Vân Thu, Tiêu Ca cùng với Cố Phong đứng bên ngoài đợi, trong lòng Cố Phong chỉ mong sư tôn của hắn không sao, hắn không ngờ y lại làm như vậy. Không đánh trả ngược lại còn lấy thân mình đỡ lấy một kiếm của hắn.
Hắn không ngờ sự việc lại thành ra như vậy, nếu ngay lúc đầu hắn tin sư tôn đã thay đổi thì hắn sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Bây giờ hắn rất hối hận, chỉ cần y không xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời y.
Một canh giờ sau, cửa phòng mở ra. Mạc Tu Diệp bước ra với sắc mặt tốt hơn nãy rất nhiều, Cố Phong nắm lấy tay áo nàng hỏi: "Sư tôn như thế nào rồi, sư cô?"
Mạc Tu Diệp nhẹ nhàng xoa đầu Cố Phong mỉm cười nói: "Bây giờ y đã không sao rồi, ngươi yên tâm đi. Chắc ba hay bốn ngày, y sẽ tỉnh lại."
Nỗi lo lắng trong lòng Cố Phong cũng giảm bớt đi vài phần, hắn gật đầu hỏi tiếp: "Sư cô, con có thể vào thăm sư tôn có được không?"
Mạc Tử Diệp nhẹ gật đầu, Cố Phong buông tay khỏi tay áo nàng, hắn nhanh chóng chạy vào trong phòng. Vân Thu nhìn Mạc Tu Diệp với ánh mắt đầy nghi hoặc, hắn hỏi: "Có thật y không sao chứ?"
Mạc Tử Diệp mệt mỏi thở dài nhìn Vân Thu nói: "Đã qua cơn nguy hiểm, chỉ một chút nữa thì y bị phế tu vi rồi. Vết thương ấy rất gần đan điền, chỉ một chút nữa đã có thể phá hủy đan điền."
Vân Thu nghe xong nhẹ thở phào, hắn gật đầu nói: "Không sao là tốt rồi."
Mạc Tử Diệp nhanh chóng rời đi, Vân Thu cùng Tiêu Ca cũng rời đi. Ở trong phòng, Cố Phong đứng lặng nhìn người nằm trên giường, mái tóc trắng càng làm tăng thêm nhan sắc mê người của y. Cố Phong vươn tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của y, hắn run giọng nói: "Sư tôn, người mau tỉnh dậy đi. Đồ nhi nhất định sẽ không đi phá nữa, đồ nhi còn có rất nhiều chuyện muốn nói với người."
Người nằm giường không có một chút phản ứng với câu nói của hắn, cả căn phòng lặng yên chỉ nghe lời nói của Cố Phong. Cố Phong nói xong nhanh chóng rơi vào trầm tư nhìn người nằm trên giường.
Trong ba ngày Nguyên Quân Bạch hôn mê, Cố Phong lúc nào cũng ở bên cạnh y, hắn không rời y dù chỉ một bước. Vân Thu lần nào cũng khuyên hắn trở về nghỉ ngơi nhưng Cố Phong cố chấp, hắn nhất định phải ở lại chờ sư tôn hắn tỉnh lại. Vân Thu cũng hết cách, khuyên cỡ nào Cố Phong vẫn không nghe.
Trong lúc hôn mê, vô số ký ức trước khi xuyên không ùa về, Nguyên Quân Bạch đứng trong không gian tối tăm, đôi mắt phượng của y nhìn lướt qua những mảng ký ức trước khi xuyên không đang lơ lửng trước mặt y.
Tất cả những ký ức đó đều là những ký ức mà y không muốn nhớ lại, Nguyên Quân Bạch cố gắng chôn sâu nó nhưng nó vẫn ùa về.
Nguyên Quân Bạch nhìn lướt qua các mảng ký ức, mảng ký ức đầu tiên hiện lên trước mắt y, có hai người, một lớn một nhỏ đang cùng nhau vui chơi. Hai người bọn họ chơi rất vui, Nguyên Quân Bạch biết hai người đó là ai. Ký ức trước mặt y là ký ức thời thơ ấu của y với cha, mẹ y vì sinh non nên đã mất từ khi y sinh ra, cha y đau lòng vì sự ra đi đột ngột này của mẹ y, ông một mình nuôi y lớn.
Mảng ký ức trước mặt y biến mất thì một mảng ký ức khác xuất hiện, cha y mang hai người khác về một người phụ nữ và bên cạnh bà ta là một đứa trẻ năm tuổi, Nguyên Quân Bạch lạnh mặt, y vung tay, mảng ký ức đó liền vỡ thành từng mảng nhỏ.
