Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 14



Cảnh tượng được người dùng ánh mắt lấp lánh sùng bái nhìn trong ảo tưởng của giáo sư Ninh không có xuất hiện, hắn cứ cảm thấy như mình ăn hết một phần cơm chết sống nuốt không trôi vậy, phải nói là má nó nghẹn! Một hồi lâu sau, hắn bình phục tâm tình đi vào lều trại, liền thấy được bốn đứa học sinh ngồi nghiêm chỉnh ở trước mặt Nhậm Trúc.


Hắn nhìn không thấy vẻ mặt của bốn đứa nhóc kia, nhưng lại có thể từ sống lưng thẳng tắp của tụi nó nhìn ra, bốn đứa nhỏ hiện tại đều rất khẩn trương, thậm chí là có chút đề phòng.


Biểu cảm trên mặt Nhậm Trúc lúc này rất ít, giống như lại khôi phục về thời điểm anh mới vừa tiếp nhận lớp 6-8: "Thầy đang chờ các em mở miệng thừa nhận, bây giờ nhận sai thầy nhiều nhất cho các em viết kiểm điểm 10 lần, nếu chờ sau khi bị thầy vạch trần, vậy thì không phải là chuyện 10 lần nữa. Các em nhất định sẽ không muốn biết cái loại cảm giác đó đâu."


Mặt của Lỗ tiểu béo và ba đứa còn lại đều không khỏi hơi hơi run lên, Lỗ tiểu béo ngó ngó lòng bàn tay tới giờ vẫn hơi đỏ của mình, trực tiếp làm người thứ nhất mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Chủ nhiệm, em tuyệt đối không có nói dối! Tuy nói lúc ấy Từ Minh Hâm là lăn về phía tụi em, nhưng nếu không phải Tống Phong đẩy em, em đã có thể né tránh! Hơn nữa lúc ấy Tống Phong đứng ở bên trái em, lúc đó em còn nhích sang bên trái, sau đó nó liền duỗi tay đẩy em!"


Lỗ Ban Ban lần đầu tiên nói một câu rõ ràng lại có trật tự như vậy, vượt xa trình độ biểu đạt ngôn ngữ của nhóc. Thầy Nhậm rất là vui mừng nhìn nhóc một cái, nghĩ thầm quả nhiên trở ngại có thể làm con người ta trưởng thành, mặc kệ là về mặt tâm trí hay là mặt học tập.


Lúc này Tống Phong cũng nghĩ đến vị trí mình đứng, sắc mặt không khỏi thay đổi, cho dù lúc trước nó chống chế cỡ nào, hiện tại cũng không có lý do nào hay ho nữa. Nhưng nó tuyệt đối không thể thừa nhận là mình đang nói dối, hơn nữa lại còn chủ động đẩy Lỗ Ban Ban, một khi nó thừa nhận thì sau này sẽ không có cách nào đứng ở trong lớp, ánh mắt mọi người nhìn nó chắc chắn sẽ trở nên cực kì không tốt. Hơn nữa, Lỗ Ban Ban cũng sẽ bắt đầu bắt nạt nó. Nó mới không mềm yếu như Chu Lai! Nó tuyệt đối không thể chịu thua!!!


Cho nên, Tống Phong vẫn kiên trì nói: "Em không có đẩy! Là Lỗ Ban Ban tự mình ngã về phía em! Em mới không có đẩy nó, là tự nó té rồi đổ oan cho em!"


Nhậm Trúc hơi hơi nheo mắt lại. Ninh Huân lúc này đã cởi giày đi đến bên cạnh anh, sau đó nhún vai nói: "Nhưng biểu cảm trên mặt và động tác của em lại không nói như thế."


Tống Phong lập tức dừng lại, sau một lát, ánh mắt nó nhìn chằm chằm Ninh Huân tựa như dao nhỏ, thật giống như chỉ cần Ninh Huân vừa mở miệng, nó sẽ nhào qua cắn chết hắn luôn.


Ninh Huân híp mắt, cái loại biểu tình âm độc và chột dạ sau khi bị vạch trần chuyện xấu đó hắn đã thấy nhiều rồi, ánh mắt của thằng oắt này còn kém xa. Chỉ có điều, thật sự là ngoài dự kiến của hắn, thằng bé tên Tống Phong này dường như có không ít mặt âm u đáng giá khai quật nha~ Hắn vừa định há mồm nói cái gì đó, đã bị Nhậm Trúc một phát bắt lấy cổ tay.


Giáo sư Ninh tức khắc kích động quay đầu qua nhìn, Nhậm Trúc nói: "Tôi đói bụng, anh đi nấu mì gói đi, nếu anh không biết làm, vậy thì dùng chiến thuật tâm lý của anh lấy một ít cơm chỗ học sinh của tôi đi."


