Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 51



Nhậm Trúc đã có điều nghi ngờ với thân phận của mình ở thế giới này, rốt cuộc nếu dựa theo tuổi của anh, một thanh niên mới 25 26, cho dù có lợi hại học giỏi cỡ nào, cũng không có khả năng không cần quan hệ là có thể làm giáo viên ở trường Đỉnh Điểm dành cho giới nhà giàu này. Huống chi, Nhậm Trúc từng xem qua ký ức của mình, tri thức của bản thân "anh" cũng bình thường mà thôi.


Cho nên, có thể tiến vào Đỉnh Điểm, tuyệt đối là có nguyên nhân gì đó.


Nhưng rốt cuộc nguyên nhân đó là gì, anh lại chẳng tìm thấy bất cứ tin tức liên quan nào ở trong ký ức. Không biết là hệ thống che chắn điểm này, hay là bản thân nguyên chủ chính là một rối gỗ bị người khống chế giật dây, dù sao anh là chẳng hiểu gì rồi đấy.


Chỉ có điều, hiện tại ít nhất anh rõ ràng một điểm, "Những người đó" ở sau lưng làm anh tiến vào Đỉnh Điểm tuyệt đối không phải thực sự muốn cho anh tạo nên một phen sự nghiệp vân vân ở đây, nghĩ tới nghĩ lui có lẽ anh giống như gã trợ lý họ Tô kia, là cái đinh xếp vào trong Đỉnh Điểm mà thôi.


Nhưng tác dụng của cái đinh là anh đây, phỏng chừng lớn hơn và lợi hại hơn trợ lý họ Tô đó mới đúng.


Ngẫm lại chuyện mà mấy cái tin nhắn bảo anh làm đi —— đầu tiên là cứu Chương Hải Đào một mạng, lấy được một mạng của độc đinh ông Vua Dầu Mỏ; hiện tại lại xuống tay với ba cô bé nhóm Triệu An An, ba nhà của mấy đứa nhóc Triệu An An đều là gia tộc trang phục nổi danh, dẫn đầu sản nghiệp sợi hoá học, đồng thời chúng cũng là con gái duy nhất của nhà bọn họ. Trước không nói nếu anh cứu ba cô bé này sẽ nhận được lợi ích gì, cho dù là một xu cũng không có, ít nhất phụ huynh của chúng sẽ cực kì tin tưởng anh, sau khi lấy được tín nhiệm có thể làm cái gì?


Mặt Nhậm Trúc lạnh tanh, có thể làm rất nhiều chuyện. Huống chi là chuyện mà một giáo viên có thể làm, hoàn toàn có thể ảnh hưởng cả đời một đứa bé.


Anh không biết rốt cuộc "những người đó" có mục đích gì, nhưng chỉ với thủ đoạn này đã đủ để cho Nhậm Trúc chán ghét từ đáy lòng. Anh căm hận chính là lợi dụng nghề nghiệp của mình phá hủy một đứa nhỏ, bởi vì cái nghề này ở trong cảm nhận của anh là tuyệt đối thần thánh cùng tốt đẹp. Chẳng sợ hiện tại rất nhiều người đã không còn biết tôn sư trọng đạo, nhưng một chữ "Sư", vốn đã đại diện cho "Đức" cùng "Trí". Cho nên ai cũng không thể làm bẩn một chữ như vậy.


Bởi vậy chẳng sợ đối thủ gặp được lần này có khả năng rất khó đối phó, thầy Nhậm cũng quyết định phải cho đám cặn bã đó một pha rút củi dưới đáy nồi. Vả một cú đau điếng cho chúng sưng mặt.


Như vậy điều đầu tiên cần phải làm là tìm "Tổ chức" đứng sau lưng đấy rốt cuộc là cái gì, có mục đích gì. Cho nên, mười ngày kế tiếp, Nhậm Trúc không có việc gì sẽ vòng vòng trong trường học, anh tuyệt đối không tin "những người đó" chỉ an bài một cái đinh là anh ở trong trường này. Tuy nói giáo viên của trường tổng cộng hơn hai trăm người, nhưng thật ra chỉ cần chú ý đến trọng điểm cùng một ít nơi bất thường là có thể tìm ra những cái đinh kia.


