Mà lúc này tiếng Tiểu Thanh ở bên ngoài la lên: "Thiếu chủ, là thổ phỉ."
Lâm Trinh mơ màng nghe thấy Tiểu Thanh nói có thổ phỉ, nghe được, nhưng toàn thân không có sức căn bản không thể nhúc nhích.
Sau đó Tiểu Thanh tiếp tục hô: "Thiếu chủ người cư yên tâm, giao cho Tiểu Thanh là được."
"Được." Lòng Dương Văn Bác đang hoảng loạng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Ngay sau đó, Lâm Trinh dường như nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết bên ngoài.
"Lâm cô nương, cô không sao chứ?" Dương Văn Bác đỡ Lâm Trinh ngồi dậy, nhìn sắc mặt trắng bệch không còn chút máu nào của cô lo lắng hỏi.
"Ừ... Ta say xe." Cả người Lâm Trinh không có sức dựa lên người Dương Văn Bác nói.
Dương Văn Bác nhìn Lâm Trinh không có sức nói chuyện, vẻ mặt thật cẩn thận khẩn trương ôm cô: "Vậy cô yên tĩnh nghỉ tạm, chuyện tiếp theo cô đừng lo."
"Ừ." Sau đó Lâm Trinh yên lòng, nhắm mắt lại chậm rãi thiếp đi.
Thật ra võ công của Tiểu Thanh cũng không kém, chỉ là lần trước gặp phải Bạch Quỷ Kinh Hồn mới không có sức lực đánh trả, mà bây giờ chỉ có thổ phỉ võ công hạng ba, tiêu diệt bọn họ thì dễ như trở bàn tay. Rất nhanh không cần Dương Văn Bác ra tay, toàn bộ đám thổ phỉ này đã bị Tiểu Thanh tiêu diệt hết.
Tiểu Thanh nhìn đống thi thể thấymà ghê người trên đất, cười lạnh: "Ngay cả Vân Tiêu sơn trang cũng dám đánh cướp, thật là không biết sống chết."
May mắn lúc này Lâm Trinh không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nếu không tuyệt đối sẽ phun đến trời đất đảo lộn, gặp ác mộng liên tục.
Một lát sau, Tiểu Thanh lại lần nữa đánh xe ngựa tiếp tục khỏi hành.
》》》》》》》》》
Trong một gian phòng, sắc mặt Lâm Trinh trắng bệch nằm trên giường, sau một lát mới từ từ tỉnh lại.
Đúng lúc này của phòng mở ra, Lâm Trinh ngồi dậy nhìn người vừa đi vào.
"Nha! Cô nương, cô tỉnh rồi." Một nữ hài dáng vẻ mười ba mười bốn tuổi vui vẻ nhìn Lâm Trinh nói.
"Ngươi là?" Lâm trinh hỏi.
"Nô tì tên Tiểu Hi, là thiếu chủ an bày nô tì tới chiếu cố cô nương." Nàng đối với Lâm Trinh cười nói.
Thiếu chủ? Này hẳn là Dương Văn Bác đi! Nói như vậy bọn họ đã tới Vân Tiêu sơn trang rồi sao?
"Đúng rồi cô nương, cô có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?" Tiểu Hi hỏi.
"Không có việc gì, thiếu chủ nhà các ngươi đâu?" Lâm Trinh hỏi.
"Thiếu chủ hiện tại đang ở đại đường cùng trang chủ, A! Cô nương cư nhiên đã tỉnh rồi, nô tì bây giờ liền đi nói cho thiếu chủ." Tiểu Hi không đợi Lâm Trinh nói chuyện vẻ mặt hưng phấn chạy đi.
"..." Lâm Trinh không nói gì nhìn Tiểu Hi chạy đi, nghĩ trong lòng cái này thì có gì mà hưng phấn chứ?
Lâm Trinh không biết là, không chỉ một mình nàng ấy vui vẻ, nếu đổi thành những người khác của Vân Tiêu sơn trang ở trước mặt cô cũng sẽ vui vẻ.
