Hệ Thống Chọc Ngươi Chơi

Chương 17: Nhiệm vụ chính thứ 2



Edit: Cà ri

Ở trong một gian mật thất bốn phía là vách đá có một bộ bàn ghế và một chiếc giường đá, mà Lâm Trinh lúc này đang nhíu chặt mày nằm trên giường đá.

Một lát sau Lâm Trinh mê mang mở hai mắt, nhìn cảnh tượng xung quanh, sau đó trừng lớn hai mắt ngồi bật dậy, theo động tác của cô một trận tiếng va bằng kim loại ở trong gian phòng này phát ra tiếng vọng lại.

Cả người Lâm Trinh lập tức cứng đờ, chậm rãi cúi đầu xuống, chỉ thấy tứ chi của cô bị xích sắt màu đen khóa lại, cô lập tức nhảy xuống giường đá cố gắng cạy ra, nhưng xích xắt nối liền với vách đá căn bản không có cách nào kéo xuống được, hơn nữa khóa sắt màu đen trên tay cũng không có cách nào phá hỏng được, dựa vào sức mạnh của cô mạnh hơn với những người bình thường cũng không mảy may hư hao được chút nào, chứng minh xích sắt khóa cô không phải xích sắt bình thường.

Cuối cùng Lâm Trinh suy sút ngồi trên giường đá lẩm bẩm mắng Đàm Tác Quân, cái tên bạch nhãn lang, cô cứu hắn, hắn còn đem cô khóa nhốt ở đây. Nhưng mà cũng phải trách cô quá vênh váo đắc ý buông lỏng đề phòng để hắn có cơ hợi thừa nước đục thả câu, còn phải trách cô quá mức tin tưởng Đàm Tác Quân.

Ai~ Thế mà cô bị khóa nhốt ở đây, vậy chứng minh Đàm Tác Quân cũng đã trở lại Kinh Thành rồi!

Đột nhiên lâm Trinh nhớ tới cái gì, sờ sờ trong lồng ngực lấy ra Gậy điện giật với thuốc viên ẩn thân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra Đàm Tác Quân không có lục soát người cô, sau đó cô dem đồ bỏ lại vào trong ngực, lúc này cô mới quan sát lại xung quanh, phát hiện không có cửa, ở chính giữa có bàn với ghế đá, còn cả giường đá cô đang nằm, trong lòng lập tức hoảng hốt.

"Hệ thống, ba lô của ta đâu?" Lâm Trinh vội vã gọi hệ thống.【 Ba lô đã bị Đàm Tác Quân lấy đi. 】

Cả người Lâm Trinh run rẩy lắp bắp nói: "Thế... thế bí mật của ba lô thì sao?"

【 Xin kí chủ yên tâm, người trói định vật phẩm ba lô là kí chủ, nếu mất đi thì trừ kí chủ ra không ai có thể mở ba lô ra.】

"Vậy cho dù mở không ra, nhưng bị người ta dùng dao rạch mở thì sao?" Lâm Trinh không yên tâm hỏi.

【 Xin kí chủ yên tâm, ba lô là vật phẩm đặc thù, cho nên đao thương bất nhập, nước lửa không thâm.】

Lần này cuối cùng Lâm Trinh cũng yên tâm, nói cũng phải, vật phẩm của hệ thống có phải là đồ vật bình thường đâu.

"Này! Hệ thống có biện pháp nào có thể chạy thoát không?" Lâm Trinh hỏi hệ thống.

【 Có. 】

Lâm Trinh nghe xong thì vô cùng vui sướng: "Nhanh nói xem, là biện pháp gì?"

【 Dùng Đạn mù thoát đi là có thể. 】

"Mi nói thể khác gì không nói, với lại ba lô bây giờ không ở chỗ ta." Lâm Trinh bất đắc dĩ nói: "Sớm biết thế thì ta đã đem theo Đạn mù theo bên người rồi. Ai~ bây giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp nào đem ba lô lấy về."

Sau đó Lâm Trinh nằm trên giường đá chờ Đàm Tác Quân lại tới.

Không biết qua bao lâu, lâu đến lỗi Lâm Trinh sắp mơ màng ngủ tiếp đi mới nghe được tiếng động, Lâm Trinh nghe thấy tiếng động lập tức tính táo lại, bật dậy nhìn về nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy nơi vốn là vách đá xuất hiện một cái cửa, sau đó nhìn thấy Đàm Tác Quân tóc xõa dài trên người mặc cẩm y mặt nở nụ cười đi tới, Lâm Trinh nhìn thấy nụ cười chói mắt của hắn thì hận không được muốn đem hắn đánh thành đầu heo.