Nhậm Trúc không ít lần dùng kĩ năng mới của mình.


Sau đó, anh phát hiện một mặt không muốn người biết của trường học Đỉnh Điểm này. Mà chính cái mặt khác đó, làm Nhậm Trúc cảm thấy phẫn nộ từ đáy lòng.


Ngày đầu tiên anh đi dạo, phát hiện ít nhất sáu người ba đôi nam nữ hoặc là cả trai lẫn gái trộm làm một ít việc khó coi ở các nơi ẩn nấp của trường học, thầy Nhậm cực kì phẫn nộ dùng "Chủ nhiệm lớp: Gạch" cách không khí đập choáng bốn đứa, từ đó tạo thành tin giật gân"Giáo viên trong trường Đỉnh Điểm mất chuẩn mực*" . Vì thế, ngày hôm sau trường học làm quan hệ xã hội khẩn cấp, còn hết sức nghiêm nghị mà mở đại hội.


Đương nhiên là có người điều tra camera, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai định phá trường của bọn họ như thế, nhưng thời điểm thầy Nhậm ném gạch đứng ở góc chết của cam, hơn nữa toàn bộ hành trình đi dạo của anh đều dùng "Chủ nhiệm lớp: Ngụy trang", hiệu quả thần kỳ nghịch thiên của kỹ năng này thần kỳ ở chỗ cho dù là Nhậm Trúc xuất hiện trong camera bốn năm lần, mọi người cũng không cảm thấy anh khả nghi. Làm thầy Nhậm rất là cảm thán hệ thống cuối cùng cũng có tác dụng chút rồi.


Ngày thứ ba Nhậm Trúc vẫn đi bộ như bình thường, anh phát hiện vài giáo viên chỉ huy trực ban nhận phong bì, lần này Nhậm Trúc không có biện pháp dùng gạch đập bọn họ choáng váng, nhưng anh yên lặng dùng di động chụp ảnh cộng quay phim, chuẩn bị lúc sau đuổi mấy người này ra. Hiện tại vì không rút dây động rừng, anh ngược lại không làm gì.


Ngày thứ tư Nhậm Trúc phát hiện hai giáo viên thể dục có vẻ như là bộ đội đặc chủng, hơn nữa anh phát hiện trong đó có một giáo viên thể dục khi dạy học sinh, ánh mắt luôn có vẻ lạnh lẽo và dã tâm. Anh nhớ kỹ tên của thầy giáo kia —— Phó Bân.


Ngày thứ năm Chương Hải Đào tới tìm anh, nói cho anh toàn bộ câu chuyện về trợ lý Tô.


"Bởi vì lúc trước chị họ thứ hai của em lái xe tông chết con gái của ông ta, còn lấp liếm chuyện này, cho nên ông ta mới muốn giết em." Sắc mặt Chương Hải Đào rất khó nhìn: "Quả thực là buồn cười mà, mạng của con gái ông ta có thể so với mạng của em sao? Em chính là Ông Vua dầu mỏ tương lai đấy."


Nhậm Trúc nghe vậy, chỉ lẳng lặng mà nhìn Chương Hải Đào. Thẳng đến lúc Chương Hải Đào chịu không nổi ánh mắt của anh, nhịn không được mà dời mắt đi.


"Ồ, vậy nếu như em thử đổi vị trí giữa mình và bé gái bị giết kia, thế thì hóa ra em chết là chuyện đương nhiên?"


Chương Hải Đào nhíu mày: "Nhưng bản thân em đã không phải nhỏ đó. Đấy chỉ là một loại thiết tưởng mà thôi."


Nhậm Trúc cười: "Đúng vậy, đấy quả thật chỉ là một loại giả thiết. Nhưng ít nhất ở trong lòng trợ lý Tô kia, mạng của em cũng chỉ để báo thù cho con gái của ông ta mà thôi. Cũng không đáng giá tiền. Em chết, tương lai gia đình em sẽ không có người kế thừa gia nghiệp? Tự em động não nghĩ thử xem có thể không. Tuy rằng hiện tại em thoạt nhìn rất quý giá, nhưng người lại quý đi nữa, dù là các hoàng đế cổ đại, bọn họ đã chết, cũng sẽ có người tiếp theo kế vị bọn họ."


