Kỹ năng: Né tránh cấp 3, Thông thái cấp 3, Mê hoặc cấp 2.
Vật phẩm: thuốc hồi HP tổ đội cao cấp.
Điểm phát triển: 210
Kinh nghiệm: 240/400
Cấp độ: 4
Nhiệm vụ: nhiệm vụ tân thủ, nhiệm vụ hàng ngày, nhiệm vụ hệ thống.
Số nhân vật đã triệu hồi: 2
Xác định đối thủ: 1
Xác định đồng minh: chưa xác định.
Theo dõi: Bạch Hạ.
Thông tin của ký chủ sẽ được cập nhật thêm.]
- Mê hoặc tăng cấp?
Hahaha.... Mê hoặc....
Trong những ngày này, Phạm Nhạc cũng không lên cấp được. Cô đang nghĩ sẽ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ.
- Này Mộ Mộ.
[?]
- Nhiệm vụ tân thủ là cái gì ấy nhỉ? Quên mất rồi.
[....
Nhiệm vụ tân thủ 4: lên cấp 10. Thời gian: vô hạn; trừng phạt: không.]
- Ồ...
Có vẻ lâu đây...
Phạm Nhạc nhìn Phạm Hoàng còn đang điên tiết, bĩu môi. Cô đứng dậy, đẩy cửa rời đi.
Lâm Phạm Nhạc nhất định đã rời khỏi bệnh viện. Dựa vào tính cách của Phạm Hoàng, nhất định đã đưa Lâm Phạm Nhạc về đây. Mà căn nhà này, khoảng hơn một năm trước cô tới có tự mình giành lấy một phòng. Hiện tại...
- Chắc là ở đây rồi.
Phạm Nhạc đẩy cửa. Bởi vì khóa cửa khá cao, cô không khóa cửa mà chỉ cẩn thận đóng lại. Ôm Mộ Mộ tới gần giường, cô thấy cô gái trên giường nằm im không nhúc nhích. Cô nhếch môi cười.
- Lâm Phạm Nhạc, tỉnh dậy.
Cô gái không nhúc nhích.
- Bây giờ gọi cô Lâm Phạm Nhạc cô không nghe phải không?
Cô gái vẫn nằm yên. Phạm Nhạc vẻ mặt có chút phật ý.
- Mộ Mộ, tra thông tin của cô ta.
[Đang cập nhật...
Thông tin hiện tại của đối tượng như sau:
Tên: Lâm Phạm Nhạc
Giới tính: nữ
Tuổi: 29
HP: 90/100
Kỹ năng:???
Cấp độ:???]
Phạm Nhạc nhíu mày.
- Xuyên không giả, nếu bây giờ không mở mắt, tôi lập tức cho cô vừa sống lại là chết. - Phạm Nhạc lạnh giọng.
Cô gái cuối cùng cũng chịu mở mắt. Cô ngồi dậy, nhìn cô bé ôm thỏ bông đứng cạnh giường. Ánh mắt cô ta không có ánh sáng. Đó là một loại ánh mắt u ám tràn ngập bóng tối. Phạm Nhạc biết ánh mắt đó. Đó là loại ánh mắt bi thương. Con người này hẳn là có ký ức không mấy tốt đẹp.
- Cô là ai?
Phạm Nhạc cười nhạt.
- Chủ nhân cái cơ thể cô đang dùng.
Lâm Phạm Nhạc ngạc nhiên nhìn cô bé trước mặt. Ánh mắt sau đó liền đạm mạc.
- Muốn lấy lại cơ thể đúng không?
Phạm Nhạc bĩu môi.
- Ai thèm!
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên.
- A Hoàng vẫn chưa cho cô biết đúng không?
- Chuyện gì?
Phạm Nhạc leo lên giường.
- Tôi kỳ thật không phải loại phụ nữ đảm đang hiền lành gì. Tôi là ảnh hậu, ảnh hậu Lâm Phạm Nhạc.
Lâm Phạm Nhạc nhíu mày.
- Có chút ấn tượng.
Tiêu Phạm Nhạc cười một tiếng.
- Tất nhiên. Tôi biết danh tiếng của tôi rất lớn.
- Vậy cô muốn gì?