Đàm Tác Quân cười tươi đi vào ngồi xuống ghế đá đối diện với Lâm Trinh, mà Lâm Trinh thì bĩnh tĩnh cùng Đàm Tác Quân đối mặt.

"Cô nương thật bĩnh tĩnh." Đàm Tác Quân dựa lừng về phía bàn đá sau lưng, hai tay khoanh trước ngực hai chân vắt tréo hình Lân Tring bình tĩnh cười nới.

"Bớt nói nhảm đi, ngươi muốn cái gì?" Lầm Trinh bình tĩnh nhìn Đàm Tác Quân nói.

Đàm Tác Quân dùng ngõn tay trỏ quốn sợi tóc cười nói: "Ta vốn định cắt bỏ ngũ quan, chém bỏ tứ chi, lột da của ngươi, biến ngươi thành nhân trư*, nhưng sau khi cô cứu ta, ta liền thay đổi quyết định.

(*Nhân trư: Người lợn)

Mặt Lâm Trinh tối sầm khóe miệng hơi mím lại, tên Đàm Tác Quân này quá ác độc.

Đàm Tác Quân nhìn mặt Lâm Trinh đen lại tiếp tục cười nói: "Cuối cùng ta nghĩ vẫn nên để cho người chết toàn thây thể báo đáp ân cứu mạng của ngươi."

"..." Làm ơn đi, còn không phải là muốn cô chết à? chẳng qua quá trình không giống nhau mà thôi.

Đàm Tác Quân nhìn sắc mặt Lâm Trinh càng ngày càng đen, trong lòng càng sung sướng, cái loại cảm giác này so với mỗi lần ở trong địa lão ngược đánh những đồ bỏ đi đó còn sảng khoái hơn nhiều.

Lâm Trinh nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của Đàm Tác Quân mà cảm thấy thiệt đau dạ dày, phải bình tĩnh lại không thể bị Đàm Tác Quân nắm mũi dẫn đi, bây giờ lấy lại ba lô về là quan trọng nhất, vì vậy Lâm Trinh rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đừng đùa, nếu như ngươi thật sự muốn ta chết thì cũng không nói nhảm với ta nhiều như vậy cũng sẽ không đem ta nhốt ở chỗ này, nói đi, ngươi muốn cái gì?"

"Ha hả ~~ ta luôn thích người thẳng thắn, không tồi, ta muốn có một thứ." Đàm Tác Quân cười nói.

"Thứ gì?" Lâm Trinh hỏi.

"Thần dược mà ngươi đem ta cứu sống." Đàm Tác Quân nói.

Được rồi! Cô đã hiểu vì sao Đàm Tác Quân không có ngược đãi cô, cũng không có lập tức đem cô giết chết, quả nhiên là muốn có thuốc viên Bách Linh đem hắn cứu sống lại kia, Đàm Tác Quân đỏ mắt rất bình thường, bây giờ mới nhớ Nhiếp Sở coi như không tồi, không hỏi cô cứu sống thế nào.

"Được, ta cho ngươi, chẳng qua sau khi ta cho ngươi ngươi phải thả ta đi." Lầm Trinh nói.

"Ha ha~~ không, ta không chỉ muốn thàn dược, mà còn muốn cả bí phương." Đàm Tác Quân cười nói.

"Bí phương không có, bởi vì thần dược là người khác cho ta, ta chỉ còn lại một viên cuối cùng, ngươi đừng không tin, thứ đồ nghịch thiên như vây làm sao có thể có nhiều. Còn người cho ta thần dược đã chết từ lâu, cho nên một viên thần dược cuối cùng này chính là tuyệt vô cận hữu*." Lâm Trinh cau mày nói.

(*Tuyệt vô cận hữu: Hiếm có, có một không hai.)

Đàm Tác Quân nhìn Lâm Trinh thật kĩ sau đó cười nói: "Nói có lý."

Lâm Trinh mặt ngoài tuy rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại rất kinh ngạc, Đàm Tác Quân dễ dàng tin tưởng cô như vậy sao? Điều này làm cho cô có chút khó có thể tin được a! Không nghĩ nữa, bây giờ lấy lại ba lô mới là quan trọng, vì thế cô nói: "Vậy người đem ba lô trả lại cho ta, ta lấy cho ngươi."

