[Ký chủ nhận được gói quà hỗ trợ từ ban quản trị. Mở gói quà hỗ trợ, ký chủ được tăng hai mươi cấp, toàn bộ chỉ số tăng 2 bậc, nhận 100000 điểm phát triển, 30 điểm kỹ năng, hai bản vẽ, 18 nguyên liệu linh động, 10 điểm may mắn, vũ khí Dao Gió
Nhiệm vụ hệ thống hoàn thành, ký chủ nhận điểm kinh nghiệm.
Nhiệm vụ sưu tầm hoàn thành, ký chủ mở khóa tính năng lưu trữ.
Hệ thống tiến hành chuyển đổi: hai mươi điểm phát triển thành một điểm trưởng thành.
Ký chủ mở giao diện chế tác, nhận kỹ năng Khéo tay.
Mở chức năng trang bị. Vật được cho vào hộp trang bị có thể tùy thời lấy ra mà không cần khởi động túi đồ của hệ thống. Vũ khí tự động rơi vào khu vực trang bị.
Đang cập nhật thông tin ký chủ.
Tên: Lâm Phạm Nhạc
Danh hiệu: Thực tập sinh (Đang sử dụng), Sát thủ, Người mới
Giới tính: nữ
Tuổi: 29
HP: 200/880 (Tự động phục hồi: 1/1 giờ)
Lực sát thương: 6
Lực phòng thủ: 3
Kỹ năng: Né tránh cấp 10, Thông thái cấp 10, Tăng tốc cấp 10, Cấm kỵ cấp 1, Thành thục cấp 1, Liên lạc cấp 100, Khéo tay cấp 1 (30 điểm kỹ năng)
Vật phẩm: Thuốc hồi HP cao cấp, hai bản vẽ, 18 nguyên liệu linh động, 10 điểm may mắn
Trang bị: Dao Gió
Điểm phát triển: 515
Kinh nghiệm: 30/1000
Cấp độ: 26
Thông tin của ký chủ sẽ được cập nhật thêm]
Tiêu Phạm Nhạc cùng Lâm Phạm Nhạc nhìn nhau.
- Sự kiện kết thúc, mời ký chủ rời khỏi trụ sở.
Mộ Mộ bay về phía trước.
[Tôi sẽ đưa ký chủ đi]
- Cảm ơn.
Nói rồi người phụ nữ làm gì đó ở phía Lâm Phạm Nhạc. Bằng một cách hệt như lúc trước, Tiêu Phạm Nhạc trở về hình hài trẻ con. Nhìn lại đã thấy Mộ Mộ trở lại là thỏ bông. Lâm Phạm Nhạc đã về hình hài cũ, người phụ nữ mỉm cười chào tạm biệt và rời đi. Mộ Mộ chỉ đường cho Tiêu Phạm Nhạc và Lâm Phạm Nhạc rời khỏi.
Lúc hai người trở về tới nhà thì Lâm Phạm Hoàng gọi tới.
- Nghe đây.
- Chị tính để mình thất học hả?
- Câm mồm. Chị mày tốt nghiệp đại học đàng hoàng.
- Tiêu Phạm Nhạc trên hồ sơ vẫn là con nhóc mười tuổi đấy. Tính bỏ học hay gì?
- Lắm lời. Biết rồi.
- Ê em chưa nói h....
Tiêu Phạm Nhạc trực tiếp tắt máy. Cô thở dài.
- Ngày mai cô đưa tôi về Tiêu gia thôi. Có kỹ năng Liên lạc nên chúng ta cũng dễ nói chuyện.
- Ừ.
- Mong là không vấn đề gì.
Thật ra thì cũng không hẳn là không có vấn đề gì. Lâm Phạm Nhạc thì không vấn đề, nhưng Tiêu Phạm Nhạc thì có. Bảo bối nhỏ đi chơi cả tuần không thèm về nhà, đoán xem thái độ của mọi người sẽ thế nào?
- Hải Nghiên, mẹ đã nói con là canh chừng, sao không báo cho mẹ?
Hải Nghiên cười trừ.
- Con không biết cách liên lạc.
Tiêu Phạm Nhạc nói một cách chính xác là bị cấm cung trong phòng với một đống bài tập. Hôm nay Tiêu Chí Hào sẽ giảng cho cô những bài cô đã bỏ sau gần hai tuần nghỉ học.
Nhưng xin lỗi nhé, chị đây không cần.
- Bài tập này, em làm thử xem?
Tiêu Phạm Nhạc vứt một đống vở bài tập qua.
- Xong hết rồi.
- ....
Tiêu Chí Hào bị vở bài tập đập cho câm nín, nhìn chòng chọc cô em gái cùng cha khác mẹ. Cân chân nhỏ trắng trắng được đà đạp vào bụng anh, tay níu áo, nằm gọn trên người anh, lim dim mắt hưởng thụ. Con bé này là thiên tài hay gì? Mới bảo lấy sách vở ra bước vào phòng đã làm xong bài tập cho cả tuần là sao?
Tiêu Phạm Nhạc nhấc mắt nhìn quyển sách nâng cao, tỏ vẻ khinh thường. Cô mạnh chân đạp bụng Tiêu Chí Hào mà không nói lời nào.
- ....
Nhóc này có thói quen động tay động chân lúc nào vậy nhỉ?
Tiêu Phạm Nhạc ôm cổ Tiêu Chí Hào, trèo lên. Cơ thể nhỏ nhắn đu trên cổ Tiêu Chí Hào như con khỉ nhỏ, trong lòng nghĩ ngớ ngẩn đủ đường. Tên này da trắng ghê, nhìn cũng ngon miệng phết.
Nghĩ sao lại cắn luôn một cái...
- Ngon...
Ôi lại còn ngon....
Hải Nghiên cạn lời nhìn Tiêu Phạm Nhạc. Tiêu Chí Hào lôi cô xuống từ trên cổ, nghiêm khắc:
Tiêu Chí Hào quyết định buông tha việc dạy dỗ em gái nhỏ. Con nít có thể làm bất cứ điều gì và con nhóc này cũng vậy. Quan trọng là dạy nó khiến anh thật sự thấy mình ngu ngu thế nào ấy. Anh sẽ từ chối công việc này.