La Lạp gượng cười, nhìn mặt rất khó coi nhưng lại lắc đầu.
- Không sao...
Kỳ thực không phải là không sao, mà là rất có sao. La Lạp vừa chạm tay lên ngực là đã sợ tới đứng không vững rồi. Thật ra chuyện này đều có nguyên nhân cả, Tử Huyết chẳng bao giờ nói điều vô nghĩa cả.
La Lạp từng bị sa vào ảo giác của Tử Huyết. Sau đó thì cô bị ám ảnh và gần như phát điên. Để chấm dứt sự yếu đuối của bản thân, La Lạp đã tự đâm vào ngực kết thúc mạng sống của chính mình.
Thoạt nghe qua thì chỉ có thể nhận xét hành động tự đâm chết mình của La Lạp bằng một từ: "Ngu". Nhưng sự thật thì nếu không ở trong trường hợp của La Lạp thì không thể hiểu được, vì cô không còn lựa chọn nào khác. Đó là điều mà Thần sắp đặt sẵn.
Ừ, về lý thuyết thì là Tiêu Phạm Nhạc sắp đặt sẵn.
Câu chuyện của La Lạp vốn là một câu chuyện khiến cô ta rất dễ bị các thành phần ghét bỏ bánh bèo bỏ qua. Tuy nhiên người thích La Lạp cũng có không ít. Tất nhiên là nhờ vào tài đổi trắng thay đen và miêu tả nội tâm độc đáo của Tiêu Phạm Nhạc.
Nói chung thì việc thoát khỏi di chứng của ảo giác là việc rất khó khăn. La Lạp đi từng dùng mạng đổi, cô hiểu rất rõ.
Tử Huyết trôi nổi vài vòng trên không trung, ngón tay hơi đung đưa. La Lạp biết do cấu tạo của cơ thể và thần thức mà Tử Huyết không thể ngủ, vì thế cô tin chắc mình nói Tử Huyết nghe được.
- Chẳng lẽ mẹ cũng như tôi sao?
- Tương tự thôi. Lúc đó có mặt ở đó có cả Du Mộng, một trong các bậc thầy về ảo giác. - Tử Nguyệt trả lời - Ảo giác của Du Mộng có thể gây cảm giác đau giống như thật. Thậm chí có thể gây cảm giác với một người rằng người đó đã chết.
Một trong số các kẻ thù của Tử Huyết.
Tiêu Phạm Nhạc mà tỉnh táo thì nhất định sẽ ân hận chết vì tạo ra con quái này. Tuy nhiên hiện tại cô đang không tỉnh táo cho lắm.
- Phía sau còn thú vị hơn nhiều.
Tử Huyết buông một câu, mở mắt nhìn xuống.
Tiêu Chí Hào không thể rời đi, đành phải gọi An Như mang đồ lên. Mãi tới lúc Tiêu Phạm Nhạc ngủ thì Tiêu Chí Hào mới rời phòng. Tử Huyết hơi cười, bay theo.
Đám người nhìn nhau, sau đó đuổi theo Tử Huyết.
Tiêu Chí Hào tới chỗ của Y Lạc. Bà ta đang ngồi nhâm nhi tách trà hoa nhài tỏa hương thơm nhàn nhạt. Ngồi cạnh bà ta là Tiêu Chí Thanh. Tiêu Chí Hào kéo ghế ngồi xuống.
- Con bé tỉnh rồi à?
Tiêu Chí Hào xoa trán.
- Mẹ đừng có làm như mẹ không biết gì như thế. Con biết mẹ đang làm gì đấy.
Y Lạc hơi dừng lại. Bà ta nhấc mắt nhìn lên.
- Mẹ làm thế chỉ vì các con mà thôi.
Tiêu Chí Thanh hơi nhíu mày nhưng không nói gì.
- Vì bọn con? Con bé mới mười một tuổi, nó làm gì được bọn con?
Y Lạc uống trà, không đáp lời. Tiêu Chí Thanh đứng dậy rời đi. Tiêu Chí Hào vẫn kiên nhẫn nhìn Y Lạc chờ câu trả lời.
- Biết sao không?
Tử Huyết liếm môi đỏ mọng, cười ma mị.
- Ta nhớ mùi máu tanh rồi.
La Lạp nhìn Tử Huyết.
- Đừng nói là cô ta hiện hình rồi nhé?
Tiếu Phi đung đưa chín cái đuôi hồ ly, lắc đầu tỏ vẻ không biết. Ở đây chỉ có Tử Huyết có thể tùy ý trong việc để người khác thấy mình. Tuy nhiên những người thấy cô trong lúc bình thường sẽ không biết được khi nào thì người bình thường thấy được cô.
Tử Nguyệt đứng dưới đất, tỏa ra luồng khí đỏ đáng sợ. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp chợt biến đổi, mọc răng nanh và sừng, mắt đỏ sáng lên, trông như ác quỷ.
- Cái gì vậy?
Tu Văn ôm Hải Nghiên, lùi lại mấy bước. La Lạp lùi lại, nắm đuôi Tiếu Phi kéo theo. La Lạp biết Tử Nguyệt rất trung thành với Tử Huyết. Tử Huyết nói một câu trêu đùa thôi là Tử Nguyệt có thể thay Tử Huyết hủy diệt một thế giới.
Đáng sợ cực kì.
Tử Huyết hơi lắc lắc bàn tay.
- Thôi nào. Như vậy không vui.
Tử Nguyệt thu lại dáng bộ đáng sợ, yên vị đứng đó. Tử Huyết hơi động, cơ thể đã chuyển tới trước mặt Y Lạc. Móng vuốt nhọn lướt qua khuôn mặt và ta, trên môi cô nở nụ cười lạnh. Khuôn mặt Y Lạc bắt đầu chảy máu.
- "Ta là vị Thần của tử vong, ban tặng ngươi lời nguyền của cái chết. Lấy máu và mạng sống làm cái giá, từ hắc ám ăn mòn sinh mạng. Hãy cúi đầu trước các vong linh, thực hiện mệnh lệnh của hắc ám và trở thành nô lệ của bóng tối"
Móng vuốt của Tử Huyết vốn có màu đỏ, thể nhưng lại hút lấy máu trên mặt Y Lạc mà hóa thành đen.
- Đó là cái gì?
- Là một lời nguyền. - La Lạp đáp lời. - Tôi chưa từng thấy Tử Huyết dùng nó với ai cả. Dựa vào câu thần chú thì lời nguyền có vẻ không dễ nhai đâu.
Giọt máu trên mặt Y Lạc chảy xuống tách trà hoa nhài. Bà ta giật mình.
- Mẹ, mặt của mẹ.
"Đây sẽ là sự trừng phạt." Tử Huyết cố tình làm giọng mình vọng trong không gian, sau đó quay người bay đi.
Tiêu Chí Hào ngẩng đầu nhìn quanh. Không có ai cả. Anh quay qua Y Lạc. Bà ta sờ mặt mình, gào lên một tiếng.
- Vui thật đấy.
Tử Nguyệt buông một câu rồi quay lưng rời đi. Bốn người còn lại nhìn nhau, sau đó nhún vai rời khỏi.
***
*tg: Ta có nên đăng truyện "Bởi vì ta là mama của các ngươi!" không?