Nguyên nhân chính là Dương Văn Bác luôn không cùng nữ tử tiếp cận lại ôm một người nữ tử về trang, khi gia nhân của Vân Tiêu sơn trang thấy thiếu chủ nhà họ ôm một nữ tử xuất hiện, toàn bộ sơn trang đều sôi trào. (khụ khụ!) <= Tác giả ho
Sau đó toàn bộ sơn trang mặc kệ là nam nữ già hay trẻ đều bắt đầu bát quái, thảo luận xem đến tột cùng nữ tử bị thiếu chủ nhà họ nhìn trúng là người phương nào? Đến tột cùng là người có mị lực kinh người thế nào mới bị thiếu chủ nhà họ nhìn trúng, một truyền mười, mười truyền một trăm, kết quả không đến nửa ngày, danh hào của Lâm Trinh ở Vân Tiêu sơn trang đã không ai không biết, không người không hiểu, cho nên khi Tiểu Hi thấy Lâm Trinh tỉnh lại mới có thể hung phấn chạy đi nói cho thiếu chủ nhà bọn họ như vậy.
Lâm Trinh đứng dậy đi tới bên cạnh bàn rót cho mình chén nước, sau khi uống được vài hớp, tinh thần cũng tăng lên, Cô ở hiện đại ngồi xe cũng không có lần nào vất vả như ngồi xe ngựa lần này, nhưng mà vì nhiệm vụ chút khổ ấy không tính là gì. Nói đến nhiệm vụ, cô còn chưa nghĩ được cách gì đâu! Nghĩ tới chuyện này trong lòng lại phiền.
Lâm Trinh uống thêm mấy chén nước sau đó tính toán ra ngoài xem, vừa bước ra khỏi cửa, trước mặt nháy mắt đã xuất hiện thân ảnh của Tiểu Hi, xém chút nữa dọa cô tè ra quần, vừa mới đi ra ngoài thôi mà a! Tốc độ không cần nhanh như vậy chứ.
"Cô nương, trang chủ của chúng tôi mời cô đến đại đường a!" Tiểu Hi vui vẻ nói.
Khóe miệng Lâm Trinh rựt rựt nói: "Được, chúng ta đi thôi!"
Xem ra người ở Vân Tiêu sơn trang đều không đơn giản a! Ngay cả một nha hoàn cũng có võ công.
"Được, mời cô nương đi theo nô tì." Tiểu Hi nói xong liền đi đằng trước dẫn đường.
Lâm Trinh theo sát đi phía sau.
Sau khi Lâm Trinh tới đại đường cảm giác được một mảnh yên lặng, chỉ thấy một nam tử trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi ở vị trí chủ vị, cả người tản mát ra một cổ uy nghiêm và khí phách, trên mặt tuy có chút nếp nhăn, những vẫn có thể hiện ra vẻ tuấn lãng năm đó của ông.
Ở phía dưới bên cạnh cũng ngồi hai người nam tử trung niên sắc mặt nghiêm túc, mà Dương Văn Bác cũng ngồi một bên.
Lâm Trinh thấy bọn họ đều một vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, trong lòng lập tức khẩn trương, cũng lập tức cảm thấy áp lức lớn như núi. Nhưng mà vì không muốn mất mặt vẫn cứng rắn nặn ra một nụ cười tươi cùng bọn họ chào hỏi: "Mọi người tốt a!"
Không có người đáp lại một mảnh yên tĩnh, cả người Lâm Trinh lập tức cứng đờ, vẻ mặt xấu hổ đứng đó.
"Khụ khụ!" Vẫn là Dương Văn Bác trước tiên đánh vỡ cái bầu không khí trầm tĩnh này.
Lúc này nam tử trung niên ngồi ở chủ vị nửa híp mắt hỏi: "Chính là ngươi cứu con trai của bản trang chủ?"
"A? Đúng." Lâm Trinh ngơ ngác trả lời.
Sau đó lại là một mảnh yên tĩnh.
Lâm Trinh cảm giác áp lực còn lớn hơn nữa, xem ra vị nam tử trung niên mở miệng nói chuyện này chính là phụ thân của Dương Văn Bác rồi, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của ông thật đúng là một chút cũng không giống Dương Văn Bác mà!
