tiếp!
Bạch Ngân Tướng Chém Gió bốn sao, thời gian cold-down của nói gì được nấy phiên bản luật nhân quả rút ngắn 40%, 14.4 giờ là có thể dùng một lần!
Không thể không nói, đây xác thực là một kết quả cực kỳ tốt. Nhưng Trương Tiểu Kiếm vẫn thở dài khe khẽ.
Tốc độ vẫn là hơi chậm.
Cho dù có thể vẫn cam đoan ngày bán bốn mươi nghìn tấm, ngày mai bình thường là đủ đạt tới đẳng cấp hoàng kim, nhưng vấn đề là trên hoàng kim…
Đại Tiểu Thư Baby đã có thể gọi là No.1 giới live stream rồi, nhưng cũng chỉ bán được bốn mươi nghìn tấm một ngày thôi. Mà lượng tiêu thụ của thứ này sẽ dần dần suy giảm, điều này là rõ ràng.
Trương Tiểu Kiếm nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bộ đội cảnh sát vũ trang đang tuần tra trên đường cái, sau đó nhẹ nhàng hít vào một hơi --- Có lẽ đối mặt với tình huống này thì thật sự không nên chiến đấu một mình.
Đây là đại tai nạn hủy diệt thế giới, vào thời điểm này có lẽ chỉ có lực lượng quốc gia thì mới làm được.
“Hầy…”
Châm điếu thuốc, Trương Tiểu Kiếm rít vào một ngụm thật mạnh.
Sau đó lấy di động ra, viết xuống một dòng chữ như thế này trên wechat:
“Đeo Khẩn Cô lên thì tôi không thể yêu em. Buông Khẩn Cô xuống thì tôi không thể cứu em.”
“Hầy…”
Rít một ngụm hết sạch nửa điếu thuốc, rồi Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng ấn vào nút gửi.
Trong lúc ngủ mơ, hai dòng nước mắt chậm rãi lăn xuống từ trong mắt Tiêu Thần Tâm, rơi lên gối đầu.