Sắc mặt Tiêu Phạm Nhạc trầm xuống. Cô nhếch môi cười.
- Tôi đang đứng ở đỉnh cao sự nghiệp. Mọi ánh đèn đều chiếu về phía tôi, mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào tôi. Tôi còn đầu tư một vài công ty lớn, có cổ phiếu của tập đoàn lớn HT. Tôi có rất nhiều thứ, có tất cả những gì tôi muốn.
Lời này Tiêu Phạm Nhạc nói với vẻ kiêu ngạo. Lâm Phạm Nhạc im lặng lắng nghe. Vẻ mặt Tiêu Phạm Nhạc sau đó liền trở nên tối sầm.
- Mà sau đó bởi vì lơ là, tôi mới bị tai nạn phim trường làm chết đi.
Lâm Phạm Nhạc nhíu mày.
- Lời này cô nói cho tôi là có ý gì?
Tiêu Phạm Nhạc chiếu tầm mắt qua.
- Tôi muốn cô trở về giới giải trí, giúp tôi giải quyết người kia.
- Tôi?
- Phải, hiện tại cô mới là ảnh hậu Lâm Phạm Nhạc được làm tâm điểm của truyền thông. Còn tôi bây giờ chỉ là vị tiểu thư nhỏ, hòn ngọc quý của Tiêu gia, cùng giới giải trí không có can hệ. Nhưng tôi không cam tâm chết đi như vậy, nên cô nhất định phải thay tôi làm rõ ràng tất cả.
Lâm Phạm Nhạc cười nhạt một tiếng.
- Cô dựa vào cái gì nghĩ tôi có thể làm được?
- Dựa vào cái gì?
Tiêu Phạm Nhạc đứng dậy, bước tới trước mặt Lâm Phạm Nhạc. Bàn tay nhỏ nắm chặt khuôn mặt Lâm Phạm Nhạc, cô nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta.
- Dựa vào đôi mắt này!
Ánh mắt Lâm Phạm Nhạc xẹt qua một tia sáng, hai người mắt đối mắt. Một lúc lâu vẫn không có ai yếu thế, cuối cùng là Lâm Phạm Nhạc rời mắt đi trước. Tiêu Phạm Nhạc hất tay, rời đi. Cô lại trở về cạnh giường, ngồi xuống.
- Ánh mắt đó của cô, dù ảm đạm vẫn không thiếu sắc sảo. Mặc dù không hiểu tại sao trông cô lại không muốn sống như vậy, nhưng tôi biết cô trước kia không phải loại người tầm thường.
Không gian im lặng một đoạn.
- Hahaha....
Lâm Phạm Nhạc bật cười. Tiếng cười nghe bi thương.
- Lộ Quan Vũ a Lộ Quan Vũ...
Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày, nhưng không nói gì.
- Cô nói đúng, Phạm Nhạc. Tôi không phải loại người tầm thường. Tôi là sát thủ, từng thực hiện rất nhiều phi vụ khác nhau. Cô không biết đâu, cái lý do tôi chết.... Hahaha....
Tiêu Phạm Nhạc nhìn khuôn mặt đau khổ của chính mình, trong lòng cười lạnh.
- Biết yêu rồi à?
Lâm Phạm Nhạc ngẩng đầu.
- Cô bao nhiêu tuổi?
- ?
- Tuổi thật của cô ấy.
- Hai mươi lăm...
Phạm Nhạc cười nhạt một tiếng. Một đoạn ký ức chạy qua trí óc cô.
- Chỉ mới hai mươi lăm thôi. Cô thua kém tôi bốn tuổi. Cô gái trẻ, biết sao không? Yêu, nó vốn là một loại kiếp nạn. Đợi đến khi nhận ra rồi, sợ rằng đã không thể rời khỏi được.
Tiêu Phạm Nhạc an tĩnh một đoạn.
- Cái gọi là yêu, đồng nghĩa với trả giá. Nếu như cô đã đến đây, nghĩa là trả giá đã xong xuôi, vậy thì tiếp tục ngoan ngoãn mà làm Lâm Phạm Nhạc đi. Cô cho rằng, cái chết của cô trong mắt người khác quan trọng sao?
Lâm Phạm Nhạc im lặng không đáp. Tiêu Phạm Nhạc ngồi yên.