Nguyên Quân Bạch cùng Nguyên Vu Hàn và Vũ Học rời đi, Nguyên Vu Hàn đi tiễn hai người họ ra cửa môn. Đến cửa môn, Nguyên Vu Hàn cất tiếng:"Các vị tính như thế nào?"
Nguyên Quân Bạch nói:"Ngài đừng lo lắng, bọn ta sẽ đến nơi đó để điều tra. Nếu có tin gì, bọn ta nhất định sẽ báo cho ngài biết.", Nguyên Vu Hàn gật đầu, Nguyên Quân Bạch và Vũ Học ôm quyền cáo từ. Hai người họ ngự kiếm trở về Thanh Phong môn, vừa về đến Nguyên Quân Bạch đã bị Trịnh Phong Điền kêu đến Hỏa Lục điện.
Vũ Học lo lắng đi theo sau y, hai người họ vừa vào cửa điện. Đồng tử của Nguyên Quân Bạch co lại, Vũ Học cũng bất ngờ theo, Nguyên Quân Bạch đi đến bên cạnh Cố Phong, sắc mặt khó hiểu nhìn thiếu niên quỳ giữa điện rồi nhìn người trên tọa hỏi:"Cố Phong đã làm gì? Tại sao lại quỳ ở đây?"
Trịnh Phong Điền còn chưa trả lời thì có giọng nói cất lên:"Hắn tu luyện cấm thuật bị bắt tại trận nên mới bị phạt, Phong chủ Dương Mặc có ý kiến gì sao?"
Nguyên Quân Bạch nghe thấy giọng nói ấy khiến sắc mặt y lạnh mặt, Vũ Học quay người lại nhìn thấy lão Chấp Pháp cùng với Di Thanh đi vào, sắc mặt của hắn nhìn hai người họ chán ghét. Lão già này thật quá đáng mà.
Hai người họ đi lướt qua Vũ Học đi đến bên cạnh Nguyên Quân Bạch, Cố Phong quỳ trên mặt đất lạnh lẽo ngẩng nhìn khuôn mặt thanh lãnh của Nguyên Quân Bạch, lão Chấp Pháp nhìn Trịnh Phong Điền ngồi trên cao nói:"Chưởng môn tính xử lý chuyện này như thế nào?"
Trịnh Phong Điền nghe xong khó nói nhìn sang Nguyên Quân Bạch, y vẫn im lặng không nói một lời. Trịnh Phong Điền nói:"Không biết Chấp Pháp muốn xử lý chuyện này như thế nào?"
Lão Chấp Pháp thấy Nguyên Quân Bạch không nói một lời, lão ta đắc ý nói:"Sử dụng cấm thuật nên phế tu vi, đuổi khỏi môn.", Cố Phong chẳng bất ngờ gì chuyện này, hắn từng trải qua cho nên đối với chuyện này mà nói chỉ là chuyện vặt nhưng chuyện hắn sợ nhất là rời xa y, rời xa sư tôn của hắn.
Trịnh Phong Điền nghe xong chẳng đành lòng, hắn thở dài muốn nói thì bị Nguyên Quân Bạch cướp lời, y nói:"Muốn phế tu vi của hắn, vậy thì các ngươi bước qua xác ta trước đi.", Nguyên Quân Bạch nghiêm túc, một tay che chắn cho Cố Phong, khuôn mặt thanh lãnh tràn đầy sát khí.
Lão Chấp Pháp nhìn sang y nói:"Ta khuyên ngài đừng cố chấp như vậy sẽ không nên đâu.", lão vừa nói xong thì Nguyên Quân Bạch nhìn sang lão, khuôn mặt thanh lãnh đầy sát khí nở nụ cười lạnh lẽo nói:"Cố chấp? Ta đây là bảo vệ đồ đệ của mình sao lại gọi là cố chấp. Hơn nữa, chuyện này chưa điều tra kĩ thì sao kết tội nhanh như vậy."
Lão Chấp Pháp cũng không phải dạng vừa gì, lão làm sao để cho một phong chủ chèn ép mình được, lão lấy từ trong tay áo ra một quyển sách rồi quăng xuống mặt đất cười nói:"Vậy ngài xem đây là thứ gì? Ta tìm thấy nó ở trong phòng hắn."
Nguyên Quân Bạch chẳng thèm nhìn quyển sách, y biết tất cả chuyện này đều là do lão ta sắp đặt, Vũ Học đi đến trước mặt lão cười nhẹ hỏi:"Cho ta hỏi quyển sách này mất từ khi nào?"
