Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 29





Tìm được một học sinh có hiềm nghi là người hạ độc, thầy Nhậm phải tranh thủ thời gian đi hành động. Rất nhiều chuyện đều là nên sớm không nên muộn, muộn ắt sinh biến.


Cho nên vào buổi sáng, sau khi dùng tốc độ nhanh nhất làm xong kiểm tra, xác định đã có thể xuất viện, Nhậm Trúc ngay cả nhà mình cũng chưa về, trực tiếp xách hộp đồ ăn kia đến nhà Lộc Minh.


Nhậm Trúc biết nhà của Lộc Minh, tuy rằng nguyên nhân biết cũng chả tốt lành gì, nhưng lúc này có thể dùng tới, cuối cùng nguyên chủ cũng có chút tác dụng. Nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy tòa chung cư cũ nát trước mặt, dù có thế nào Nhậm Trúc cũng không thể tin được, người nhà của đầu bếp đã từng lên bảng đầu bếp cấp sao thế mà sẽ ở một nơi như thế này.


Nghĩ đến đây, Nhậm Trúc lại nhìn hộp đồ ăn mà Lộc Minh đưa cho mình, 500.000 với anh cũng không phải một số tiền lớn, thậm chí có thể nói kiếm được rất dễ dàng. Nhưng đối với Lộc Minh chỉ có thể ở một nơi như vậy, trong nhà không có nguồn thu nhập khác, anh trai lại suy sụp mà nói, ý nghĩa của 500.000 này tuyệt đối không tầm thường. Quả thực giống như khúc gỗ cứu mạng của người chết đuối.


Nhậm Trúc thở dài, xách theo hộp đồ ăn lên lầu.


Cho dù Nhậm Trúc không có ăn mặc chính thức thế nào, nhưng khí chất của bản thân anh vẫn không hợp với tòa chung cư cũ nát này. Đi đến nửa đường anh liền gặp phải cư dân trong tòa nhà, đó là một bác gái thoạt nhìn còn khá tinh thần, nhưng có hơi khắc nghiệt. Bởi vì hàng hiên nhỏ hẹp, Nhậm Trúc đầu tiên là rất có lễ phép nhường đường, nháy mắt khiến cho bác gái kia mở ra máy hát.


"Ai da cậu trai à cảm ơn cậu, cậu lớn lên trông cũng sáng láng nhờ. Nhưng mà cậu hông có đi lộn đường chứ? Chỗ tụi tui đều là chỗ ở của gia đình nghèo mà thôi, hông có ai tai to mặt lớn ở đâu."


Trên mặt Nhậm Trúc lộ ra nụ cười vừa đúng, cái loại mỉm cười không có cảm tình và biểu tình này vẫn là học theo giáo sư Ninh, giáo sư Ninh tỏ vẻ loại tươi cười này một khi luyện tốt, có thể lấy bất biến ứng vạn biến, thầy Nhậm hiện tại cảm thấy cực kì có lí.


"Tòa nhà dù mới cũng có lúc cũ, chỉ cần ở thoải mái, quản nó hỏng hay không hỏng, cũ hay không cũ đâu chứ? Bác gái à, bác là hộ gia đình ở đây sao? Con muốn hỏi một chút là nhà Lộc Minh ở đây phải không? Nếu bác không biết tên này, vậy cho con hỏi trong này có phải có hai anh em, trong đó người anh tay chân không tốt lắm, còn người em mỗi ngày đi học đúng không?"


Vốn khi Nhậm Trúc nhắc tới Lộc Minh, mặt bác gái kia vẫn ngơ ra. Nhưng khi anh nói tới hai anh em, bác gái này bỗng nhiên đập tay cái bốp, dùng giọng vô cùng khoe khoang nói: "Ra là cậu đây tới tìm hai anh em đó hả? Thật là hiếm lạ à nha, nửa năm trước hai anh em đó dọn tới đây, cái ngày mà bọn họ chuyển nhà kia còn kinh động cả tòa lầu kìa, thằng bé nhỏ nhỏ thì còn đỡ, ngoại trừ mặt chù ụ, mấy cái còn lại thì không sao. Nhưng cái người bị thương kia lại không tốt, hở ra là quát thằng nhỏ không nói, còn tùy tay quăng đồ đập đồ lung tung. Cậu không biết đâu, hai anh em ở phía đông lầu 4, tối hôm nào cậu thanh niên bị thương cũng sẽ quậy quọ thật lâu, lầu ba cùng với lầu năm cũng đi qua kháng nghị rồi đó chớ, nhưng cuối cùng đều bị tư thế cầm dao chém lung tung ném khắp nơi cậu thanh niên kia dọa sợ, chậc chậc chậc, cậu trai à, cậu thật sự đi tìm bọn họ hả?" Giọng bác gái trở nên đồng tình: "Vậy cậu phải cẩn thận chút à, thằng lớn nhà đó không bình thường lắm, không chừng sẽ dùng dao chém cậu đó, cậu vẫn nên chờ thằng nhỏ về rồi đến tìm thì hơn."


