Vũ Học nghe xong xoa cằm nói:"Chuyện này có chút lạ, mấy vị cô nương đó bước vào phủ hắn thì không còn xuất hiện nữa sao?", Nàng ta gật đầu.
Vũ Học nhìn sang Nguyên Quân Bạch hỏi:"Ý ngươi như thế nào?", Nguyên Quân Bạch suy nghĩ hồi lâu mới văng một câu "tùy ngươi", Vũ Học nghe xong ba phần bất lực bảy phần cạn lời với người này, nếu sớm biết như vậy hắn nhất định sẽ không hỏi y.
Vũ Học thở dài nói:"Được, bọn ta sẽ giúp cô. Ta tên là Vân Thu không biết cô nương tên gì để bọn ta biết dễ xưng hô hơn."
Nàng ta nghe xong liền vui mừng cúi đầu xuống nói:"Đa tạ các ngài rất nhiều, ta họ Xuân, tên chỉ có chữ Nguyệt.", Xuân Nguyệt giới thiệu bản thân xong liền dẫn bọn họ về nhà. Vừa về đến nhà thì một nữ nhân ở tuổi trung niên thấy nàng trở về liền vui mừng chạy đến cười nói:"Xuân cô nương, giờ Ngọ cô sẽ xuất giá, cô cố gắng chuẩn bị trước đi. Ta sẽ dẫn người đến đón cô."
Bà ta nhìn sang đám người Nguyên Quân Bạch có chút ngạc nhiên, bà nhìn lướt qua nhưng tầm nhìn bà lại đặt trên người Nguyên Quân Bạch, Nguyên Quân Bạch bị bà ta nhìn có chút hơi ngứa, Xuân Nguyệt lập tức lấy thân chắn trước y, tầm nhìn của bà ta cũng thu lại, Xuân Nguyệt cười nói:"Ta đi tìm vài kiệu phu cho bà."
Bà ta vui mừng gật đầu nói:"Thế thì tốt quá rồi, vừa hay chỗ ta còn thiếu hai người. Xuân cô nương thật có tấm lòng, ta không nén lại nữa, cáo từ.", bà ta nói xong liền lập tức rời đi. Trước khi đi bà ta còn nhìn Nguyên Quân Bạch một cái mới thỏa mãn rời đi.
Nguyên Quân Bạch mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại có chút ngứa, Vũ Học đứng bên cạnh y thấy vậy trong lòng có chút phì cười, Xuân Nguyệt vỗ ngực thở dài quay người nhìn ba người bọn họ nói:"Các ngài đã nghĩ ra cách gì chưa?"
Vũ Học và Cố Phong nhìn chằm chằm Nguyên Quân Bạch, Nguyên Quân Bạch thấy hai người họ nhìn mình có chút ngạc nhiên, hai người các ngươi nhìn ta làm gì? Ta có phải là người thần thông quản đại đâu mà có cách chứ.
Vũ Học nhỏ giọng ghé vào tai y hỏi:"Ngươi nghĩ ra cách đi chưa?"
Nguyên Quân Bạch vừa nghĩ vừa nhìn Xuân Nguyệt, sau một hồi y liền lóe ra một sáng kiến, y nói:"Cách của ta như thế này, ba người bọn ta sẽ chọn ra một người để làm giả tân nương thay cho cô, Xuân cô nương nghĩ như thế nào?"
Xuân Nguyệt gật đầu nói:"Được, nhưng mà trong số các ngài thì ai sẽ là người giả làm tân nương?", Nguyên Quân Bạch nghe vậy nhìn sang Vũ Học, hắn cũng im lặng. Y lại nhìn sang Cố Phong, hắn nhìn sang chỗ khác, y cười trong ngượng ngùng nói:"Xuân cô nương cho bọn ta một chút thời gian để bàn chuyện có được không?"