Nguyên Quân Bạch không muốn xem ký ức đó, y càng xem y càng hận hơn. Mảng ký ức đó tan biến lại đến mảng ký ức khác, Nguyên Quân Bạch cứ vung tay không xem những ký ức đó những ký ức đó đều là những ký ức đau buồn nhất cuộc đời của y, y không muốn xem chỉ muốn chôn sâu nó vào trong lòng.
Cho đến khi còn một mảng ký ức cuối cùng, trong mảng ký ức liền xuất hiện một khuôn mặt khiến Nguyên Quân Bạch cực kỳ khinh tởm, người này chính là em trai cùng cha khác mẹ của y. Ban đầu y cứ nghĩ bọn họ về y sẽ càng hạnh phúc nhưng từ khi bọn họ về, những ngày tháng hạnh phúc trước kia của y nhanh chóng biến mất, bọn họ bắt y làm hết công việc trong nhà, nếu không làm xong nhất định sẽ cho y một trận đòn.
Người em trai này của y cực kỳ đen tối, nó vẫn luôn khao khát được chạm vào thân thể y một lần nhưng lại không chạm vào được, mỗi lần hắn bày mưu tính kế đều thất bại cho nên y vẫn luôn may mắn thoát khỏi đứa em trai này.
Đến năm y hai mươi bốn tuổi cũng chính là lúc y tốt nghiệp đại học, y vừa bước ra khỏi trường thì nhanh chóng rơi vào tay đứa em trai của y, hắn bắt y đến một nơi trong thành phố. Nhốt y trong một căn phòng cách âm, mỗi ngày hắn đều mang cơm đến cho y nhưng điều không làm gì y chỉ ngoài ngắm y rồi quay trở về nhà.
Hắn không dám làm gì vì sợ cha y phát hiện, lúc hắn bắt y được mấy ngày thì cha y biết được y mất tích, ông lo lắng đi tìm y nhưng vô ích. Ngày qua ngày, ông luôn tìm kiếm đứa con của vợ quá cố, y là bảo vật mà ông trân trọng nhất, là thứ cuối cùng mà người vợ quá cố của ông để lại. Những năm trước, ông cố gắng đi làm kiếm tiền để cho y một cuộc sống suиɠ sướиɠ nhưng ông không biết y ở nhà bị mẹ kế và em trai hành hạ. Mỗi lần ông hỏi vết thương trên người là ở đâu, y chỉ trả lời rằng: "Là con bất cẩn nên mới thành ra như thế này.", ông chỉ đành cho qua chuyện.
Nguyên Quân Bạch ở trong căn phòng cảm thấy cô đơn, y lướt qua một lượt nhanh chóng thấy được máy tính, y vui mừng đi đến xem thử. Cũng may máy tính vẫn còn hoạt động, y nhanh chóng kêu cứu trên mạng, ngày qua ngày chẳng ai đến cứu y. Nguyên Quân Bạch tuyệt vọng, có lẽ y sẽ bị nhốt đến suốt đời.
Thời trôi qua, Nguyên Quân Bạch cảm thấy chán nản, y mở máy tính lên bắt đầu viết truyện, từ nhỏ y đã có năng khiếu sáng tác nhưng ước mơ lớn nhất của y là một kỹ sư xây dựng, y muốn tự thiết kế và xây một ngôi nhà riêng cho cha y, vì ước mơ nên y đành từ bỏ năng khiếu mà bước lên con đường ước mơ.
Qua hai năm, câu chuyện của y được nhiều người biết đến và kèm theo đó là một số mâu thuẫn xảy ra, cũng chính ngày y xuyên không đã xảy ra một mâu thuẫn, hầu như các độc giả đều bất mãn với cách ngược nam phụ của y, họ không đồng tình với những cảnh ngược của nam phụ. Vì những mâu thuẫn đó cho nên bây giờ y mới mắc kẹt ở nơi này, còn phải nuôi nam phụ trưởng thành. Y không biết đây là phúc hay họa chỉ mong sao người cha luôn yêu thương y được sống tốt.
Mảng ký ức cuối cùng cũng tan biến, Nguyên Quân Bạch không cảm xúc nhìn về phía trước tựa như đang nghĩ chuyện gì.
***Lời tác giả***
Ta ngoi lên muốn hỏi có ai muốn ta bão chương không? Bao nhiêu chương?