Giọng bác gái rất thành khẩn, nhưng những lời này chui vào lỗ tai Nhậm Trúc lại khiến anh không khỏi lửa giận bừng bừng.


"Cảm ơn bác đã quan tâm, con là bạn của phụ huynh hai đứa nó, những người khác con không dám bảo đảm, nhưng trưởng bối là con đến, có lẽ hai anh em nó vẫn có thể nghe vào một chút."


Bác gái tức khắc lên tinh thần: "Ai da! Nếu là như thế, vậy tốt quá rồi! Nếu cậu có thể nói động hai đứa nhỏ kia, vậy phải nhắc tụi nó buổi tối chú ý một chút, chung cư này của tụi tui cũ lắm rồi, hiệu quả cách âm cũng không tốt, hai đứa nó vừa làm ầm ĩ là mấy hộ chung quanh đều không được an bình, dù sao cũng phải cho người ta buổi tối ngủ ngon đúng không? Đều lớn như vậy, cũng phải hiểu rõ mấy đạo lí đó chớ."


Nhậm Trúc tiếp tục mỉm cười: "Được, con sẽ nói với hai đứa nó. Vậy con đi trước, cảm ơn bác đã nói cho con biết, gặp lại bác sau."


Bác gái kia cảm thấy thầy giáo này thật sự là một thanh niên cực kì văn nhã lễ phép lại đẹp trai, mà cậu thanh niên này nhìn cũng tầm 27 28 tuổi, nếu như cậu ta chưa kết hôn, chỉ là bằng diện mạo cùng khí độ thôi, tuyệt đối sẽ là một đối tượng kết hôn hết sức tốt.


Mà khi bác gái phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình, Nhậm Trúc đã đi tới căn nhà phía đông lầu bốn của Lộc Minh.


Chỉ là đứng ở cửa, anh đã cảm thấy có một loại cảm giác áp lực. Nhịn không được đánh giá khắp chung quanh, anh bỗng nhiên nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống giả chết hai ngày qua.


Nhậm Trúc khựng lại hồi lâu, nở nụ cười.


Đây thật sự là một kĩ năng khá tốt đấy.


Vì thế anh liền bắt đầu tỉ mỉ quan sát tình huống. Vừa nhìn lập tức phát hiện ra rất nhiều vấn đề. Tỷ như, cửa phòng trộm nhà họ Lộc hình như hỏng rồi, giữa hai cánh cửa có một khe hở rộng cỡ nửa ngón tay, tựa hồ dùng tay kéo một phát là mở ra được; lại như là, xung quanh vách tường ngoài cửa có rất nhiều vết xước, thật giống như từng bị người cố tình phá hỏng, mà ở giữa những vết xước này, Nhậm Trúc còn tìm được một dấu vết vừa nhỏ dài vừa sâu, anh theo cái vết đó ngược lên trên, bỗng nhiên phát hiện dấu vết này rất giống như một cây dao từ bên trong cánh cửa nghiêng nghiêng bay ra, lập tức cắm phải nơi này.


Tổng kết: Đây là một nơi cũ kĩ chỉ quan sát liền biết cực kì nguy hiểm. Mà dựa vào những dấu vết kia và tin tức anh quan sát được đến xem, anh sắp sửa đối mặt cho dù không phải một trẻ trâu cỡ bự thì cũng sẽ không đỡ hơn chỗ nào. Tựa hồ mục tiêu nhiệm vụ lần này khá là khó giải quyết và khó chơi đây.


Cơ mà, thầy Nhậm tỏ vẻ, kinh nghiệm của anh hết sức phong phú, không sợ nhất chính là loại người khó giải quyết hơn nữa còn khó chơi này.


Vì thế, thầy Nhậm trực tiếp nắm lấy núm cửa nhà Lộc Minh, dùng sức mà kéo ra phía ngoài, chuẩn bị trực tiếp bước vào nơi này. Nhưng chân anh còn chưa kịp di động, đã đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh, lập tức lui nhanh về phía sau, giây tiếp theo anh liền nghe thấy được tiếng leng keng thanh thúy lại mang theo vô tận nguy hiểm. Chờ sau khi âm thanh kia ngừng lại, thầy Nhậm liền nhìn thấy nơi anh đứng vừa nãy cắm mấy con dao thẳng tắp, dao này anh cực kì quen thuộc, dao đầu bếp mà học sinh trường bọn họ dùng chính là cái loại này. Cho nên, anh cũng không hoảng sợ mấy, chỉ là không khỏi nghĩ, đứa nhóc Lộc Minh đó có phải lúc nhàn rỗi liền lén lút trộm hai con dao phay hay không? Nếu như thế, vậy phải dạy dỗ nó lại mới được. Không nói mà lấy sẽ bị coi là trộm.