Giáo sư Ninh tức thì cảm thấy năng lực sinh hoạt của mình đã bị sỉ nhục, nhưng mà hắn cũng nhìn ra được, Nhậm Trúc đây là muốn cho đứa nhỏ này cơ hội thừa nhận sai lầm của mình, rốt cuộc cái loại cảm giác tự mình nói ra cùng bị người khác vạch trần rất khác nhau, áp lực tâm lý cũng sẽ giảm bớt rất nhiều, xác suất tạo thành bóng ma tâm lý trong tính cách cũng nhỏ đi. Ninh Huân cười khẽ, hắn cảm thấy người cực kì hợp gu của hắn là thầy Nhậm đây tuy rằng cũng không phải chuyên gia tâm lý, lại bằng trực giác mà biết nên làm như thế nào mới có thể cho đứa nhỏ đi lên con đường đúng đắn, làm cho tâm hồn trở nên càng thêm mạnh mẽ, mà không phải trở nên yếu ớt cùng âm u.


Ừm. Có khả năng là mình crush người ta rồi.


Giáo sư Ninh rề rề rà rà ra khỏi lều, tim mình luôn đập nhanh hơn khi nhìn thấy người kia, ánh mắt mình cứ vô thức dõi theo người kia, người kia làm cái gì mình đều cảm thấy vừa thú vị lại vừa tốt, chỉ muốn một ngày hai mươi bốn giờ đều ở bên cạnh người nọ.


Giáo sư Ninh co rút khóe miệng mà vuốt vuốt lông mày, không xong rồi, triệu chứng điển hình khi yêu.


Ngay lúc giáo sư Ninh đẹp trai lắm tiền nhiều kim cương đang tự hỏi mình phải làm sao để giải quyết cái triệu chứng khi yêu mà hắn chưa từng nghĩ đến giờ lại đột nhiên xuất hiện kia, trong lều Nhậm Trúc đã nhìn Tống Phong, bắt đầu lần hỏi chuyện thứ hai của anh.


"Tống Phong, thầy hỏi em một lần nữa, em có đẩy Lỗ Ban Ban hay không?"


Tống Phong cảm giác được áp lực tâm lý rất lớn, nhưng mà bỗng nhiên giống như nó nghe được có ai đó nói chuyện ở bên tai mình.


"Thừa nhận đi, thừa nhận, cậu sẽ nhẹ nhàng ngay. Không cần lo lắng Lỗ Ban Ban khi dễ cậu, cậu vừa cao vừa lớn, còn có mấy tên anh em tốt, chỉ cần thừa nhận sai lầm, Lỗ Ban Ban tuyệt đối sẽ không có biện pháp bắt nạt cậu."


"Hơn nữa chủ nhiệm lợi hại như vậy, cậu xem sau khi thầy ấy tới Chu Lai đâu có bị bắt nạt nữa đâu, cậu thừa nhận sai lầm rồi, thầy ấy khẳng định cũng sẽ không để Lỗ Ban Ban bắt nạt cậu đâu."


"Thầy ấy hỏi như vậy chắc chắn là đã phát hiện cậu nói dối. Nếu cậu không thừa nhận nữa hả, thủ đoạn của chủ nhiệm lợi hại lắm đó, nói không chừng cả lớp sẽ cô lập cậu luôn bây giờ."


Mồ hôi lạnh trên trán Tống Phong càng ngày càng nhiều, nó cảm thấy bản thân giống như vừa nghe xong một trận biện luận cực kì kịch liệt, mà càng nghe nó càng cảm thấy mình phải nhanh chóng nói ra lời thật, chỉ có thành thật mới là kết quả tốt nhất.


Cho nên, trong lúc Lỗ Ban Ban và Chu Lai còn có Từ Minh Hâm đều cho rằng Tống Phong nhất định sẽ đánh chết cũng không chịu thừa nhận, Tống Phong thế mà lại há miệng thở dốc, sau đó nhỏ giọng nói ra một câu: "Không phải em cố ý..."


Lỗ Ban Ban tức khắc trố mắt, ngay cả trên mặt Chu Lai cũng có chút kinh hãi. Thằng này bị cái gì hả? Rõ ràng vừa rồi còn là cái bản mặt chết không thừa nhận, chủ nhiệm vừa hỏi phát nó đã khai ngay?!


Thầy Nhậm cực kì vừa lòng gật gật đầu, cảm thấy cái kĩ năng phụ trợ【 hỏi chuyện】 này của chủ nhiệm lớp thật sự dùng quá tốt. Quả thực chính là thuốc nói thật bản đơn giản, cơ mà trọng điểm vẫn phải xem lực ý chí của người bị hỏi chuyện có mạnh hay không. Lực ý chí của học sinh thường rất dễ dàng dao động, nhưng nếu gặp phải những tội phạm lừa đảo nói dối như cơm bữa và người có tính cách ta đây là số một thế giới làm cái gì cũng không sai, kỹ năng 【 hỏi chuyện 】 này có lẽ sẽ không cho hiệu quả tốt như hiện tại.