"Thì ra gọi là ba lô, tên cũng thật phù hợp, ba lô kia của ngươi cũng là đồ vật bất phàm a." Ánh mắt Đàm Tác Quân sâu thẳm nhìn Lâm Trinh nói.

Thật ra thì hắn đã để ý cái ba lô này rất lâu rồi, bởi vì vật này không giống tay nải bình thường, lại còn có thể cõng trên lưng như vậy, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy nữ nhân này thì ba lô với nàng ta đều vật bất ly thân, điều này càng làm cho hắn tò mò, đã sớm muốn cướp lấy nghiên cứu một chút rồi. Nhưng khi hắn lấy được thì làm cách nào cũng không mở ra được, thậm chí dùng rất nhiều cách cũng không thể làm ba lô này hư hỏng, cái này càng làm cho hắn đối với lai lịch của nữ nhân này càng nổi lên hứng thú nồng hậu."Đúng Vậy! Cũng là người khác cho ta, ngươi mau đi lấy, ta đưa thần dược cho ngươi." Lâm Trinh nói.

Xem ra Đàm Tác Quân cũng biết ba lô mặc kệ là dùng biện pháp gì cũng không mở ra được. Hừ! Chờ đến khi cô lấy được ba lô đến tay, còn quản thần dược cái gì, trực tiếp dùng Đạn mù chạy trốn, cũng chẳng cần hắn tin lời cô vừa nói có đúng hay không. Như vậy thật tốt a! Chẳng qua chuyện này không có đơn giản như Lâm Trinh muốn.

"Cái này không vội, ta muốn hỏi vấn đề khác một chút. Có chuyện ta vô cùng tò mò, ngươi vì sao phải là ta hận ngươi, hơn nữa còn phải ta chính miệng nói cho ngươi nghe?" Đàm Tác Quân tò mò hỏi.

Ban đầu Đàm Tác Quân cho rằng Lâm Trinh chỉ cần làm cho hắn hận cô, nhưng sau này trong quá trình khi cùng cô nói chuyện lại phát hiện cô không chỉ có như vậy, cô còn muốn hắn chính miệng hắn nói với cô, loại sự tình kỳ ba này thật sự là làm người ta vô cùng tò mò a!

Lâm trinh im lặng, cái vấn đề này cô thật sự không biết nên trả lời thế nào, cho nên đáp án chính là im lặng.

Đàm Tác Quân nhìn Lâm Trinh cúi đầu trầm mặc híp mắt nói: "Ngươi không nói cũng chẳng sao, chẳng qua ngươi muốn ta hận ngươi, vậy ta liền không."

Vốn dĩ ngay từ đầu Đàm Tác Quân xác định là rất hận Lâm Trinh, hận không thể giết chết cô, nhưng từ khi bắt đầu biết nữ nhân này làm nhiều chuyện như vậy là muốn hắn hận cô, không biết tại sao cừu hận thế nhưng chậm rãi nhạt đi, đặc biệt là khi thấy cô lấy ra thần dược nghịch thiên như thế cứu sống hắn lại chỉ vì muốn hắn nói ra hắn hận cô thì cừu hận đã tan thành mấy khói, chỉ cảm thấy buồn cười. Không thể không nói nữ nhân này là người quỷ dị nhất mà hắn thấy từ khi sinh ra.

Tuy răng hắn không hận nữ nhân này, nhưng cũng sẽ buông tha nàng đơn giản như vậy, cho nên hắn đen nữ nhân này nhốt ở mật thất Mỹ nhân lâu.

Lâm Trinh nghe lời cố tình gây sự của Đàm Tác Quân, cảm giác dạ dày hơi đau, thật muốn đem hắn ném vào hố phân nuôi côn trùng.

May mắn nhiệm vụ của hệ thống không phải nhất định phải làm Đàm Tác Quấn hận cô, chỉ cần hắn chính miệng nói hận cô mà thôi, chỉ cần cô chạy thoát, thì sẽ có rất nhiều biện pháp để cho hắn chính miệng hắn nói ra, nghĩ như vậy xong Lâm Trinh mới cảm tháy dạ dày dễ chịu hơn.

Đàm Tác Quân thưởng thức sắc mặt đổi tới đổi lui của Lâm Trinh trong lòng âm thầm sung sướng, thật ra nhìn bộ dáng nghẹn khuất của cô cũng không tệ.