Mặt Chương Hải Đào lập tức trở nên rất khó coi: "Em là con trai độc nhất của gia đình em!"


Nhậm Trúc tiếp tục mỉm cười: "Thì sao chứ? Cha mẹ em không thể sinh tiếp ư?"


"Bé gái kia cũng là con gái duy nhất của trợ lý Tô đấy thôi. Không phải vẫn bị chị họ của em tông chết, lại còn chẳng nhận được nửa câu an ủi à?"


Chương Hải Đào đã 10 tuổi, tri thức nó tiếp thu khiến nó hiểu rằng chuyện mà chị họ mình làm cực kì sai. Nhưng đồng thời, sự cưng chiều và quan điểm trong nhà làm nó không cách nào có thể xem mình ngang hàng với bé gái bình thường kia, nó chỉ là cắn răng trừng mắt nhìn Nhậm Trúc, đột nhiên nói: "Nếu thầy nói như vậy, có khả năng sẽ bị sa thải đó."


Lần này thầy Nhậm trực tiếp cười ra tiếng, sau đó sắc mặt của anh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Những gì mà thầy nói, mới là thứ em vốn nên biết đến. Cho dù người lợi hại tài hoa như thế nào đi nữa, nếu họ không có quan niệm thiện ác đúng đắn và điểm mấu chốt của đạo đức, vậy thì cho dù tương lai họ có trở thành người đứng đầu một nước đi chăng nữa, cũng sẽ bị mọi người phỉ nhổ không có kết cục tốt!"


Mắt Chương Hải Đào trợn to, toàn thân đều căng chặt lại. Nó nhìn thầy Nhậm trước mắt mình, cảm thấy từng hành động cử chỉ của thầy đều làm chính mình cảm thấy kinh hồn bạt vía, hơn nữa vừa cao lớn lại uy nghiêm. Giống như ông nội của nó.


"Em phải nhớ kỹ, địa vị cao bao nhiêu, trách nhiệm sẽ lớn bấy nhiêu, tiền tài không mua được tự tôn và tín niệm, hy vọng em lớn lên sẽ không thành người như chị họ mình, mà là một người khiến tất cả mọi người kính ngưỡng."


Nhậm Trúc nói xong lời này liền trực tiếp xoay người rời đi. Lưu lại Chương Hải Đào một người tại chỗ sửng sốt hồi lâu.


Rồi sau đó vào ban đêm, nó đã bị ông nội mình mang tới thư phòng, nó nhìn ông mình ngồi trên ghế da, Chương Hải Đào không biết vì sao ông nội lại muốn đơn độc nói chuyện với nó?


"Con ngoan, con cảm thấy, lời mà thầy Nhậm kia của con nói như thế nào?"


Chương Hải Đào ngẫm nghĩ: "...... Con cảm thấy, con muốn làm một người khiến tất cả mọi người kính ngưỡng. Không riêng gì giàu có."


Vì thế ông Chương liền nở nụ cười, ông vừa uy nghiêm mà lại hiền từ nhìn đứa cháu duy nhất của mình, gật đầu: "Vậy nỗ lực trở thành một người như vậy đi. Thầy Nhậm của con khá tốt, tìm thời gian chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi."


Lời nói của Nhậm Trúc và Chương Hải Đào cùng ngày đã một chữ không sót truyền tới lỗ tai ông Chương, rốt cuộc chân trước cháu mình mới xảy ra chuyện, người nhà họ Chương sao có thể không coi trọng được? Làm ông ta ngạc nhiên chính là phẩm hạnh của thầy Nhậm kia, trường học Đỉnh Điểm này không phải không tốt, nhưng ngôi trường dùng sự giàu có tạo nên luôn dễ dàng quên đi một ít chuyện càng quan trọng. Tựa như con trai và các con gái của ông, ông già rồi quản không được con cái mình nữa, nhưng ông hy vọng cháu trai có thể không giống như vậy.


Vào lúc mà ông Chương vui vẻ suy nghĩ mời thầy Nhậm ăn cơm, ba người cha Tần, ông Tần và bà Tần đã nhận được toàn bộ tư liệu của người tên Nhậm Trúc, đương nhiên cũng bao gồm bản đánh máy lời mà chiều nay Nhậm Trúc nói với Chương Hải Đào.


