Giây kế tiếp, trong mắt Vô Ưu lóe lên sát khí mãnh liệt, đồng thời rút ra trường kiếm được đeo bên hông, chém về phía Vân Kiều. Vân Kiều có vẻ như đã đoán trước được hành động của Vô Ưu, vẫn thản nhiên đứng tại chỗ. Cho đến khi mũi kiếm đã tới ngay trước mặt thì nàng mới đột nhiên đưa hai cánh tay ra, mũi chân lướt trên mặt đất, thân thể giống như một chú chim nhanh chóng trượt về phía sau, tránh được đòn tấn công của Vô Ưu.
Vô Ưu hét lên một tiếng rồi lại một lần nữa xuất kiếm.
Vân Kiều không nhanh không chậm né tránh, giống như một con mèo đang trêu tức một con chuột. Nàng xoay tay rút một thanh nhuyễn kiếm quấn trên eo nhỏ ra, dùng chiêu thức bén nhọn chủ động đánh trả.
Qua mười mấy chiêu, Vô Ưu dần dần rơi xuống thế hạ phong, nhiều lần suýt nữa thì bị Vân Kiều đánh ngã từ trên cây xuống.
Dẫu thân thủ của Vô Ưu có tốt đến đâu, thì so ra cũng vẫn kém Vân Kiều một bậc. Đứng trước một người đã lăn lộn qua hàng trăm trận chiến đẫm máu trong yêu ma giới như Vân Kiều thì chẳng Vô Ưu chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Vô Ưu tự đánh giá mình quá cao, không ngờ giao thủ rồi mới biết không thể đấu lại. Nhưng lúc này phát hiện bản thân khinh địch thì đã quá muộn.
Vân Kiều cuối cùng cũng chơi chán rồi, thu lại nhuyễn kiếm, tung ra một chưởng.
- Vô Ưu sư tỷ, chính đạo của ngươi, chỉ đến thế mà thôi.
Một chưởng dứt khoát đánh tới phía Vô Ưu, ánh mắt Vân Kiều đầy lạnh nhạt. Một chưởng này của nàng mang theo ngàn vạn tà khí, oán hận ngút trời.
Chưởng lực tới ngay phía trước Vô Ưu, liền có một lực đạo đem Vân Kiều đẩy ra.
- Nghịch đồ! Lần này lão phu nhất định phải thanh lý môn hộ!
Vân Kiều xoay người né tránh chưởng lực, mắt lạnh lùng nhìn qua.
- Sư phụ...
Lão nhân già nua, mặt đầy tức giận.
- Vân Kiều, uổng công trước kia ta thu nhận ngươi, ngươi cuối cùng lại bước vào tà đạo! Hiện tại mang người tới hủy diệt sư môn, vẫn còn biết ta là sư phụ của người sao?
Vân Kiều cười lạnh.
- Gọi ngươi một tiếng sư phụ thì ngươi cho rằng ngươi thật sự vẫn còn là sư phụ của ta? Hảo! Ta cũng muốn thử, đại nghịch bất đạo, chém giết sư phụ, sẽ là loại cảm giác gì!
Nói rồi cũng không nương tay mà tấn công. Lão nhân hừ lạnh, liền cùng Vân Kiều tiếp chiêu. Qua thoáng chốc, hai bên đã thi triển hơn trăm chiêu. Chẳng qua, cuối cùng hươu chết, là về tay Vân Kiều.
- Nghịch đồ...!
Vân Kiều cười lạnh.
- Năm xưa ngươi không từng nghe ta giải thích, liền cho các sư huynh sư muội sư đệ giết toàn bộ bằng hữu của ta, ngươi từng nghĩ cảm nhận của ta sao? Ngươi từng nghĩ, đám tiểu yêu đó vô tội sao? Còn có thể cho ta là đồ đệ? Chính đạo của ngươi, kết thúc ở đây là ta còn quá nhân từ. Dù gì, cũng nể tình ngươi từng là sư phụ của ta. Nếu không, hiện tại ngươi chết cũng không dễ dàng vậy.