Người ở đây trừ bỏ Dương Văn Bác ra thì từ lúc Lâm Trinh vừa vào cửa đã bắt đầu đánh giá cô, nhưng mà sau khi đánh giá xong bọn họ đều có chút thất vọng, bộ dáng không phải tuyệt mỹ, khí chất cũng không, bộ dáng nhìn qua không hề có nội lực thật sự có được khinh công tuyệt thế sao? Nhìn thế nào cũng giống nha đầu từ nông thôn tới.
Nhưng mà không thể trông mặt mà bắt hình dong, có lẽ nàng thật sự cao thủ thân tàng bất lộ, Nghĩ như vậy, người ở đây cũng không dám khinh thường Lâm Trinh.
"Cảm ta ân cứu mặng của cô nương, cô nương mời ngồi." Nam tử trung niên đối với Lâm Trinh cảm tạ nói.
"A, được." Lâm Trinh có chút khẩn trương đi về phía chỗ trống duy nhất ngồi xuống.
Sau đó, bọn họ bắt đầu dò hỏi lai lịch của Lâm Trinh, mà Lâm Trinh cũng đem chuyện mất đi song thân từ nhỏ nói cho bọn họ, đương nhiên còn bỏ thêm mình được một thế ngoại cao nhân nhận nuôi, còn dạy cô khinh công. Bằng không chuyện cô cứu Dương Văn Bác nên giải thích thế nào? Sau này bọn họ có muốn điều tra thế nào, nghi ngờ lời cô nói ra sao, cũng mặc kệ không sao, dù sao cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ liền chạy lấy người, cũng không tiếp tục theo chân bọn họ qua lại nữa.
Sau khi cùng bọn họ tán gẫu xong, Dương Văn Bác mang theo Lân Trinh tham qua Vân Tiêu sơn trang, cuối cùng nhau ăn cơm tối, ăn xong Lâm Trinh lại trực tiếp trở về gian phòng mà lúc cô tỉnh lại kia.
Lâm Trinh nằm trên giường thở dài một hơi, tuy rằng cô là ân nhân cứu mạng của Dương Văn Bác, nhưng từ lúc bắt đầu cô cũng cảm giác được lòng cảnh giác rất mạnh của bọn họ, đặc biệt là hai vị thúc thúc của Dương Văn Bác, xem ra chỗ này không nên ở lâu.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Trinh không phải ở Vân Tiêu sơn trang cùng Dương Văn Bác nói chuyện trời đất, thì cũng cùng hắn ra ngoài ăn nhậu chơi bời, chơi đến vô cùng vui vẻ, thiếu chút nữa quên cả nhiệm vụ, hoàn hảo cô còn biết cái gì mới là quan trọng nhất.
Đem đen không trăng gió lớn, chính là lúc giết người phóng hỏa.
Mà lúc này Lâm Trinh đang nằm trên giường ngủ say.
【Kí chủ mời chú ý, mời chú ý, có nhân vật nguy hiểm tiếp cận, có nhân vật nguy hiểm tiếp cận. 】
"Hả?" Thanh âm của hệ thống không ngừng xuất hiện trong đầu Lâm Trinh, làm cho cô lập tức tỉnh lại: "Hệ thống mi nói cái gì?"
【Kí chủ mời chú ý, có nhân vật nguy hiểm tiếp cận. 】
Nhân vật nguy hiểm xuất hiện? Không đợi Lâm Trinh có phản ứng, một bóng đen đã bay nhanh xuất hiện trong phòng Lâm Trinh, sau đó lấy tốc độ mạnh mẽ hướng về phía cô đâm một kiếm tới.
Lâm Trinh trừng lớn con mắt, theo bản năng đem chăn đắp trên người ném về phía bóng đen kia.
Trong chốc lát chăn trực tiếp biến thành mảnh nhỏ.
Lâm Trinh thừa dịp này nhảy xuống giường, rời khỏi khu nguy hiểm, sau đó phát ra một tiếng hét vang tận mây xanh: "Cứu mạng a!! Giết người!!"