Xuân Nguyệt gật đầu, Nguyên Quân Bạch nhanh tay nắm lấy hai cánh tay của Vũ Học và Cố Phong kéo đi, họ đi được vài bước thì ngừng lại. Nguyên Quân Bạch nhìn Vũ Học nói:"Ngươi giả làm tân nương đi, Vân Thu!"
Vũ Học nghe xong, sắc mặt đại biến, hắn xua tay lùi lại nói:"Ta không giả đâu.", Nguyên Quân Bạch nhìn hắn với ánh mắt tra hỏi, hắn nhìn thấy ánh mắt ấy liền tìm lý do:"Ta bị dị ứng với mùi phấn."
Nguyên Quân Bạch nhìn sang Cố Phong, hắn liên tục lắc đầu nói:"Con cần không được, con không quen ngồi trên kiệu."
Nguyên Quân Bạch xoa thái dương thở dài nói:"Nếu các ngươi không giả thì ai giả?", hai người họ đều đồng thanh:"Người/Ngươi giả."
Sau hai canh giờ, Nguyên Quân Bạch từ trong nhà bước ra với hỷ phục đỏ tươi, hỷ phục này là chính tay Xuân Nguyệt may, Vũ Học đi đến trước mặt Nguyên Quân Bạch nhìn y từ trên xuống nói:"Ta thấy hỷ phục này có chút hơi rộng."
Nguyên Quân Bạch sắc mặt lạnh lẽo nhìn hắn rồi nhìn Cố Phong nói:"Là ta bảo Xuân cô nương may rộng hơn một chút để dễ di chuyển."
Xuân Nguyệt từ trong nhà đi ra, nàng đi đến bên cạnh Vũ Học nhìn y gật đầu nói:"Nhìn ngài trong hỷ phục rất đẹp."
Nguyên Quân Bạch nghe xong càng mất mặt hơn, sắc mặt y từ lạnh lẽo chuyển sang đỏ bừng lên, Vũ Học cười bồi thêm một câu khiến y tức điên lên, hắn nói:"Thêm mái tóc trắng nữa chắc sẽ trở thành đệ nhất mỹ nam."
Cố Phong đứng phía sau hai người họ nghe thấy hết liền phì cười, hắn nhìn sắc mặt nhiễm tầng đỏ hồng của Nguyên Quân Bạch càng mắc cười hơn, hai người họ nói rất đúng. Sư tôn của hắn mặc hỷ phục rất đẹp, nếu mái tóc đen ấy của sư tôn đổi thành mái tóc trắng thì chắc chắn sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Xuân Nguyệt cầm chiếc khăn đỏ đưa cho Nguyên Quân Bạch nói:"Chuyện này trông chờ vào các ngài.", Nguyên Quân Bạch nhận lấy chiếc khăn từ tay nàng, Vũ Học và Cố Phong nhanh chóng đổi y phục trên người đi.
Đến giờ Ngọ, nữ nhân trung niên hồi sáng dẫn theo vài người kiệu phu đến, chiếc kiệu hoa nọ, toàn bộ kiệu y đều là tơ lụa đỏ thẫm, bà ta nhanh chóng đưa Nguyên Quân Bạch giả thành tân nương lên kiệu hoa rực đỏ, Cố Phong và Vũ Học nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ đưa dâu.
Xuân Nguyệt trốn trong nhà nhìn ra bên ngoài, nàng chỉ mong ba người bọn họ đừng xảy ra chuyện gì. Kiệu phu nhanh chóng kiêng kiệu hoa rời đi, Nguyên Quân Bạch kéo khăn trùm đầu xuống ngồi ngay ngắn trong kiệu, nghiêng tới ngả lui theo nhịp bước của kiệu phu.
Nguyên Quân Bạch ngồi trong kiệu có chút khó chịu về chuyện này, y nhìn y phục đỏ rực không nhịn được mà đỏ mặt, ước có cái hố để y chui xuống cho rồi.