Tiêu Phạm Nhạc thân nhỏ nhắn lại mang cả đống đồ chạy khắp nơi. Mỗi giá đồ lại lấy vài thứ, nhân viên chạy theo còn không kịp. Lâm Phạm Nhạc đứng phía xa xoa xoa trán. Lúc cô ta còn sống ở cái thân thể Lâm Phạm Nhạc này thì kiêu sa lãnh ngạo bao nhiêu, giờ thì càng nhìn càng thấy là một con nhóc ngổ ngáo. Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Lâm Phạm Nhạc quay lưng, xem xét vài món đồ trên kệ trong lúc chờ đợi. Đây chỉ là một hiệu sách nhỏ, không đông người lắm, thái độ của nhân viên cũng tốt nên Lâm Phạm Nhạc cũng an tâm. Cô sợ nhất là ra đường gặp fan. Mặc dù fan của Lâm Phạm Nhạc rất ngay ngắn, không có nhao nhao nhưng cũng chẳng thiếu mấy fan não tàn kích động. Cô chẳng có bản lĩnh trấn áp fan như Lâm Phạm Nhạc thật sự, thế nên là khá đau đầu.
- A!
Lâm Phạm Nhạc nhíu mày quay lại. Cô xoa trán. Đấy, lại chạy lung tung đi, va phải người khác rồi.
Lâm Phạm Nhạc đi tới gần, đỡ Tiêu Phạm Nhạc dậy. Người va phải Tiêu Phạm Nhạc đang định đỡ cô dậy ngượng ngùng thu tay lại. Đó là một chàng trai trẻ, chừng hơn hai mươi tuổi. Anh ta cúi đầu nhặt mấy món đồ rơi dưới đất.
- Em không sao chứ?
Tiêu Phạm Nhạc lắc lắc đầu, nhận lấy món đồ trong tay anh ta.
Lâm Phạm Nhạc quay lại. Người kia cười rạng rỡ. Quả thật là một thanh niên tỏa sáng.
- Tiền bối không nhận ra tôi à?
Tiêu Phạm Nhạc ngẩng đầu nhìn. Quả thật trông quen. Là một người mới, lúc trước khi chết trong bộ phim cuối cùng đó của cô cậu ta có đóng một vai nhỏ. Lúc đóng phim cô có giúp đỡ cậu ta, phỏng vấn cũng khen vài câu, bây giờ danh tiếng hình như rất tốt. Trước kia cậu ta từng là fan của cô, mấy lần gặp mặt fan đều thấy cậu ta nên cũng có chút ấn tượng.
Tiêu Phạm Nhạc dùng kỹ năng liên lạc, có thể nói cho Lâm Phạm Nhạc nghe mà không ai nghe thấy.
"Là Mạnh Hùng. Từng đóng chung, cũng từng là một fan của tôi"
- Mạnh Hùng đúng không?
- Vâng. Không ngờ tiền bối vẫn nhớ.
- Cậu cũng nổi bật mà.
Mạnh Hùng chỉ cười.
- Phải rồi tiền bối, sẵn gặp mặt tôi có chút chuyện muốn nói. - Mạnh Hùng hạ giọng - Tần Hàn đó sau khi rời khỏi giới giải trí thì bặt vô âm tín. Nhưng mà hôm trước tôi có nhìn thấy cô ta nói chuyện với em trai tiền bối.
- A Hoàng?
- Tiền bối không biết sao? Ây dà...
Lâm Phạm Nhạc nhíu mày.
- Cậu nói chuyện này cho tôi làm gì?
Mạnh Hùng gãi đầu.
- Tôi chỉ là tò mò họ nói chuyện gì, nhưng mà tiền bối cũng không biết thì tôi chịu rồi.
Mi mắt Lâm Phạm Nhạc giật giật. Tên này cũng có máu bát quái thật đấy.
- Cậu sau này không nên nói linh tinh, có ngày chuốc họa vào thân.
Mạnh Hùng đứng nghiêm chỉnh.
- Vâng, tiền bối!
- Không có gì thì tôi đi trước đây.
Lâm Phạm Nhạc quay lưng, dắt Tiêu Phạm Nhạc rời đi. Vừa tính tiền xong cả hai liền rời khỏi hiệu sách. Trên xe, sắc mặt Tiêu Phạm Nhạc trầm trọng hẳn.
- Tôi nghi ngờ tên Mạnh Hùng đó. - Lâm Phạm Nhạc lên tiếng.
- Không đâu. Mạnh Hùng là một trong những fan trung thành của tôi ngay từ khi tôi chưa nổi tiếng. Hơn nữa tính cách cậu ta rất ngay thẳng.
- Cô tin cậu ta như vậy?
Tiêu Phạm Nhạc nhếch môi cười nhạt.
- Không hẳn. Chỉ là Mắt quỷ nói cho tôi biết.
Mắt quỷ là kỹ năng nhìn được những chuyển biến bất thường trong cơ thể, nhìn được điểm yếu và đôi khi là cả những suy nghĩ nữa. Mắt quỷ là kỹ năng rất lợi hại, Tiêu Phạm Nhạc đã rất dày công để nâng cấp được nó. Dựa vào Mắt quỷ có thể thấy được người khác có nói dối không, vì người nói dối tim thường đập nhanh hơn. Tuy rằng có người nói dối lợi hại đến mức có thể thản nhiên, nhưng thật sự cũng có thể tin được. Đối với Mạnh Hùng và mức độ diễn xuất của cậu ta cô hiểu khá rõ, cô có thể xác định cậu ta không nói dối.
- Vậy Phạm Hoàng thế nào?
Tiêu Phạm Nhạc xoa trán.
- Kệ nó đi. Nó muốn làm gì thì làm, tôi không muốn quản. Ngược lại thì có một số chuyện tôi cảm thấy đáng quan ngại hơn.
Lâm Phạm Nhạc hơi nhướn mày với ý hỏi, nhưng không lên tiếng. Tiêu Phạm Nhạc thở dài ủ rũ.
- Với cái lời nguyền trên mặt Y Lạc tôi thề với cô tôi không sống yên ổn nổi.
- Hả?
- Tôi biết cô nghĩ nó là lời nguyền trên Y Lạc không liên quan tới tôi.
- Cái lời nguyền đó xuất hiện trong chương mới nhất mà tôi đăng. Chương này nhắc tới lời nguyền này, là một trong những lời nguyền đáng sợ nhất mà Tử Huyết từng dành cho nhân loại. Tuy tôi chưa có nhắc tới cách Tử Huyết dùng ở hiện tại nhưng tôi đã nhắc tới quá khứ trước khi tôi bắt đầu câu chuyện rằng có dùng. Đó là lời nguyền mà nếu như con người thay đổi theo hướng tích cực, hoặc thay đổi mục tiêu hay đại loại thế, thì sẽ bị lời nguyền hành hạ. Nói một cách đại khái, người mắc phải lời nguyền phải tiếp tục đi con đường đang đi, làm việc đang làm, theo đuổi mục đích đang theo đuổi. Bất cứ thay đổi trong suy nghĩ nào của họ cũng khiến lời nguyền ứng nghiệm. Đặc biệt là lời nguyền này còn có thể cố định ý nghĩ của họ nữa.