Nghĩ đến đây, thầy Nhậm liền nhướng mày, a~ phỏng chừng loại kỹ năng này đối với chuyên gia tâm lý học, thậm chí có khả năng còn am hiểu thẩm tra và thôi miên như Ninh đại cầm thú chắc sẽ gần như không có hiệu quả gì đâu nhỉ? Cơ mà cũng nói không chừng? Hôm nào có rảnh thử xem sao~


Tuy nói Tống Phong mở miệng thừa nhận thanh âm cực kì nhỏ, nhưng sau khi thừa nhận cả người nó tựa hồ cũng nhẹ đi, hơn nữa khi nói chuyện lần nữa giọng cũng lớn hơn chút. Huống chi Nhậm Trúc còn hoàn nguyên tình hình lúc đó cho nó.


"Em và Lỗ Ban Ban thật ra không có mâu thuẫn gì, cho nên em không phải cố ý hại em ấy. Chẳng qua là Lỗ Ban Ban vội vã ngả người về phía em, mà em cũng sợ bị Từ Minh Hâm tông trúng, cho nên lúc em ấy nghiêng về phía mình, cánh tay theo phản xạ thoáng đẩy ra bên ngoài, em thử nhớ lại xem có phải như vậy hay không? Lỗ Ban Ban em cũng hồi ức một chút, Tống Phong là dùng tay đẩy em sao?"


Vốn dĩ Lỗ Ban Ban còn đặc biệt đúng lý hợp tình muốn chửi ầm lên với Tống Phong, nhưng nghe thấy Nhậm Trúc nói như thế, nhóc ngược lại liếc nhìn Chu Lai một cái, sau đó khép cái miệng đang mở ra của mình vào. Cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, vẻ mặt Lỗ Ban Ban càng ngày càng kỳ quái. Mà Tống Phong lúc này đã mặt mang giải thoát gật gật đầu, bởi vì vui vẻ nên giọng cũng trở nên lớn hơn: "Đúng vậy đó thầy! Em quả thật làm y như thầy nói! Lúc đó em thật sự không phải cố ý muốn đẩy nó, chỉ là nó dựa về phía em nhanh quá, em, nói thật là em cũng hoảng, cho nên liền dùng cánh tay đẩy ra bên ngoài."


Nhậm Trúc nhìn về phía Lỗ Ban Ban, một hồi lâu sau Lỗ tiểu béo mới không mấy vui vẻ trợn trắng mắt: "Vậy lúc sau mày cũng không được vu khống tao nói tao muốn đẩy mày!"


Tống Phong - chiều cao đã chạm mốc một mét bảy dáng người cao to - lập tức đỏ mặt, vốn dĩ nó cũng không muốn nói lời này, nhưng hiện tại cũng đành đâm lao thì phải theo lao: "Đó, đó không phải là vì lúc ấy tao sợ sao! Mày với Từ Minh Hâm đều ngã, tao sợ tụi mày ngã bị thương, tao phải gánh trách nhiệm rất lớn đó!"


Lỗ tiểu béo đặc biệt khinh thường hừ một tiếng: "Tao còn không sợ!"


Tống Phong quýnh lên: "Mày có ông ba cục trưởng nhưng tao thì không!"


Thấy mấy đứa mà còn nói thêm câu nữa là sẽ lại cãi nhau, Nhậm Trúc trực tiếp cắt ngang: "Cho nên, Tống Phong cũng không phải cố ý đẩy Lỗ Ban Ban, về tình cảm có thể tha thứ. Nhưng làm một nam tử hán đại trượng phu, chuyện mình làm mà mình không nhận, ngược lại còn vu khống người khác, đây cũng là điều vô cùng không tốt. Cho nên, Tống Phong, thầy phạt em viết một bản kiểm điểm sau đó chép lại mười lần, em cảm thấy phạt như vậy có được không?"


Lúc này khai cũng đã khai, Tống Phong cũng không có gì phải băn khoăn, hơn nữa nó cũng biết hành vi của bản thân thật sự không tốt, tuy rằng nhiều kiểm điểm như vậy có thể làm nó "sống không bằng chết", nhưng nó cũng cảm thấy đây là trừng phạt mà mình nên chịu: "Dạ được. Em sẽ viết."


Nhậm Trúc cười cười: "Như vậy có phải em nên nói gì đó với Lỗ Ban Ban hay không?"