Trịnh Phong Điền từ trên cao bước xuống đi đến chỗ bọn họ nói:"Ta cũng muốn biết nó mất từ khi nào?", lão Chấp Pháp nhìn hai người bọn họ rồi nhìn Nguyên Quân Bạch nói:"Quyển sách này mất từ hôm qua còn thời gian thì ta không nhớ."
Vũ Học thấy bắt được lỗ hổng liền cười quay sang nhìn Cố Phong đang quỳ trên đất nói:"Thì ra là như vậy, ta không biết ngươi gây thù với ai nhưng chuyện này ngươi không có khả năng làm?"
Nguyên Quân Bạch nghe thấy cũng biết kết quả, lão Chấp Pháp bình tĩnh nhìn bọn họ nói:"Ý ngài là sao?", Vũ Học quay nhìn lão cười nói:"Tất nhiên chuyện này hắn không có khả năng làm, cả ngày hôm qua hắn luôn ở bên cạnh Quân Bạch làm sao có thể lấy được chứ."
Trịnh Phong Điền nhìn sang Nguyên Quân Bạch hỏi:"Có thật là như vậy không?", Nguyên Quân Bạch thu hồi sát khí chỉ "ừm" một tiếng, Trịnh Phong Điền mới nhìn sang lão Chấp Pháp nói:"Chuyện này Cố Phong không liên quan cho nên hắn không có tội nhưng chuyện cấm thuật này ta nhất định sẽ tra rõ. Bây giờ thì giải tán đi."
Lão Chấp Pháp thua trận, quay người cùng Di Thanh rời đi nhưng sắc mặt của ông vẫn bình tĩnh vô cùng, Quân Bạch ngươi chuẩn bị đón nhận tai kiếp đến đi. Đây chỉ là khởi đầu thôi.
Lão ta đi xa, Nguyên Quân Bạch vỗ vai bảo Cố Phong quay về trước, còn mình có chuyện muốn nói với Trịnh Phong Điền, Cố Phong rời đi. Trong điện chỉ còn Trịnh Phong Điền, Vũ Học và Nguyên Quân Bạch.
Vũ Học trở nên nghiêm túc nói:"Quái vật mà mọi người nhắc đến là cương thi."
Trịnh Phong Điền nhìn sang Nguyên Quân Bạch hỏi:"Chuyện tiếp theo, các ngươi tính như thế nào?"
Nguyên Quân Bạch:"Bọn ta tính ngày mai sẽ đến Đông Khinh thành để điều tra.", Trịnh Phong Điền gật đầu "ừm" một tiếng, Vũ Học thấy cũng hết chuyện liền quay người rời đi. Trịnh Phong Điền muốn rời đi thì bị Nguyên Quân Bạch ngăn cản, hắn nhìn sang y nghi hoặc muốn hỏi thì Nguyên Quân Bạch đã nói trước:"Ta chỉ muốn hỏi ngươi, tám năm ta bế quan. Cố Phong đã làm những gì?"
Trịnh Phong Điền cũng chẳng ngạc nhiên gì, hắn vỗ vai y cười nói:"Sau khi ngươi bế quan, nó cũng chuyên tâm tu luyện. Buổi sáng đi luyện kiếm và giúp các phong chủ giải quyết vài việc, chiều tối thì tu luyện, dần dần các phong chủ có hảo cảm với nó. Đến khi nó mười hai liền xin ta rời môn đi tu luyện, ta có chút không bằng lòng với ý kiến này của nó nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định cho nó rời môn đi tu luyện. Quân Bạch, ta thấy đồ đệ này của ngươi có thể coi là thiên tài, chỉ tám năm mà tu vi tăng vượt trội."
Bên ngoài khuôn mặt Nguyên Quân Bạch chẳng lộ cảm xúc nhưng bên trong thì lại khác, nội tâm gào thét, đồ đệ của ta mà. Tất nhiên là thiên tài rồi!
Trịnh Phong Điền nhớ ra một chuyện, hắn nhanh chóng nói:"Sắp tới Minh Tiên cảnh sẽ tổ chức, ngươi nên chọn một đồ đệ để đi đăng ký, các trưởng lão và phong chủ đều cử đồ đệ đi."
Nguyên Quân Bạch chỉ "ừm" một tiếng, Trịnh Phong Điền nói xong nhanh chóng rời đi.