- Ngươi... là vì chuyện này...?
Ánh mắt Vân Kiều lóe lên, đầy tức giận.
- Ta chính là vì chuyện này. Thứ chính đạo ta theo đuổi, không phải là trắng đen không phân biệt như thế!
- Chuyện này...
- Lời, không còn để nói.
Vân Kiều thu lại tâm tình, nhuyễn kiếm vung lên, một kiếm xuyên tim.
Cảnh này sẽ đặc tả vẻ mặt của Vân Kiều khi tự tay giết chết sư phụ của mình. Sau đó đạo diễn liền hô:
- Cắt, qua!
Phạm Nhạc thu lại nhuyễn kiếm. Đạo diễn kích động.
- Phạm Nhạc, cảnh này của cô diễn quá tuyệt rồi!
Phạm Nhạc cười đáp lễ, cũng không đáp.
- Mọi người vất vả rồi.
Nhân viên đoàn phim liền nhanh chóng thay đổi một chút ánh sáng hậu trường, cũng để diễn viên nghỉ ngơi.
Sau đó liền tiếp tục diễn.
Ánh mắt Vân Kiều đầy bi thương, nhưng tuyệt nhiên cũng không có nuối tiếc. Nàng thu lại nhuyễn kiếm.
- Tông môn này... đã có thể tuyệt diệt rồi.
Vân Kiều vận dụng ma lực, khởi động trận pháp. Lúc này đột nhiên khuôn mặt nàng thay đổi. Phía say nàng, là Vô Ưu vừa tung một chưởng.
- Vô Ưu, dù là ngươi giết được ta, hôm nay ta cũng sẽ đem nơi này chôn cùng ta.
Vân Kiều cười lạnh, thủ ấn chợt hiện. Vô Ưu rút kiếm, trong không gian vang lên âm thanh của một thứ sắc bén đâm vào trong da thịt.
Khuôn mặt của Vân Kiều lập tức đổi, sau đó đau đớn che ngực, giống như con diều đứt dây rời từ trên bầu trời cao xuống…
Cảnh này, cũng là kết thúc của bộ phim. Đạo diễn vô cùng kích động, vừa lúc định hô "cắt" thì liền nghe tiếng của nữ diễn viên đóng vai Vô Ưu, Tần Hàn, liền hô lên.:
- Lâm ảnh hậu bị thương! Cứu người! Mau!
Sửng sốt một lát, các nhân viên mới phản ứng lại được. Đây không phải là lời thoại mà là Lâm Phạm Nhạc thật sự bị thương!
Trường quay nhất thời náo loạn, tất cả mọi người đều chạy tới chỗ Phạm Nhạc vừa rơi xuống.
Lâm Phạm Nhạc cảm thấy, bản thân mình hình như gần lắm đã ở cạnh cái chết, vết thương trước ngực đau nhói. Cô đảo mắt nhìn quanh, liền ánh mắt dừng ở vị trí Tần Hàn. Cô ta vài ngày trước bị cô làm cho thu về không ít antifan...
- Mau gọi xe cấp cứu! - Ai đó kêu lớn.
Cái nhìn chằm chằm vô cảm của Lâm Phạm Nhạc khiến người ta rất chú ý. Lập tức mọi ánh mắt liền đổ về phía Tần Hàn. Tần Hàn luống cuống, nhưng cũng tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng.
Phạm Nhạc muốn nói gì, lại bị máu trào miệng ra cản lại nên thôi. Sau ánh mắt của cô tại trên người Tần Hàn một mực không rời, cuối cùng nhắm mắt lại. Cô cười nhạt.
Lâu nay không ai dám nhằm vào cô, cô cũng quên mất cái vũng bùn này có bao nhiêu nguy hiểm. Cũng còn tốt, kịp để lại một ánh nhìn cùng một nụ cười. Hy vọng cái chết của cô, sẽ được điều tra rõ chân tướng. Cô chết đi rồi, cũng muốn lôi theo một người mà giày vò.
Chỉ đáng tiếc... anime cô còn chưa xem hết, truyện vẫn chưa hoàn a...