Lần này Tống Phong lại rất thành thật gật đầu nói với Lỗ Ban Ban: "Xin lỗi, lúc trước là tui không đúng. Lần sau tui sẽ có trách nhiệm hơn."


Tuy rằng Lỗ Ban Ban cực kì tức giận với những gì Tống Phong nói khi nãy, nhưng thằng này có thể thừa nhận sai lầm của mình, nhóc cũng liền kính nó là một thằng đàn ông: "Được rồi. Không so đo với cậu."


Tống Phong bĩu môi, lời khi nãy của nó tuy khó nghe, nhưng không có câu nào là giả dối. Khi chủ nhiệm chưa tới Lỗ Ban Ban thật sự là tồn tại mà toàn bộ học sinh lớp 6-8 vừa chán ghét lại sợ hãi, còn có chút hâm mộ. Cơ mà, với Chu Lai, có lẽ cũng chỉ có chán ghét nhỉ?


Chuyện của Tống Phong và Lỗ Ban Ban đã giải quyết, kế đó chính là chuyện của Từ Minh Hâm cùng Chu Lai. Chỉ là bởi vì có Tống Phong cùng Lỗ Ban Ban đi đầu, cảm xúc của Từ Minh Hâm cùng Chu Lai đều tương đối thả lỏng. Từ Minh Hâm đầu tiên nhấc tay: "Thầy ơi, kỳ thật một đường này em đều đang suy nghĩ tình huống lúc đó, lúc ấy chân em quả thật trượt một chút, nhưng trước đó lại có cái gì đẩy eo em một cái, em mới trượt chân. Mà cái đồ kia tròn dẹp, có chút mềm, giống như bàn tay, khi ấy Chu Lai lại ở bên phải em, em cảm giác được cũng là bên phải truyền đến."


Từ Minh Hâm không có nói rõ người đẩy mình là Chu Lai, nhưng mỗi một câu nó nói đều đang hoài nghi Chu Lai.


Nhậm Trúc nghe xong liền nhìn về phía eo phải Từ Minh Hâm, Lỗ Ban Ban cùng Tống Phong cũng đều nhìn qua, sau đó cả hai đầu tiên là sửng sốt, kế đó nhịn không được nở nụ cười. Nhậm Trúc cũng thở dài lắc đầu.


Từ Minh Hâm vẻ mặt ngơ ngác: "Mọi người cười gì thế?"


Trán Chu Lai nhảy ra một cọng gân xanh, ngữ khí tối tăm còn có chút nghiến răng nghiến lợi: "Lúc ấy là tui bung dù, dùng tay trái!"


Từ Minh Hâm vẫn như cũ chưa phản ứng kịp: "Đúng vậy, vậy thì sao?"


Lỗ Ban Ban quả thực không cách nào nhìn thẳng vào sự ngu ngốc của nó: "Cậu ấy dùng tay trái bung dù, làm sao đẩy cậu được! Chẳng lẽ cậu ấy xoay người đẩy cậu à?! Hơn nữa bên phải ba lô của cậu còn mang theo một con nhện chạy bằng điện đúng không! Khẳng định là con nhện kia không biết vì sao đột nhiên khởi động, sau đó cậu trợt chân, mới cảm thấy có người đẩy cậu đấy!"


Từ Minh Hâm có chút ngốc mà tháo ba lô mình xuống nhìn thoáng qua, quả nhiên phát hiện đó là con nhện chạy bằng điện bản Spider Man mà thường ngày mình cực kì thích.


Từ Minh Hâm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của bốn người trong lều, cảm thấy hình như mình có hơi ngu.


"Cho nên...... Là tự tui trợt chân té?"


Chu Lai: "......" Thiểu năng trí tuệ thật nóng ruột!


Lỗ Ban Ban: Quả nhiên tui rất thông minh!


Tống Phong hạn hán lời: "Chỉ vậy mà mày suy nghĩ nguyên một đường còn chưa nghĩ ra!?"


Thầy Nhậm vẻ mặt từ ái, nhìn bạn học Từ Minh Hâm tựa như nhìn con Husky ngáo cách vách nhà anh: "Bạn nhỏ, đã lâu như vậy rồi, vì sao tới bây giờ con mới cởi ba lô ra?"


Từ Minh Hâm: "................................................"


Tác giả có lời muốn nói: Thật ra trẻ em thật sự có ý hành vi ác ý là rất ít, ngoại trừ bị người lớn chiều hư hoặc là bị người cố tình dạy hư. Đa phần sai lầm đều là xuất phát từ "Bản năng sợ hãi" mà không muốn thừa nhận, có thể dẫn đường. Không có ai là hoàn hảo, càng không cần nói một đứa trẻ hoàn hảo. Trẻ em, bản thân đã đại biểu cho "Mới sinh không hoàn mỹ".


Moah moah, ngủ sớm, không cần thức đêm nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.