Đột nhiên Đàm Tác Quân ái muội nói: "Thật ra nhìn kỹ, dáng dấp của cô cũng không tệ, nhìn thì cũng miễn cưỡng có thể bò lên giường của ta, sao nào? Làm nữ nhân của ta đi!" Nói xong hắn đứng dậy đến gần Lâm Trinh mập mờ cầm lên sợ tóc rũ xuống của cô dừng một ngón tay cuốn cuốn.

Lâm Trinh trực tiếp bị dọa ngây người, đây là tình huống gì a? Đề tài không cần xoay chuyển nhanh vậy chứ! Cũng không cần phải nói ra lời thoại kinh sợ như vậy có được không? Điện sóng não của ta không theo được ngươi rồi có biết không!

Đàm Tác Quân nhìn Lâm Trinh đã sửng sốt, trong lòng vừa lòng gật đầu, không sai, hắn muốn dùng mỹ nam kế, chỉ cầm làm nữ nhân này yêu hắn thì mặc kệ cô có bí mật gì đi nữa thì tới lúc đó còn không phải là để cho hắn muốn moi thế nào thì moi à?

Đàm Tác Quân nâng cằm Lâm Trinh nói: "Như thế nào? Chỉ cần cô là nữ nhân của ta, ta sẽ tha cho cô, cũng sẽ đối tốt với cô."

Nếu đổi là nữ nhân bình thường, nói không chừng sẽ bị dáng vẻ mỹ nam tử phong lưu phóng khoáng không so đo hiềm khích trước kia này của Đàm Tác Quân đả động. Nhưng Lâm Trinh có nhiệm vụ trong người, hơn nữa lại không phải người của thời đại này, sao có thể bị đả động chứ? Cô không phải não tàn, cho nên lúc này cũng cũng chỉ có một ý nghĩ chính là, cái tên Đàm Tác Quân này đầu có bệnh, lại còn là bệnh không nhẹ.

Khóe mắt Lâm Trinh run rẩy nói: "Nếu ta không muốn thì sao?"

Đàm Tác Quân dùng sức nắm cằm Lâm Trinh cười nói: "Không muốn?"

Lâm Trinh cảm thấy cằm tê rần, trong mắt bốc lửa nói: "Đúng."

"Vậy ta liền bá vương ngạnh thượng cung." Đàm Tác Quân nói xong đột nhiên đẩy Lâm Trinh xuống, trực tiếp đem cô đè phía dưới.

Mẹ tiên sư nó! Tình huống không cần phát triển nhanh quá thế này, trái tim cô chịu không nổi!

Lầm Trinh làm cho mình bĩnh tĩnh lại phải bình tĩnh lại, có lẽ tên Đàm Tác Quân này có âm mưu vì thế bình tĩnh nói: "Cho dù ngươi có bá vương ngạnh thượng cung ta đi nữa thì ta cũng không đồng ý."

Đàm Tác Quân cúi đầu cười nói: "Không sao cả, làm rồi, cô sẽ đồng ý."

"..." Mẹ nó.

Ngay sau đó Đàm Tác Quân cúi người xuống lè lười bắt đầu liếm vành tai Lâm Trinh thậm chí đem cả lỗ tai của cô liếm một vòng, cơ thể Lâm Trinh vào lúc khi Đàm Tác Quân đụng tới kia đã bắt đầu cứng đờ.

Đàm Tác Quân ở bên tai Lâm Trinh thở một hơi nói: "Mùi vị không tồi."

Nội tâm Lâm Trinh dời sông lấp biển, nhưng lại ngoài mặt bình tĩnh nói: "Mùi vị ráy tai đương nhiên không tồi."

Thân thể Đàm Tác Quân cứng ngắc, sau đó ở trên cổ Lâm Trinh hít một cái, cười nói: "Mùi hương trên người thơm quá."

Lâm Trinh bình tĩnh nói: "Ba tháng không tắm rửa đương nhiên thơm."

Thân thể Đàm Tác Quân lại một nữa cứng ngắc, sau đó bỗng nhiên lôi khéo quần áo Lâm Trinh.

Lâm Trinh kinh hãi kêu: "Từ từ!!!"

Đàm Tác Quân cười nói: "Hử? cô còn

muốn nói cái gì?"

Lâm Trinh nghiêm túc nói: "Ta muốn đi ỉa."

"......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.