Cha Tần đen mặt không vui mà ghét bỏ: "Chỉ là có chút quan hệ với nhà họ Tôn bán rau củ mà thôi. Rất nghèo."


Bà Tần ha ha một tiếng: "Vậy cũng tốt hơn anh tìm một con hát. Anh còn dám ghét bỏ ánh mắt của cháu Tông tôi? Người mà thằng bé coi trọng không biết tốt hơn vị kia của anh bao nhiêu lần."


Khóe miệng cha Tần giật giật, mặt già có hơi đỏ, nhưng rất nhanh ông ta đã phản bác: "Ít nhất người mà con tìm có thể sinh trứng, còn sinh thằng Thứ không phải sao! Cậu ta có tốt đi nữa cũng là nam, đây là tính làm con đoạn tử tuyệt tôn à?"


Sau đó cha Tần đã bị ông Tần đập cho một phát: "Cha mày còn chưa có chết đâu, mày đã đứng đây rủa cha mày đoạn tử tuyệt tôn?! Mày xem thằng ba nhà này chết rồi à?"


Cha Tần cắn răng, dù sao ông ta chính là cà khịa thằng hai cái gì cũng không đàng hoàng của mình.


Cuối cùng ông Tần đập bàn một phát làm quyết định: "Đứa nhỏ này là người tốt, nếu mà thằng Tông một hai phải là người này, như vậy tùy nó đi. Tao thấy với cái ngữ tắm rửa cho người ta một cái cũng có thể chảy máu mũi như thằng Tông, ha ha, nó muốn được việc, còn không biết cần bao nhiêu năm đây. Cái thằng không biết cố gắng, một chút phong lưu của ông nó cũng không học được!"


Bà Tần gật đầu: "Ai, điểm này Tông nó vẫn giống ông. May mà không giống cha nó, tôi hy vọng thằng Thứ nó cũng giống ông nhiều một chút mới được, rốt cuộc tiền có nhiều, cũng mua không được chân tình mà."


Vì thế, cha Tần bị chèn ép một hồi,  vốn còn định mời thầy Nhậm có thể hàng phục được hai thằng con mình ăn cơm liền trực tiếp tan thành mây khói, thầy là một chuyện, nhưng nếu sau này thầy này biến thành con dâu, lại là một chuyện khác.


Có điều, ngay cả ông ta cũng phải thừa nhận, phẩm hạnh của Nhậm Trúc đủ ngay thẳng, mặt mũi cũng không tồi, còn có bản lĩnh, chả trách thằng hai thằng ba trẻ trâu hận không thể làm trời làm đất nhà ổng coi trọng mà, ha ha, xứng đáng mày chảy máu mũi ha, chảy chết cái thằng trẩu mày luôn!


Lúc này, cậu cả trẩu tre chảy máu mũi đương chảy nước miếng xem đi xem lại video thằng em mình quay lén Nhậm Trúc dạy dỗ Chương Hải Đào, hắn càng xem càng cảm thấy bạn đời tương lai của mình quả thật là đẹp trai chết người! Thật là nhìn kiểu gì cũng đặc biệt thuận mắt, đặc biệt muốn ôm lấy làm em ấy dạy dỗ mình một trận mà!


Em trai Tần bên cạnh thì lại là nhìn video nghĩ thầm, nó cũng muốn làm một người khiến mọi người đều tôn kính bội phục, ít nhất cũng phải giống như thầy Nhậm, mà không phải như anh trai mình. Chỉ có tiền không có khí thế ra làm sao hả? Còn không phải là trẩu trẩu như anh nó ư?


Vào đêm, thầy Nhậm ở nhà đánh liền tù tì mười mấy cái hắt xì, cả người không tốt lắm.


Đây rốt cuộc là có bao nhiêu người nghĩ tới anh chứ?!


Tác giả có lời muốn nói:


Nhậm Trúc: Mỗi người đều suy nghĩ về tôi, áp lực có hơi lớn.


Tần Tông: Anh anh anh! Anh không chỉ nghĩ tới em, anh còn đang suy nghĩ tới giường!


Nhậm Trúc:......


*Nguyên văn: 检点 - dùng để chỉ hành vi sai trái, bất thường, không được rèn luyện, kiểm điểm, kiềm chế. Theo Baidu.


----------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.