Nhậm Trúc đang nghĩ ngợi, bên tai anh truyền đến một tiếng cười lạnh: "Lần này trốn cũng mau đấy, tôi còn nghĩ lần này cũng phải cho các người thiếu cánh tay thiếu chân như tôi kìa, vô dụng nữa thì cũng phải đỉnh đầu hoặc là bả vai đâm ra một lỗ to, thật không nghĩ tới mới mấy ngày không gặp mà các người đã......"


Thầy Nhậm trực tiếp cắt lời cái âm thanh quái gở kia, tiến lên một bước nói: "Thu mấy thứ đấy vào, em trai của cậu phạm tội, tôi tới là để thông báo tin tức này."


Buổi sáng hôm nay Lộc Tiêu đã cố gắng bày ra ba cái bẫy rập ở nhà, chỉ cần chờ đám kia người tới nhà anh ta quậy phá là sẽ cho bọn họ một bài học cả đời khó quên. Kết quả dao thứ nhất tàn nhẫn nhất, cũng là cái bẫy không chút kẽ hở vừa xuất trận đã bị người phá không nói, người này thế mà còn muốn dùng chuyện của Lộc Minh tới uy hiếp anh ta.


Trên mặt Lộc Tiêu một chút biểu cảm cũng không có, lúc này anh ta cực kì muốn mở ra cơ quan thứ hai chế phục người nọ, nhưng ngẫm lại lời người này vừa mới nói, trên khuôn mặt vẫn luôn điên cuồng suy bại của Lộc Tiêu bỗng nhiên nhiều thêm chút đau lòng, sau một lát anh ta triệt bỏ mấy cơ quan còn lại, ngồi ở trên xe lăn chạy điện, mặt không cảm xúc, trong mắt mang theo trào phúng cùng coi khinh mà nhìn về phía Nhậm Trúc.


Thầy Nhậm:......, cứ cảm thấy thanh niên ngồi xe lăn này cực kì gợi đòn. Chỉ có điều nếu một hồi cậu ta vẫn dữ như thế, vậy thì đừng trách anh cho ăn đòn thật.


Kỹ năng nhìn rõ mọi việc của thầy Nhậm còn chưa biến mất, anh cũng không nói chuyện với Lộc Tiêu biểu hiện không hề chào đón mình kia, mà là tự mình đánh giá căn phòng cũ nát lại có vẻ rất âm u này. Cả căn phòng đều hiện lên màu xám u tối, vật dụng trong nhà ít đến đáng thương, cho dù là ở giữa phòng khách cũng không có lấy một cái sô pha đãi khách. Trong phòng có mấy chậu hoa nhỏ và lục la thì lại một đám héo úa vàng vọt, nhìn không ra một chút sức sống.


Hai điểm này còn không tính là gì, nhưng để cho thầy Nhậm không thể chịu đựng được chính là trong phòng này thật sự là quá quá quá quá quá rối loạn! Đủ loại đồ vật quăng đầy đất, quần áo bẩn chất đống thành ngọn núi nhỏ, nằm ở trên một cái ghế, cửa sổ đóng chặt, một chút không khí tươi mát cũng chẳng lọt vào được, hoàn cảnh như vậy quả thực là cực kì tệ, thầy Nhậm cảm thấy, cho dù là không có mấy dao trước đó, anh cũng chịu đủ tổn thương trên tinh thần và khứu giác.


Cũng may vào lúc anh không thể chịu đựng thì có thể chủ động che chắn khứu giác, nếu không sợ là qua hôm nay mũi của anh chắc phải ung thư mất, rốt cuộc không ngửi thấy được mùi vị gì nữa.


Vẻ ghét bỏ không chút che dấu của Nhậm Trúc tức khắc liền khiến cho Lộc Tiêu ngồi trên xe lăn đau đớn, anh ta cực kì âm u mà nhìn cái tên tuổi gần bằng mình, lại ở các phương diện đều có vẻ sinh cơ bừng bừng, sự nghiệp thành công, cố nén xúc động lôi dao dưới chỗ ngồi ra ném, lạnh lùng mà thúc giục Nhậm Trúc: "Được rồi, nơi này cũng không hoan nghênh anh. Anh nói thẳng chuyện em Minh cho tôi là được, chỉ có điều tôi khuyên anh đừng có lừa gạt tôi, tuy rằng thân thể tôi không tốt, nhưng giết người phóng hỏa thì vẫn là có thể làm được. Hơn nữa, Minh nó không giống tôi, em ấy là một đứa trẻ ngoan vừa thông minh lại có ý chí, tuyệt đối sẽ không làm chuyện trái pháp luật."


Thầy Nhậm nghe vậy, ở trong lòng ha hả cười lạnh một tiếng. Không nói hai lời mở luôn hộp đồ ăn ở trước mặt Lộc Tiêu, một đống tiền giấy chất đầy bên trong cứ như vậy xuất hiện trước mặt hai người, vả một cú thật mạnh cho mặt anh ta sưng húp.


"À. Đây là tiền mà em trai anh đút lót tôi. Tôi đến trả lại."


Lộc Tiêu: ".........................................."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.